Xuyên Thành Nam Chính Trong Cẩu Huyết Ngược Văn

Chương 7: Bỏng rát



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi người ta chạm vào đồ vật gì đó đặc biệt nóng, đều sẽ run tay theo phản xạ.

Cố Tư nhìn thấy trong mắt Lâm Duyệt Dung tràn đầy ý cười ác ý, đôi tay không kìm được mà run run một chút.

Lâm Duyệt Dung lập tức thay đổi sắc mặt, cười lạnh nói: “Làm sao vậy? Bưng có mỗi chén canh cho tôi cũng không vui, cô muốn hất canh lên trên mặt của tôi sao?”

“Không ạ.” Cố Tư hít một hơi thật sâu, trên tay hơi chuyển động, dùng ngón tay di chuyển tới đế chén, cố gắng để tay mình chiếm ít diện tích trên chén nhất có thể. Cho dù là như thế, nóng rát vẫn như cũ, cô cảm giác đau đớn trên tay một trận lại một trận truyền tới đại não, cả người không thể khống chế nổi mà run rẩy.

Người hầu ở một bên liếc nhìn, trên mặt lộ ra một tia không đành lòng. Nhưng sau đó vẫn quyết định giả vờ như không phát hiện, cúi đầu đứng ở một bên.

Thời gian trôi qua mỗi phút mỗi giây đều khổ sở như vậy.

Trang Hàn từ trong thư phòng của Trang Ngôn đi ra, duỗi tay vỗ vỗ da đầu có chút tê dại, còn chưa có xuống lầu đã thấy Cố Tư đứng ở trước mặt Lâm Duyệt Dung không biết đang làm gì. Lúc sau xuống lầu bước đến bên cạnh Cố Tư, Trang Hàn hỏi: “Làm gì vậy?”

Khóe miệng Lâm Duyệt Dung hơi nhếch lên, lộ ra một mạt ý cười thập phần đắc ý. Bà không lo lắng ở trước mặt con trai bày ra biểu tình ác ý với Cố Tư, dù sao con trai cũng chán ghét Cố Tư giống như mình.

Người hầu ở một bên nói: “Thiếu phu nhân đang bưng canh bổ dạ dày cho phu nhân uống.”

“Ồ.” Trang Hàn cũng không để ý, vươn tay đón lấy cái chén nói: “Sao lại đứng im như thế? Nguội đi mất thì làm sao bây giờ?”

Hành động này của hắn khiến tất cả mọi người không kịp phản ứng, cái chén mới vừa vào tay, Trang Hàn đã bị nóng đến mức kêu "A" một tiếng, suýt chút nữa là cầm chén trực tiếp ném đi. Cũng may khả năng chịu đựng của hắn không tệ, cuối cùng cũng không có ném đi, run tay cầm chén đặt ở trên bàn trà.

Lâm Duyệt Dung đau lòng đứng lên bắt lấy tay Trang Hàn nhìn, “Con trai, con thấy thế nào? Không bị bỏng chứ?”

Sau khi cơn nóng giảm bớt, Trang Hàn quay đầu lại nhìn Cố Tư, không thể tin được mà nói: “Mẹ không thấy sao? Không cảm thấy nóng sao?”

Cố Tư đứng yên nhìn Trang Hàn không mở miệng nói chuyện, nhưng đôi tay của cô không kìm được mà run rẩy biểu lộ với Trang Hàn, cô cũng sẽ cảm thấy đau.

Trang Hàn ngay lập tức hiểu ra, trong tiểu thuyết tuy rằng số lần Lâm Duyệt Dung xuất hiện không nhiều lắm, nhưng lần nào cũng làm hại Cố Tư, tình huống trước mắt này rất rõ ràng lại là tiết mục mẹ chồng ác độc.

Cơn giận dữ xông lên não, Trang Hàn hít sâu một hơi, nói với Cố Tư: “Chúng ta đi thôi.”

Mới vừa đi được một bước Lâm Duyệt Dung đã giữ chặt tay Trang Hàn nói: “Con trai, con đang làm gì vậy?”

Trang Hàn thật sự không muốn gọi người này là mẹ, hắn hơi nghiến răng, chỉ vào Cố Tư chất vấn Lâm Duyệt Dung: “Vì sao mẹ lại đối xử với cô ấy như vậy?”

“Mẹ làm sao?” Lâm Duyệt Dung không cảm thấy mình đã làm sai, “Mẹ để nó bưng chén canh giúp mẹ một tí thì đã làm sao?”

“Nhưng cái chén kia đặc biệt nóng, con mới chạm vào một chút đã chịu không nổi, mẹ lại có thể để cô ấy bưng cái chén kia lâu đến như vậy...”

“Con nói lời này là có ý gì? Con đang trách móc mẹ sao?” Lâm Duyệt Dung cắt ngang câu nói của Trang Hàn, “Con vì tiện nhân này mà trách móc mẹ?”

“Cô ấy không phải là tiện nhân!” Trang Hàn lớn tiếng nói: “Cô ấy là con dâu của mẹ!”

Một tiếng gào này, làm tất cả mọi người đều phải chấn kinh. Lâm Duyệt Dung không thể tin nổi nhìn con trai mình, đây thật sự vẫn là con trai của bà sao? Hắn không phải cũng rất chán ghét Cố Tư sao?

Lúc trước Cố Tư bị khi dễ cũng không có khóc, bây giờ lại vì những lời gào rống của Trang Hàn, đột nhiên nước mắt không kìm được mà tuôn rơi.

Con người có đôi khi chính là như vậy, lúc chịu ủy khuất, chịu khi dễ thì tỏ ra mạnh mẽ và không khóc, nhưng lúc được người khác an ủi, được người khác che chở thì lại vô cùng yếu đuối. Chưa bao giờ được chồng che chở lần nào, trong khoảnh khắc kia Cố Tư bỗng nhiên cái gì cũng không muốn làm, chỉ muốn lao vào trong vòng tay của Trang Hàn mà khóc lóc dữ dội một trận.

Sau khi Trang Hàn gào rống xong mới cảm thấy mình có chút mất kiểm soát, hắn bình tĩnh lại, cảm thấy mình bất quá chỉ là tới thế giới trong tiểu thuyết làm nhiệm vụ, không cần phải tức giận với những người này. Hắn xoay người nắm lấy cổ tay Cố Tư, nói: “Chúng ta trở về đi.”

Cố Tư rơi nước mắt ngoan ngoãn đi theo Trang Hàn, Lâm Duyệt Dung đứng ở chỗ đó phẫn nộ khiến khuôn mặt bà vặn vẹo. Bà không cảm thấy con trai của mình sai, chỉ cảm thấy tất cả đều là do con ả Cố Tư kia câu dẫn con trai mình, là cô thay đổi con trai mình, là cô làm cho đứa con ngoan của mình tới đây lớn tiếng với mình!

“Con tiện nhân này!”

Lâm Duyệt Dung tức giận hét lớn một tiếng, vươn tay cầm lấy chén canh bổ dạ dày ở trên bàn trà hất về phía Cố Tư.

Lúc Lâm Duyệt Dung hét to Trang Hàn theo bản năng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Lâm Duyệt Dung hất chén canh. Hắn không kịp phản ứng, chỉ kịp vươn tay kéo Cố Tư vào lòng, dùng thân thể cao lớn của mình đem thân thể nhỏ gầy của Cố Tư bảo hộ ở trong ngực.

“Ách..... A!”

Nước canh nóng bỏng bị hắt lên trên lưng, sau đó bị cái áo thấm hút dính chặt vào trên da. Trang Hàn đau đến mức cả người hơi lảo đảo, Cố Tư gầy yếu cũng cảm nhận được hắn đứng không vững, dùng hết sức lực cố gắng đỡ lấy Trang Hàn.

“Làm sao vậy? Anh bị làm sao vậy?”

Cố Tư duỗi tay sờ vào trên lưng Trang Hàn, lòng bàn tay cảm nhận được sự nóng ẩm. Cô vừa mới đưa lưng về phía Lâm Duyệt Dung nên không thấy rõ bà làm cái gì, nhưng điều đó cũng không gây trở ngại đến việc cô biết đã xảy ra chuyện gì. Cô run run rẩy rẩy bắt đầu cởi áo cho Trang Hàn, “Anh mau cởi áo, cởi áo...”

Cả người Lâm Duyệt Dung choáng váng, tay vẫn còn đang giữ ở tư thế hất chén nước canh.

Nghe thấy động tĩnh, Trang Ngôn đẩy cửa phòng đi ra ngoài, thấy cảnh tượng này, thanh âm của ông hàm chứa sự giận dữ, nói: “Mấy người đang làm cái gì?!”

Dày vò lâu như vậy, Trang Hàn cũng đã tiêu đi được một chút tức giận, nắm lấy tay Cố Tư, thấp giọng nói: “Đi, về nhà trước.”

Trang Ngôn cả giận nói: “Không được đi!”

Trang Hàn không để ý đến ông, kéo Cố Tư đẩy cửa đi ra ngoài.

Trang Ngôn tức giận nói lớn, “Ba nói không được đi!”

Nhưng Trang Hàn đã đi rồi, lên xe Cố Tư cứ nhất quyết cởi áo cho Trang Hàn. Nhìn thấy một vệt đỏ lớn trên lưng Trang Hàn, Cố Tư khóc đến mức nói không nên lời.

Thật ra Trang Hàn cảm thấy khá hơn lúc nãy nhiều, không có đau như lúc vừa mới bắt đầu, trên lưng tuy rằng vẫn còn cảm giác được nóng rát, nhưng còn có thể nhịn được. Hắn duỗi tay sờ sờ, không trầy da, chắc là vẫn ổn. Chỉ là Cố Tư ở bên cạnh khóc đến mức hắn đau đầu, hắn sợ nhất là thấy người khác khóc, trước kia ở trên phố bởi vì thấy mấy người ăn mày khóc lóc mà bị lừa đi không ít tiền.

Hắn rất dễ mềm lòng, nhất là với người phụ nữ xinh đẹp như vậy...

Trang Hàn cởi trần về đến nhà, Cố Tư lập tức đi lấy hòm thuốc tìm thuốc trị bỏng cho hắn.

“Em không cần phải vội, tôi không sao.”

Cố Tư khóc như một con mèo nhỏ, nói: "Sao lại không sao? Phải bôi thuốc càng sớm càng tốt."

“Em cũng biết thế cơ à?” Trang Hàn nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay Cố Tư, quả nhiên trên ngón tay tất cả đều là vết bỏng rộp, “Tốt hơn hết là bôi thuốc cho em trước đi.”

Cố Tư nhìn vết phồng rộp trên tay mình, bị như vậy cũng không có cách nào xử lý cho Trang Hàn, cô cúi đầu không biết phải làm sao.

Trang Hàn nhớ tới loại bỏng này hình như không thể chữa khỏi bằng cách chỉ đơn giản bôi thuốc, hắn nói: “Hay là gọi cho bác sĩ tới đây xử lý đi, em nhớ số điện thoại của bác sĩ tư nhân nhà mình không?”

Cố Tư gật gật đầu, cũng không cảm thấy kì quái vì sao Trang Hàn lại không biết liên hệ như thế nào với bác sĩ.

Bác sĩ tư nhân Lý thường xuyên chạy tới nhà của Trang Hàn, bởi vì Cố Tư thường xuyên bị thương. Đây đều là chuyện gia đình của ông chủ hắn, hắn cũng không tiện hỏi qua, mỗi lần giúp Cố Tư xử lý miệng vết thương xong liền rời đi. Vốn dĩ cho rằng hôm nay cũng giống như ngày bình thường, nào biết đến đây thì mới thấy hai vợ chồng Trang tổng đều bị thương.

Thấy cái tình hình này bác sĩ Lý có chút vui mừng, Trang thiếu phu nhân rốt cuộc cũng học được cách đánh trả rồi sao? Thật là đáng mừng a!

Bác sĩ Lý phấn khích hỏi: "Xử lý cho ai trước?"

Hả? Ngữ khí của bác sĩ này sao có chút vi diệu, sao lại cảm giác được có chút vui sướng khi người khác gặp họa?

“Xử lý cho anh ấy trước.”

“Xử lý cho cô ấy trước.”

“...”

Sao lại thế này? Không phải là đánh nhau sao? Sao còn để ý đối phương như vậy? Thật là đánh ra tình cảm sao? Bác sĩ Lý nhìn đôi vợ chồng này, trong đầu óc đều là hình ảnh một người da đen đầy dấu chấm hỏi.