Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Tự Kỷ (Chỉ Có Thể Cưng Chiều)

Chương 18



“Không đâu, không đâu.” Tô Du Du vội vàng giải thích. “Con bé đi WC, vẫn chưa trở về.”

Đúng là vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền xuất hiện.

Ngay lúc Tô Du Du nói chuyện, Yến Đường đã đi ra khỏi toilet.

Cô bé đi vài bước đến trước mặt Tô Du Du, hơi nghi ngờ mà đánh giá Yến Trì trước mặt: “Sao hai người lại gặp nhau ở đây vậy?”

Không biết có phải là ảo giác của cô bé không, mà cô bé cứ cảm thấy bản thân đã nhìn thấy hai người này ở chung với nhau rất nhiều lần nhỉ?

Thôi, nghĩ không ra thì cũng không cần nghĩ nữa.

Trong đầu Yến Đường bây giờ chỉ toàn là tẹo nữa sẽ chơi gì, vậy nên cũng rất hưng phấn mà nói với Tô Du Du: “Em vừa đi thám thính xong, chút nữa sẽ rạp chiếu phim sẽ chiếu một bộ phim điện ảnh, chúng ta đi xem đi!”

Nói xong, liền muốn cầm tay Tô Du Du, chuẩn bị kéo cô đi.

“Sách cậu muốn mượn tớ lần trước, có cần không vậy?” Yến Trì đột nhiên mở miệng, ngăn hai người lại.

Tô Du Du và Yến Đường đều dừng chân lại.

“Sách gì vậy?” Yến Đường tò mò hỏi.

“Những quyển sách giáo khoa trước năm lớp 11.” Tô Du Du giải thích.

Yến Trì ôm cánh tay, rũ mắt nhìn hai cô gái, giọng nói chứa đựng sự cao ngạo: “Tớ chỉ rảnh bây giờ thôi, nếu không lấy thì không có đâu.”

Rồi bày ra bộ dáng chuẩn bị đi.

Tô Du Du rối rắm.

“Hỏi chấm thật sự! Sao lại như thế chứ?!” Yến Đường hơi tức giận.

Cô bé cảm thấy, Yến Trì càng ngày càng quá đáng! Chỉ nhờ anh quan tâm Tô Du Du một chút thôi mà, sao lại keo kiệt như vậy, còn làm khó người ta!

Vì thế, Yến Đường yêu chính nghĩa và quyết tâm bảo vệ lẽ phải đã đứng dậy: “Đi thì đi, không sao cả, chúng ta lấy sách xong thì lại ra ngoài chơi!”

Yến Trì nghe vậy thì cười nhạo một tiếng, đi lên trước.

Tô Du Du cảm kích mà nhìn Yến Đường: “Đường Đường, em thật là tốt quá đi!”

Quả thật là lúc nãy Tô Du Du bị rơi vào thế khó xử. Cô biết, đối với Yến Đường ham chơi, thì đây đã là sự hi sinh không hề nhỏ. Vốn dĩ, cô đã làm tốt công tác chuẩn bị để từ chối Yến Trì trong tiếc nuối…

Không ngờ Yến Đường lại đồng ý rồi.

Tô Du Du cảm thấy, bản thân thật sự là một người cực kì may mắn, mới có thể có được người bạn tốt như Yến Đường!

Yến Đường bị lời cảm ơn bất thình lình của Tô Du Du làm cho hơi ngượng ngùng.

Cô bé ưỡn ngực theo bản năng, giả vờ như không thèm để ý: “Chuyện này thì có gì to tát đâu.”

Tô Du Du cong môi cười cười.

Nhưng mà, còn chưa đi đến chỗ thang máy, bọn họ đã đụng phải một người không thể ngờ được đang đi ra từ lối nhỏ bên cạnh.

Một người phụ nữ xinh đẹp, trang điểm cực kì nhã nhặn và đoan trang, đôi lông mày được vẽ tinh xảo giờ phút này lại đang hơi nhăn lại, mắt nhìn chằm chằm Yến Đường bên cạnh Tô Du Du.

“Đường Đường? Con lại chạy ra ngoài chơi sao? Lời hôm qua mẹ nói chỉ là gió thoảng bên tai thôi đúng không?” Người phụ nữ xinh đẹp, cũng chính là mẹ ruột của Yến Đường, Uông Tuệ Vân, nhìn Yến Đường, hận sắt không thành thép* hỏi.

*Hận sắt không thành thép (hận thiết bất thành cương): ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.

Thân mình Yến Đường run lên, tránh ở sau lưng Tô Du Du.

Sau đó, liền biến thành Tô Du Du một mình đối mặt với Uông Tuệ Vân.

Nhưng mà, cô cũng không hề lùi bước, dũng cảm mà chắn trước mặt Yến Đường, hơi khẩn trương mà nói một câu: “Con chào dì ạ.”

Mà Yến Trì đi đằng trước cũng phát hiện tình huống bên này, nên lại quay về.

Ngoại trừ Yến Đường, thì Uông Tuệ Vân đối đãi với ai cũng rất dịu dàng, trên mặt mang theo nụ cười như gió mùa xuân, tức khắc liền làm Tô Du Du cảm thấy, hình như dì ấy cũng không quá đáng sợ nhỉ?

“Tiểu Trì cũng ở đây sao?” Uông Tuệ Vân hơi kinh ngạc mà nhìn Yến Trì, ánh mắt tràn đầy hiền từ và yêu thương. “Đã lâu không thấy con đến nhà thím ăn cơm rồi đó.”

Biểu hiện của Yến Trì ngoan lạ thường: “Để mấy ngày nữa đi ạ.”

Uông Tuệ Vân lại quan sát Tô Du Du một lúc, cười nói: “Con chính là chị Du Du mà Yến Đường nhà dì hay nhắc đến đúng không? Đúng là rất xinh đẹp, thảo nào Yến Đường nhà dì chỉ thích đi chơi với con.”

Yến Đường nhận thấy sát khí của Uông Tuệ Vân không còn nồng đậm như trước nữa, liền lén lút thò đầu ra thăm dò.

Tô Du Du cười thẹn thùng.

“Con nhóc Yến Đường cực kì nghịch ngợm, mấy ngày nay chắc cũng làm phiền con không ít, đúng không?” Uông Tuệ Vân bất đắc dĩ mà cười cười.

Tô Du Du lắc đầu: “Không đâu ạ, Đường Đường đã chăm sóc con rất nhiều.”

“Đúng vậy, con không hề như mẹ nói nha!” Yến Đường nhịn không được mà nhảy ra phản bác.

Uông Tuệ Vân tức giận mà trừng mắt nhìn con bé một cái.

Lại nhìn về phía Yến Trì: “Mấy đứa đang định đi đâu vậy?”

“Đi lấy chút sách ạ.” Yến Trì nhàn nhạt trả lời.

“Lấy sách sao? Đọc sách nhiều thì tốt rồi!” Uông Tuệ Vân cảm thán, sau đó lại xách cổ áo Yến Đường lên. “Không giống con, lớn bằng này chỉ biết mỗi chơi, thi tháng chỉ được có tí điểm mang về cho mẹ!”

Yến Đường tủi thân mà bĩu môi, không dám nói lời nào.

“Vậy mấy đứa cứ đi đi, còn Yến Đường phải theo thím về rồi.” Uông Tuệ Vân cười nói, lại cúi đầu nhìn về phía Yến Đường. “Mẹ đã hẹn gia sư cho con rồi, hôm nay con đừng hòng trốn thoát!”

Yến Đường vùng vẫy, nhưng mà nửa người trên bị Uông Tuệ Vân cứng rắn giữ chặt, cô bé khóc không ra nước mắt.

Yến Trì liếc mắt nhìn Yến Đường một cái, gật gật đầu: “Vậy bọn con xin phép đi trước.”

Tô Du Du nhìn Yến Đường, rồi lại ngó Yến Trì, cũng hiểu rõ tình huống hiện tại.

Bây giờ, Yến Đường đang bị mẹ ruột giữ chặt, hình như cô không thể giúp đỡ được gì…

Ánh mắt xin lỗi mà nhìn thoáng qua Yến Đường đang ủ rũ, Tô Du Du tỏ vẻ mình cũng lực bất tòng tâm*. Sau khi vẫy tay tạm biệt hai người xong, Tô Du Du liền chạy chậm đuổi theo Yến Trì phía trước.

*Lực bất tòng tâm: lòng có thừa mà lực không đủ.

…...

Đoàn người Hạ Ngữ Vi đang đi một thang máy khác để xuống.

Hạ Viễn Tân đang suy tư về sự phát triển trong tương lai của công ty. 16 năm trước, công ty chuyển từ Nam Thành đến Khánh Thành, nói thật, là đã bỏ lỡ không ít cơ hội.

Rốt cuộc, Khánh Thành cũng không thể bằng Nam Thành, nhưng cũng chiếm cứ bên kia nhiều năm, bây giờ chuyển tới Nam Thành, muốn đứng vững gót chân ở đây, cũng không phải là một chuyện dễ dàng.

Nếu có thể hợp tác với Tập đoàn Trung Tế sau lưng Yến Thừa Minh, thì không thể nghi ngờ rằng, bọn họ sẽ có lực trợ giúp rất lớn.

Nghĩ lại cuộc trò chuyện vừa nãy với Yến Thừa Minh, Hạ Viễn Tân vẫn chưa thể hiểu được suy nghĩ của ông ấy.

Tầm mắt nhìn ra ngoài cửa thang máy, một hình bóng quen thuộc đập vào mắt ông ta, là người ông ta vừa gặp lúc nãy, con trai của Yến Thừa Minh--- Yến Trì.

Dáng người thiếu niên cao ráo khỏe khoắn, nổi bật trong đám người, nhưng thoạt nhìn có hơi lạnh nhạt, không quá để ý đến cái gì.

Hạ Viễn Tân lắc đầu, sau đó liền thấy thiếu niên đột nhiên dừng lại, nhìn ra phía sau. Ngay sau đó, một thiếu nữ mặc váy nhạt màu chạy chậm đến bên người anh, hai người dừng lại nói cái gì đó, rồi lại nắm tay nhau đi lên phía trước.

Không biết có phải là ảo giác của ông ta hay không, mà ông ta cảm thấy, khí chất vốn lạnh nhạt trên người thiếu niên, hình như lập tức tiêu tán đi không ít.

Hạ Viễn Tân nhìn hai người, một đoạn ngắn trong trí nhớ đột nhiên hiện lên, bỗng chốc làm ông ta cảm thấy hoảng hốt.

“Ba ba, ba đang nhìn cái gì mà nghiêm túc vậy?”

Suy nghĩ của Hạ Viễn Tân bị kéo về, đối diện với ánh mắt kính yêu và gương mặt tươi cười của Hạ Ngữ Vi.

Ông ta dùng tay xoa xoa tóc Hạ Ngữ Vi, nói: “Không có gì.”

“Có phải là vì chuyện công ty không ạ? Ba đừng lo lắng, con và mẹ sẽ luôn đứng sau ba, cổ vũ cho ba!” Hạ Ngữ Vi ôm tay Lý Uyển, nghịch ngợm nói.

Hạ Viễn Tân nhìn hai người, hơi mỉm cười, nói: “Được.”

….….

Yến Đường buồn bã ỉu xìu mà đi bên cạnh Uông Tuệ Vân.

“Mẹ yêu, con nhất định sẽ học tập nghiêm túc, lần sau sẽ đạt được thành tích tốt, cho nên, mẹ bỏ buổi học thêm này đi được không?” Yến Đường vẫn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục giãy giụa trước cái chết cận kề.

Uông Tuệ Vân cúi đầu nhìn con bé, trên mặt lộ ra một nụ cười tươi: “Con cảm thấy mẹ sẽ tin tưởng con sao?”

“Sẽ tin chứ, sao lại không tin ạ?” Yến Đường không vui nói.

“Con là miếng thịt rơi xuống từ người mẹ, con suy nghĩ cái gì, mẹ nhắm mắt cũng biết!”

“Con sẽ nói với ba là mẹ ngược đãi con!” Yến Đường khó thở.

“À, đến lúc đó, mẹ và ba sẽ cùng nhau xử lí con!” Uông Tuệ Vân cười lạnh.

Yến Trì không cãi lại được, đành phải chu mỏ giận dỗi.

Uông Tuệ Vân cũng không thèm để ý đến con bé, chỉ xách con bé lên xe nhà mình, nhét vào ghế sau, rồi bản thân cũng ngồi sang bên cạnh.

Mắt nhìn di động, kinh ngạc nói: “Hôm nay bác con đã về rồi.”

Yến Đường đang đen mặt một bên lại lặng lẽ dựng tai lên hóng hớt.

Chỉ nghe thấy Uông Tuệ Vân lại bất đắc dĩ cười một chút: “Hai cha con vừa ở chung với nhau nhưng lại không được tính là vui vẻ.”

“Nhưng mà mẹ thấy, lúc nãy thái độ của Yến Trì đối với cô bé kia cũng không tệ lắm, đây là lần đầu tiên mẹ thấy nó đi chung với một cô gái bằng tuổi đấy.”

Yến Đường một bên không nhịn được mà mở miệng: “Đấy đều là nể mặt con thôi!”

Uông Tuệ Vân ghét bỏ nhìn con gái mình một cái, cũng không biết nó đang ảo tưởng sức mạnh gì, cũng chán chả buồn nói nữa.

**

Mấy năm trước, Yến Trì đã dọn ra khỏi biệt thự của nhà, sống tại một căn hộ ở trung tâm thành phố. Bởi vậy, nơi anh dẫn Tô Du Du đến, chính là nơi ở hiện tại của mình.

Đây là lần đầu tiên Tô Du Du nhìn thấy một tòa cao ốc.

Dù là trước kia hay bây giờ, thì nơi cô sống vẫn luôn là biệt thự đơn lẻ, đây là lần đầu tiên nhìn thấy tòa cao ốc cao như vậy.

Vẻ mặt cô tò mò mà đi theo sau Yến Trì, xuyên qua đình viện dào dạt hơi thở mùa thu, mà đi vào trong tòa cao ốc chọc trời.

Yến Trì dẫn Tô Du Du vào thang máy.

Một công nhân khuân vác mặc bộ quần áo màu xám đen đang gắng sức đẩy một thùng hàng vừa cao vừa nặng, cỡ phải nửa người vào thang máy, cô gái môi giới bất động sản bên cạnh nhỏ giọng thúc giục: “Chú ơi, chú nhanh lên một chút đi, ảnh hưởng tới chủ các căn hộ khác thì không tốt đâu.”

Gân xanh trên cổ người công nhân nổi lên, trong miệng phát ra tiếng thở hổn hển.

Yến Trì thấy thế, liền tiến lên giúp một tay.

Lúc này. nhân viên bất động sản mới phát hiện hai người Yến Trì, trên mặt lộ ra sự khẩn trương: “Thật ngại quá, thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa đột nhiên bị hỏng, tôi đành phải đến đây dùng thang máy này.”

Lúc này, Yến Trì đã giúp người công nhân khuân đồ vào xong, liền trực tiếp nói với nhân viên bất động sản: “Không sao.”

Nhân viên bất động sản thở phào nhẹ nhõm, người công nhân đang thở hồng hộc cũng liên tục nói lời cảm ơn.

Yến Trì vẫy vẫy tay với Tô Du Du ngoài cửa, khi Tô Du Du đứng bên cạnh mình, mới móc ra thẻ thang máy, chuẩn bị quét.

Bên ngoài lại xuất hiện một người phụ nữ trung niên, thân hình “phúc hậu” (béo), trên cổ, trên tai, ngón tay đều treo đầy trang sức bằng vàng long lanh lấp lánh, đôi mắt sưng vù mà nhìn tình hình trong thang máy, ánh mắt ghét bỏ nhìn công nhân vận chuyển hàng hóa.

“Đúng là không hiểu quy định, muốn chuyển đồ thì phải đi đến thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa, không biết à?” Âm thanh người phụ nữ có hơi sắc nhọn.

Người công nhân mặt mày đỏ bừng, tay chân cũng không biết nên để thế nào, dùng tiếng phổ thông không quá chuẩn mà vội vàng giải thích: “Thang máy chuyên vận chuyển hàng hóa đột nhiên bị trục trặc…”

Nhận thấy được không khí hiện tại, Tô Du Du hơi bất an mà túm chặt góc áo của Yến Trì.

Yến Trì không kiên nhẫn mà nhíu mày nhìn người phụ nữ, giọng điệu không tốt: “Nói nhảm nhiều như vậy làm gì?! Muốn vào thì vào, không vào thì cút.”

Người phụ nữ tức giận mà nhìn về phía Yến Trì: “Mày---- “

Đang chuẩn bị mắng vài câu thì lại nhìn thấy thẻ trong tay anh đang cầm, đành phải nuốt lời muốn nói vào trong cổ họng.

Yến Trì nhanh chóng quét thẻ, cửa thang máy từ từ khép lại.

Trước khi khép lại, còn có thể nghe được tiếng nhân viên bất động sản chạy tới, tiếng giày cao gót vang trên nền nhà, cô ấy nói tiếng xin lỗi với người phụ nữ.