Xuyên Thành Nữ Phụ Hào Môn Dụ Dỗ Nữ Chính

Chương 4



Toả sáng dự tiệc - hạ

Có rất ít người không biết Cố gia, một phú quý thế gia nổi tiếng ở thành phố Bác.

Phương Chí đứng một bên giới thiệu tên với Cố Lê Chu xong, trong lòng đã nhanh chóng tính toán xem nên mượn cơ hội cùng vị Cố tiểu thư này tạo mối quan hệ tốt như thế nào.

Vừa hay lời của Cố Lê Chu chọc Cung Thiên Thành không vui, hắn nhân cơ hội vội vàng đổi chủ đề: "Tôi còn tưởng rằng Cố tiểu thư và Bạch Khuynh Ngôn có quen biết, không ngờ hai người là vừa gặp đã thân."

Bạch Khuynh Ngôn trầm mặc, như có điều suy nghĩ mà nhìn Cố Lê Chu.

Cố Lê Chu vừa chặn họng tên cặn bã kia xong, thấy dáng vẻ hắn một mặt khó chịu không có chỗ xả, trong bụng cô vui như nở hoa. Nghe Phương Chí nói chuyện cô mới nghiêng đầu nhìn sang, ra vẻ hiếu kỳ hỏi: "Ông là trợ lý của Cung tổng sao? Tên gì thế?"

Phương Chí: "..."

Dù nói thế nào Áo Nghĩa cũng được coi là công ty giải trí tuyến một. Hơn nữa hắn thường đại diện công ty đứng trước ống kính truyền thông, vị Cố tiểu thư này sao lại cho rằng hắn là trợ lý của Cung Thiên Thành? Hắn tây trang thắt cà vạt khí chất rõ ràng là ông chủ hàng thật mà!

Hừ! Quả thật không có mắt nhìn, kiến thức hạn hẹp.

Phương Chí áp xuống bực bội trong lòng, giả vờ bình tĩnh nói: "Tôi tên Phương Chí, là tổng giám đốc Giải trí Áo Nghĩa."

Cái này hẳn cô nên biết rồi chứ!

Cố Lê Chu lại lộ vẻ nghi ngờ, phảng phất vẫn như cũ không biết hắn là ai.

Phương Chí: "..."

Bộ dáng hắn nghẹn khuất khiến Cố Lê Chu không nhịn được cười, cô đành phải giả vờ cùng nữ chính có chuyện cần nói, xoay người đưa lưng về phía hắn và Cung Thiên Thành trộm cười.

Bạch Khuynh Ngôn thấy cô chuyển hướng sang mình, trên mặt là nụ cười không giấu được, cũng không vạch trần cô, dù sao hai người kia cao hứng hay không đối với cô ấy không có quan hệ.

Chỉ là vị Cố tiểu thư này không giống như lời đồn, đối với Cung Thiên Thành hình như không có ý kia, cô cũng không giống ngốc bạch ngọt, ngược lại có chút giống... hồ ly?

Đặc biệt là lúc cười rộ lên, cặp mắt kia vô cùng linh động.

Đẹp lại quyến rũ.

Bạch Khuynh Ngôn nhìn Cố Lê Chu, trong lòng không đoán được rốt cuộc cô đến đây để làm gì, dù sao cũng rất không giống vì sinh nhật Cung Thiên Thành mà tới.

Cố Lê Chu không biết Bạch Khuynh Ngôn suy nghĩ điều gì, chỉ cảm thấy dáng vẻ này của cô ấy càng nhìn càng đáng yêu, ý cười trong mắt càng đậm hơn.

Cô không muốn cô ấy và hai người này ở cùng nhau nữa, chuẩn bị bắt cóc người đem đi trước.

Cố Lê Chu nghĩ thế bèn tiến gần lên trước một chút, hướng Bạch Khuynh Ngôn thấp giọng nói: "Cùng nhau đi vào không?"

Ánh mắt của cô chuyên chú nhưng không khiến người ta sinh ra chán ghét. Bạch Khuynh Ngôn không thể nói rõ cảm giác này, chỉ có thể cảm thấy người đang dựa gần vào mình ánh mắt dịu dàng, giọng nói nhẹ nhàng, khi nói chuyện dáng vẻ lại thân mật giống như kiên nhẫn dỗ dành cô ấy.

Nhưng càng khiến cô ấy ngạc nhiên hơn chính là cô ấy đối với cử chỉ thân mật của vị Cố tiểu thư này lại không bài xích.

Bạch Khuynh Ngôn rủ mắt, che giấu cảm xúc của mình, không trả lời mà nhẹ gật đầu một cái.

Hai người bên cạnh trong lòng không khỏi nghi hoặc, các cô không phải mới quen thôi sao? Hình như có vẻ khá thân cận?

Đặc biệt là Cung Thiên Thành, nghi ngờ xen lẫn buồn bực, hiển nhiên hắn cũng không biết buồn bực này vì đâu mà có, chỉ cho rằng vừa bị làm mất mặt nên cơn giận kịp chưa nguôi.

"Vậy cùng đi nhé."

Cung Thiên Thành tưởng tượng có hai mỹ nhân tuyệt sắc này cùng ở bên người, hắn liền áp xuống không vui trong lòng. Bất quá, hắn vẫn do dự không biết lát nữa nên đi cùng ai.

Dù sao Bạch Khuynh Ngôn tính tình lạnh nhạt, vẫn chưa lọt vào tay hắn, nhưng Cố Lê Chu đối với hắn tuyệt đối là nhất kiến chung tình. Hắn nhớ rất rõ vài lần gặp mặt khi trước cô nhìn hắn bằng ánh mắt nóng rực không chút che giấu.

Song, đại tiểu thư này hình như là bị hắn bơ đến thảm, đêm nay phải dỗ dành thật tốt mới được.

Nghĩ đến đây, Cung Thiên Thành trên mặt lộ ra tự tin tươi cười, dỗ dành nữ nhân đối với hắn quả thực dễ như trở bàn tay.

"Cung tổng, hai cô ấy đi rồi, mình còn không đi sao?"

Phương Chí không biết trong lòng Cung Thiên Thành suy nghĩ gì, hắn chỉ biết Cố tiểu thư kia đã mang nghệ sĩ nhà mình đi mất rồi.

"Cái gì? Đáng chết! Sao hai người họ không đợi tôi!"

Cung Thiên Thành mặt trầm xuống, vốn hắn thường được phụ nữ yêu thích, không ngờ đêm nay lại nhiều lần bị mất mặt như vậy.

Cố Lê Chu cô hay lắm!

"Hừ!"

Cung Thiên Thành cắn răng hừ lạnh, tức giận nhìn chằm chằm hai bóng dáng thướt tha phía trước, nhấc chân bước theo sau.

Phương Chí thấy thế cũng đi theo vào trong. Sảnh tiệc vốn dĩ náo nhiệt, không khí hòa thuận vui vẻ.

Đúng lúc này, có mấy phú nhị đại tụ lại, bọn họ đứng gần cửa. Một đám người phát ra tiếng nghị luận ồn ào.

"Ê ê ê, nhìn kìa nhìn kìa, nữ thần quốc dân tới rồi."

"Đờ mờ! Thật sự tới luôn kìa, không phải nói cô ấy gần như không tham gia mấy bữa tiệc tư nhân thế này sao? Chẳng lẽ cô ấy và Cung Thiên Thành có quan hệ kia thiệt hả?"

"Ai rõ được chuyện giới giải trí này chứ, ai cũng đều thâm sâu khó lường vãi. Mấy anh từng hẹn hò với minh tinh rồi thì còn lạ gì nữa, ha. Nhìn người bên cạnh kia đi, không kém so với Bạch Khuynh Ngôn đâu, dáng người cũng thứ dữ đó, muốn thử không?"

"Thôi đi, mắt cậu kém quá, nhìn kỹ thứ đồ mà người ta đeo trên cổ kia kìa, là Nguyệt Thần Chi Nhãn đó! Cậu mua nổi không?"

"Nguyệt Thần Chi Nhãn được bán ra với giá trên trời 400 triệu á hả? Không phải được Cố gia mua rồi sao? Từ từ! Không lẽ cô ấy là Cố tiểu thư? Cô ấy thật sự theo đuổi Cung Thiên Thành! Không phải chứ, tên họ Cung này tốt số dữ vậy? Ông đây thiệt sự ghen ghét!"

"Mấy người không phát hiện hai người đó không cùng tên họ Cung kia đi vào sao? Tôi đoán hơn phân nửa chỉ là lời đồn, người ta muốn gì mà chẳng có, thế nào lại đi cho không?"

Lời này vừa nói ra Cố Lê Chu không chút do dự nghiêng đầu đối với người nói ra câu này cười một cái. Bọn họ đứng gần nhau, thanh âm cũng không nhỏ khiến cô nghe rõ ràng, mấy câu trước đều nhảm nhí không có giá trị gì, chỉ có câu này mới là chân thật!

Không dễ mới có được một người không bị mấy tin đồn kia đầu độc.

Những lời này nghe vào tai thật sự trêu chọc người ta không vui, cảm giác người bên cạnh mặt đã lạnh thêm mấy độ.

Người đẹp không vui.

"Xin hỏi là Cố tiểu thư đúng không?"

Cố Lê Chu đang nghĩ tiếp theo nên dỗ người như thế nào cho tốt, bên cạnh có một người nam bước tới nói ra một câu, cô đành phải gật đầu.

"Tôi tên Diệp Tiêu, Cố tiểu thư vừa mới cười với tôi một cái, chúng ta có thể kết bạn được không?"

Cố Lê Chu nhớ tới chuyện vừa rồi, trong lòng bất đắc dĩ, cô chỉ là muốn thả like với người sáng suốt thôi, không muốn kết bạn nha.

Nhưng cô chưa kịp mở miệng từ chối Cung Thiên Thành đã bước tới, vẻ mặt ngạo mạn đuổi người nọ đi.

"Sao hai người không đợi tôi!"

Trong lòng Cố Lê Chu khó chịu, cưng cho rằng cưng là ai hả? Còn đợi cưng? Đồ xấu ngu!

Thấy hai người chưa trả lời, lửa giận trong bụng hắn thiếu chút nữa không áp xuống được, lại ở trước mặt đám đông không tiện để xả chỉ có thể trầm giọng nói ra một câu "không có lần sau", sau đó đi về phía trung tâm đại sảnh.

Vốn dĩ lúc các cô tiến vào đã hấp dẫn không ít ánh mắt, lúc này vẫn không khác mấy, tất cả mọi người đều chú ý tới hai người. Hoặc quang minh chính đại nhìn chăm chú, hoặc âm thầm dò xét, còn có một số thì châu đầu ghé tai cùng xì xào bàn tán khiến Cố Lê Chu không nhịn được vươn tay giữ chặt Bạch Khuynh Ngôn, đi vào một góc.

Tất cả mọi người chú ý tới động tác của các cô, không dám tin cũng có, 'thì ra là vậy' cũng có.

"Sao thấy Cố tiểu thư và Bạch tiểu thư quan hệ rất tốt mà nhỉ?"

"Quan hệ tốt thì sao? Hai chúng ta quan hệ còn tốt hơn."

"Người anh em, cậu không hiểu rồi, nếu như đều cùng có quan hệ với họ Cung kia thì không phải hai cô ấy là tình địch sao, quan hệ làm sao tốt, tôi thấy á, người ta vốn dĩ không phải như vậy! Hai người bọn họ là bạn bè bí mật rồi."

"Đúng ha! Quả nhiên đều là lời đồn, thật không đáng tin, cơ mà nói như vậy thì tôi có cơ hội rồi."

...

Một số người ánh mắt nóng rực nhìn chằm chằm Cố Lê Chu và Bạch Khuynh Ngôn đang đứng trong góc, một bộ nóng lòng muốn thử.

Trong đó không thiếu những người hâm mộ xen lẫn ghen ghét, dù sao thì mọi người đều bị kinh diễm trước hai nữ nhân này, hai người các cô là người đẹp nhất bữa tiệc đêm nay.

Có người ghen ghét hơn không tiếc dùng ánh mắt mơ hồ mang vẻ độc ác nhìn chằm chằm về phía hai người.

Đi vào trong góc, Cố Lê Chu vẫn chưa buông tay, bởi vì cô cảm giác người đẹp không bài xích, hơn nữa vừa vặn tâm tình đã tốt hơn so với lúc nãy.

Cố Lê Chu cong môi nghiêng đầu nhìn Bạch Khuynh Ngôn, nhẹ giọng nói: "Dễ vui như vậy sao?"

Hai người đứng rất gần, gần đến mức có thể nhìn rõ lông tơ thật nhỏ trên mặt đối phương, nhưng dù thế nào cô vẫn thấy người trước mắt đẹp bùng nổ.

Bạch Khuynh Ngôn trong lòng kinh ngạc, vừa nãy xác thật cô ấy thấy có chút không vui, chủ yếu là do nghe được có người lại gán ghép mình và Cung Thiên Thành.

Nhưng từ khi vào đây đến giờ cô ấy không nói chuyện cũng không có biểu tình nào dư thừa, vậy mà Cố tiểu thư này vẫn nhìn ra được tâm tình của cô ấy tốt xấu ra sao, rõ ràng hai người chỉ vừa gặp nhau đêm nay.

Người này để ý mình quá nhiều rồi.

Bạch Khuynh Ngôn thần sắc không đổi, chỉ dừng tầm mắt trên ngọn đèn cách đó không xa, thấp giọng nói: "Cô còn muốn nắm tay đến khi nào? Buông tay."

Cố Lê Chu nghe vậy đáy mắt hiện lên ý cười càng đậm, nghĩ đến từ lúc cô ấy bước vào đến giờ không để ý đến mình tẹo nào, cô càng siết chặt đôi tay yếu mềm như không xương kia hơn.

"Cô nhìn tôi đi này."

Bên tai là thanh âm trầm thấp mà nhu hoà vũ mị, người nói thì bình thường nhưng người nghe lại mặt nóng tai đỏ.

Bạch Khuynh Ngôn hơi giãy tay ra nhưng đổi lại càng bị nắm chặt hơn, cô ấy đành nghiêng đầu nhìn sang. Chỉ thấy người trước mặt hơi cúi đầu, làn da bạch ngọc không tì vết, dung mạo tinh xảo mê người, biểu tình nhu hoà mang theo ý cười nhàn nhạt, môi đỏ kiều diễm quyến rũ như bông hoa chờ người đến hái xuống.

Đôi mắt phượng như nước hồ mùa thu có chút hướng lên, sóng mắt lưu chuyển, con ngươi sáng ngời tựa như bên trong đó chứa đầy ánh sao.

Bạch Khuynh Ngôn không chớp mắt, đem dáng vẻ này thu hết vào mắt. Đáy lòng giống như bỗng nhiên bị nóng lên một chút.

Cố Lê Chu thấy cô ấy đang nhìn mình liền buông lỏng tay ra, khẽ cười nói: "Cô xinh đẹp như vậy thì nghe cô đi."

Cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay truyền đến các ngón tay, Bạch Khuynh Ngôn không nhịn được ngón trỏ hơi giật giật.

Chờ đến khi tay hoàn toàn được buông ra, cô ấy mới hơi co tay lại, đáy lòng thầm thở phào một hơi.

Trên tay phảng phất vẫn còn lưu lại cảm giác ấm áp.

"Cố tiểu thư miệng ngọt quá."

Cố Lê Chu nghe thế chớp mắt: "Chỉ có cô mới khen tôi vậy thôi đó."

Bạch Khuynh Ngôn hơi giật mình, nhớ đến dáng vẻ lúc ở ngoài cửa của cô âm thầm đối với Cung Thiên Thành và Phương Chí quả thật không giống như sẽ nói lời hay khiến người ta yêu thích, tính cách ngoan dịu.

Vừa lúc này Cung Thiên Thành phát biểu mấy lời xã giao xong, bữa tiệc chính thức bắt đầu. Cố Lê Chu nhìn thấy có vài người tiến về phía các cô, trong đó có người nữ tóc búi mặc váy lụa cúp ngực là nổi bật nhất, bởi vì những người khác đều là mặt mỉm cười cử chỉ hàm súc, chỉ có cô ta bộ dáng tươi cười đầy mặt, giống như đang ở nhà.

Cảm giác nhiệt tình hơi quá, chẳng lẽ cô ta là Nhạc Du Du?

***

Mún sụm nụ vì tác giả sai lỗi đánh máy. Thương tôi thì đọc xong cho mín vote nhen mấy cục cưng của tôi ơi. ༎ຶ‿༎ຶ

Như cũ, có lỗi chính tả hay đánh máy các thứ thì cmt nhắc mình sửa nha. ( ˘ ³˘)♥