Xuyên Thành Nữ Phụ Hào Môn Dụ Dỗ Nữ Chính

Chương 5



Trong bữa tiệc

"Khuynh Ngôn cô cũng tới à, từ lần trước chung ta cùng quay bộ phim truyền hình xong cũng đã gần hai tháng không gặp rồi, đêm nay cuối cùng cũng có cơ hội họp mặt. Tôi không ngờ Khuynh Ngôn và Cố tiểu thư là bạn bè đó, nếu là bạn của Khuynh Ngôn thì cũng là bạn của tôi, tụi này chuẩn bị ra hồ bơi lộ thiên chơi. Cố tiểu thư đi cùng nha, hai người các cô và những người khác đừng đứng ở đây nữa, chúng ta hẹn nhau rồi đó."

Cô ta vừa nói vừa vội vàng đến gần hai người.

Những người kia đối với việc cô ta làm trong lòng không quá thoải mái, nhưng cũng không nói gì, dù sao bọn họ đều biết cô ta và Cung Thiên Thành là thanh mai trúc mã, giúp hắn tiếp đãi khách mời cũng không phải chuyện lần một lần hai.

"Bọn họ đều đi rồi, chúng ta cũng mau qua đó thôi, cảnh đêm ở đây đẹp lắm đó."

Cô ta ra vẻ làm nũng, vừa nói vừa nắm lấy tay Cố Lê Chu.

Cố Lê Chu chỉ cảm thấy cánh tay nổi da gà, cô dịch chân sang một bước, tránh né Nhạc Du Du đến gần.

"Cố, Cố tiểu thư?"

Trong mắt Nhạc Du Du hiện lên một tia hung hăng nhưng ngay sau đó lại chuyển thành ủy khuất và khó hiểu mở to hai mắt, con ngươi ngấn nước khiến người ta cảm giác như giây tiếp theo nước mắt sẽ rơi ra.

Thoạt nhìn vô cùng đáng thương, làm cho người ta trìu mến.

Cô Lê Chu nhìn đến nhất cử nhất động của Nhạc Du Du, đáy lòng càng thêm ghét bỏ, người này quả nhiên là xuất thân từ học viện kịch nghệ, khó trách nguyên chủ bị chơi thảm như vậy!

Nếu lúc này đổi thành nguyên chủ, có khả năng sẽ ngu ngốc mà tham gia rồi, không chỉ cho cô ta thể diện mà sau này còn giúp cô ta khi dễ Ngôn Ngôn.

Ngay khi tất cả mọi người đều nhìn chăm chăm một màn này, Cố Lê Chu tiếp tục lùi về sau một bước, cách xa Nhạc Du Du hơn một chút.

Người xung quanh đều thấy được cô cau mày, dáng vẻ không chịu nổi phiền phức, tiếp theo lại nghe được giọng cô nói: "Ngại quá, tôi hơi mắc bệnh sạch sẽ, không quen cùng người khác làm hành động thân mật, với cả tôi không biết cô là ai. Cô làm vậy khiến tôi rất không thoải mái, khá thất lễ rồi."

Lúc này ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía Nhạc Du Du, có người chán ghét, có người vui khi thấy người khác gặp hoạ.

Bọn họ cũng không phải đồ ngốc, Nhạc Du Du này ngoại trừ là thanh mai trúc mã của Cung Thiên Thành ra thì cũng chỉ là một minh tinh bình thường trong giới giải trí, căn bản không thể so sánh với Cố tiểu thư được, không quen biết người ta lại da mặt dày đến gần lôi lôi kéo kéo, còn không xem xét đến cảm thụ của đại tiểu thư người ta, không bị cự tuyệt mới là lạ.

Nhạc Du Du cảm giác được tình thế thay đổi, không nhịn được mà đơ mặt ra, bộ dạng vô cùng đáng thương kia xém chút nữa không giữ nổi.

Khiến cô ta mất mặt như thế, rốt cuộc là ai nói tiểu thư Cố gia này là ngốc bạch ngọt vậy, giỡn mặt hả?!

"Mấy người đang làm gì?"

Cung Thiên Thành mới từ WC đi ra liền phát hiện động tĩnh bên này, hắn đi hai ba bước đã tới chỗ.

Nhạc Du Du thấy vậy thì nghĩ vẫn có thể cứu vãn hình tượng được, cô ta chớp đôi mắt ngân ngấn nước mắt, dáng vẻ nhu nhược đáng thương, vươn tay kéo lấy tay áo Cung Thiên Thành, ủy khuất nói: "Tôi là Nhạc Du Du, từ nhỏ đã có quan hệ rất tốt với anh Thiên Thành, Cố tiểu thư hẳn là biết tôi mà, nhất định là cô cố ý nói đùa với tôi thôi đúng không?"

Cố Lê Chu không đếm xỉa đến Cung Thiên Thành, nghe Nhạc Du Du nói sắc mặt cô lộ ra vài phần không tán đồng, nhẹ lắc đầu: "Chẳng lẽ ai cũng phải biết cô thì mới tính là bình thường sao? Cô là minh tinh cũng được, là thanh mai của Cung tổng thì cũng thế thôi, đối với người lạ vẫn nên phải phép, dù sao không phải ai cũng rộng lượng như tôi mà bỏ qua. Về sau đừng mới lần đầu gặp mặt đã lôi lôi kéo kéo người khác như vậy, hành vi này không tốt, nhỡ ai đó mắc bệnh sạch sẽ nói không chừng về nhà phải rửa tay nhiều lần đấy."

Bạch Khuynh Ngôn ở một bên nghe Cố Lê Chu nói xong, im lặng cúi đầu nhìn lại tay mình vừa nãy bị lôi kéo không buông.

Mọi người xung quanh nhìn về phía Nhạc Du Du, ánh mắt đều mang theo vẻ giễu cợt và khinh thường, đặc biệt là những người vừa bị Nhạc Du Du đuổi đi lúc này bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta.

Vốn tưởng rằng nữ nhân này ở trước mặt anh Thiên Thành sẽ nể mặt tiếp lời mình, không ngờ cô vậy mà một chút mặt mũi cũng không cho, Nhạc Du Du cúi đầu cắn chặt môi, trong mắt tràn ngập sự tàn nhẫn, chán ghét trong lòng đối với Cố Lê Chu đã biến thành hận.

Cung Thiên Thành nhìn thấy cảnh này trong dạ cũng bực bội, hất bàn tay đang níu tay hắn ra, biểu lộ không kiên nhẫn nói: "Đủ rồi, giản tán đi."

Thấy hắn hoàn toàn không có ý ra mặt giúp mình, Nhạc Du Du đành phải cắn răng nhịn xuống tức giận trong lòng, cúi đầu bước nhanh rời khỏi nơi này, hướng về phía bể bơi.

Cung Thiên Thành quét mắt nhìn quanh một lượt, thấy người xung quanh không còn để ý đến bên này nữa, không khí bữa tiệc trở về bình thường hắn mới nhìn Bạch Khuynh Ngôn, trong ánh mắt không giấu nổi tham lam nhưng cuối cùng lại biến thành bất đắc dĩ, thở dài.

Hắn lập tức nhìn sang Cố Lê Chu, sắc mặt không vui nói: "Đến ban công đi, chúng ta tâm sự."

Không đợi cô, hắn trực tiếp đi đến ban công trước.

Cái tên ngu xuẩn này lại muốn làm gì đây?

Cố Lê Chu hơi híp mắt, chuẩn bị nhấc chân đi theo sau thì tay bị người nào đó nắm lại, cô quay đầu vừa vặn đối mặt với ánh mắt không tán đồng của Bạch Khuynh Ngôn.

Cố Lê Chu thuận thế nhẹ siết tay cô ấy, thấp giọng nói: "Không có việc gì, trong bữa tiệc này có vệ sĩ nhà tôi."

Lần này Bạch Khuynh Ngôn chỉ có thể buông tay, dù sao cô ấy cũng không có lập trường gì để giữ người ta không đi.

Nghĩ như vậy trong lòng cô ấy có chút khó chịu, cô ấy biết rất rõ Cung Thiên Thành không phải người đứng đắn gì, nhưng cũng không thể nói được câu ngăn cản.

Cố Lê Chu thấy cô ấy buông tay ra quay đầu không thèm nhìn mình nữa, trong lòng mềm nhũn, nhịn không được dỗ dành: "Tôi chỉ đi một lát thôi, rất nhanh sẽ quay lại. Đừng giận nhé, được không?"

Bạch Khuynh Ngôn hoàn toàn không nghĩ rằng người này sẽ nói chuyện với cô ấy như thế, giọng điệu này là xem cô ấy như con nít mà dỗ dành sao?

Cô Lê Chu dường như không nhận ra lời mình nói có vấn đề gì, rèn sắt khi còn nóng nói: "Tôi rất thích diễn xuất của cô, đợi chốc nữa có món quà tặng cô, đừng làm lơ tôi."

Thấy Cố Lê Chu ánh mắt trông mong nhìn mình, không biết có phải do hiệu ứng tâm lý hay không, Bạch Khuynh Ngôn cảm thấy nếu lại làm lơ thì cô sẽ áp sát về phía mình.

Trong lòng dâng lên cảm giác hoảng loạn xa lạ, Bạch Khuynh Ngôn đành phải dứt khoát gật đầu: "Được."

Chờ người nọ đi đến ban công, trong đầu cô ấy không khỏi hồi tưởng về chuyện tối nay.

Chính xác mà nói là nhớ lại chuyện sau khi gặp Cố Lê Chu.

Cố Lê Chu, rốt cuộc cô muốn gì đây?

Mỹ nhân lạnh lùng Bạch Khuynh Ngôn đứng yên một chỗ, xung quanh không thiếu người nhìn lén cô ấy, thấy cô ấy dáng vẻ người lạ chớ tới gần bọn họ cũng không dám tiến đến, lỡ như bị cự tuyệt trước mặt nhiều người như vậy thì quá mất mặt rồi.

Phương Chí cùng bạn bè nói chuyện xong, thầm tính toán tận dụng không khí đêm nay không tệ liền tìm Bạch Khuynh Ngôn nói về việc để cô ấy và Nhạc Du Du hợp tác.

Hắn vừa tìm được kịch bản phim truyền hình, để Bạch Khuynh Ngôn diễn nữ chính khẳng định có thể hot, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, có thể hot thì đương nhiên nữ hai cũng phải là người của Giải trí Áo Nghĩa, hắn suy xét một chút, cảm thấy Nhạc Du Du không tồi, dù sao hiện tại mình và Cung Thiên Thành tiếp xúc nhiều, mà giữa hai người họ cũng có một tầng quan hệ.

Nghĩ vậy, ánh mắt hắn dừng trên người Bạch Khuynh Ngôn.

Không hổ là con át chủ bài của hắn, dù đứng trong góc vẫn luôn thu hút ánh nhìn của người khác, nghĩ thế Phương Chí bèn đi qua, đồng thời hạ quyết tâm chút nữa phải bàn chuyện cho thật tốt.

"Khuynh Ngôn à, vừa lúc cô đang rảnh chúng ta nói chuyện công việc đi."

Giọng Phương Chí truyền đến tai Bạch Khuynh Ngôn khiến cô ấy thoát khỏi dòng suy nghĩ.

"Việc gì?" Giọng cô ấy nhàn nhạt, làm người nghe không nhìn ra được cảm xúc gì.

Phương Chí: "Tôi tìm được một kịch bản, muốn để cô diễn nữ chính, Nhạc Du Du diễn nữ hai."

"Ông muốn tôi dẫn dắt cô ấy?"

"Đúng vậy, hiện tại cô là nghệ sĩ nổi tiếng nhất công ty, đối việc phát triển của công ty rất tốt."

Bạch Khuynh Ngôn giương mắt nhìn thẳng Phương Chí, giọng điệu trầm tĩnh hỏi: "Là phim thể loại gì?"

Sắc mặt Phương Chí nhất thời cứng đờ, có chút do dự.

"Kịch bản của ai?"

Bạch Khuynh Ngôn nhìn phản ứng của hắn liền đoán được không phải là kịch bản phim điện ảnh mà trước đó nhân viên công tác đã thảo luận với cô ấy, cô ấy đã đoạt giải thị hậu mấy lần, đóng phim truyền hình đối với cô ấy không phát triển hơn được nữa. Định nói với cấp trên rằng về sau để cô ấy phát triển trên màn ảnh rộng.

Nhưng cũng chẳng ích gì vì Phương Chí không hề quan tâm, chỉ cần có thể đạt được nhiều lợi ích hơn thì cô ấy luôn bị đẩy ra phía trước.

Vừa nãy là chút mong đợi cuối cùng, sẽ không còn lần sau nữa.

"Đạo diễn Tôn, là một bộ phim thần tượng."

Phương Chí biết hắn nói câu này ra trong lòng Bạch Khuynh Ngôn đã nghĩ không muốn quay, nhưng vậy thì sao chứ, thị hậu ảnh hậu đều không bằng chuyện kiếm nhiều tiền, thừa dịp cô ấy đang hot nên vơ vét nhiều một chút, vừa hay bộ phim thần tượng này có thể mang đến nhiều lợi nhuận, cô ấy phải quay.

Có hợp đồng trói buộc, cô ấy không muốn cũng phải tuân theo.

Bạch Khuynh Ngôn nghe được là phim thần tượng nội tâm cũng không giao động lắm, bởi vì Phương Chí sẽ không để ý đến cảm thụ của cô ấy, cũng có thể nói là chưa từng để ý qua, hắn chỉ quan tâm cô ấy có thể mang đến bao nhiêu lợi ích mà thôi.

Cô ấy cũng biết bản thân đã bước một chân vào khốn cảnh, trừ khi rời khỏi Giải trí Áo Nghĩa nếu không cả thân đều sẽ rơi vào đó.

Thay bọn họ kiếm được nhiều tiền, cảm tình của cô ấy đối với công ty cũng chậm rãi tiêu tan không còn, hiện tại hủy hợp đồng là lựa chọn tốt nhất, nhưng chuyện này bề ngoài không đơn giản như vậy.

Phương Chí - đổng sự cấp cao của Áo Nghĩa, còn có... Cung Thiên Thành. Bọn hắn sẽ không dễ dàng buông tha cô ấy, Bạch Khuynh Ngôn nghĩ đến đây thấy bản thân vẫn bình tĩnh như vậy đáy lòng không khỏi bật cười.

Cô ấy đã sớm biết cuộc sống này thực tế tàn nhẫn và bất lực đến nhường nào rồi mà, không phải sao?

Phương Chí thấy cô không trả lời, trên mặt lộ vẻ mất kiên nhẫn nói tiếp: "Khuynh Ngôn, công ty yêu cầu cô quay bộ phim này."

Bạch Khuynh Ngôn vẫn gật đầu nói "Được" nhưng trong mắt đều là lạnh lùng xa cách.

Phương Chí thấy cô ấy đáp ứng, trên mặt lập tức lộ ra vẻ hài lòng, hắn nâng tay phải lên sờ cằm, nói: "Cô hiểu được là tốt rồi, đã như vậy thì chúng ta đi tìm Nhạc Du Du đi, nói rõ chuyện này với cô ấy."

Hình như lúc nãy trông thấy Nhạc Du Du đi đến hồ bơi lộ thiên, hắn chuyển hướng sang bên đó, nói với Bạch Khuynh Ngôn: "Đi thôi."

Bạch Khuynh Ngôn cùng hắn đi qua đó.

Phía bên kia ban công.

Cung Thiên Thành thấy Cô Lê Chu không nhanh chóng đuổi theo mình, trong lòng đối với cô thêm vài phần bất mãn.

Loại nữ nhân ngu xuẩn không có đầu óc này thế mà còn dám mơ tưởng đến hắn! Ngày sau có thể cùng cô chơi đùa nếu dám lì lợm la liếm hắn tuyệt đối sẽ khiến cô hối hận khi gặp hắn!

***

Dạo này mình đi học lại rồi, bận bù đầu bù cổ không có thời gian nhiều để edit, mọi người thông cảm nha. Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ, có sai sót gì cmt để mình sửa.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!