Xuyên Thành Thiếu Nữ Bệnh Tự Kỷ (Chỉ Có Thể Cưng Chiều)

Chương 19



Người công nhân lại liên tục nói lời cảm ơn.

Tô Du Du lại hơi lơ đễnh. Người phụ nữ kiêu ngạo ương ngạnh và người công nhân hèn mọn, làm nội tâm cô hơi mất bình tĩnh.

Cô hơi không hiểu, vì sao trong mắt người phụ nữ vừa nãy, người công nhân lại không xứng đi thang máy này? Rõ ràng đều là con người cùng sinh sống trên Trái Đất mà?!

Ngay trong gian thang máy nhỏ hẹp này, hình như cô đã thấy được một cuộc sống sinh hoạt khác mà cô chưa từng biết đến.

Sau khi quyết định bước ra khỏi thế giới nhỏ của bản thân, Tô Du Du đã hiểu xã hội này thêm một chút qua những tin tức trong sách vở hoặc trên báo đài. Nhưng những văn bản lạnh như băng, tất nhiên là sẽ không có hiệu quả bằng việc tận mắt chứng kiến.

Tuy đã thấy được, nhưng cô lại phát hiện, hiện tại, cô hoàn toàn bất lực với tất cả những chuyện này.

Tô Du Du không khỏi nhụt chí.

Cô nâng mắt, nhìn người công nhân đang lau mồ hôi.

Lúc này, di động ông vang lên, tiếng chuông điện thoại vang vọng cả thang máy.

Ông ấy hơi xấu hổ mà cười cười xin lỗi hai người Tô Du Du, sau đó ấn nút nghe máy, tiếng con gái giòn tan truyền từ đầu bên kia qua ống nghe.

“Bây giờ ba ba đang làm việc, buổi tối về ba sẽ mua đồ ăn ngon cho con nha!” Khuôn mặt ngăm đen của người công nhân bỗng chốc đã trở nên đỏ bừng, nở một nụ cười, lộ ra hàm răng trắng bóng.

Tiếng nói giòn giã bên kia lại vang lên, sau đó người công nhân liền cúp điện thoại.

Tô Du Du nhịn không được mà lộ ra một nụ cười.

Đột nhiên, cô cảm thấy mình bình thường trở lại. Nói chung, ai ai cũng sẽ đều gặp phải áp lực và khó xử trong cuộc sống, nhưng vì một vài người hoặc một vài chuyện quan trọng, chúng ta sẽ càng ngày càng nỗ lực, càng ngày càng phấn đấu hơn.

Dù là người công nhân kia, hay là bản thân cô.

Thang máy kêu “đinh” một tiếng, dừng lại, đã tới tầng lầu mà người công nhân cần tới.

Yến Trì chủ động hỗ trợ, đẩy thùng đồ ra ngoài với người công nhân, Tô Du Du cũng góp chút sức nho nhỏ để giúp một tay.

***

Yến Trì đưa Tô Du Du vào nhà mình.

Đó là một căn hộ cực kì rộng lớn, ngoài phòng khách có một mặt tường được làm bằng kính, tạo thành một khung cửa sát đất, view nhìn ra sông, vô cùng đẹp đẽ.

Đồ đạc được bày trí cực kì ngăn nắp và gọn gàng, sàn nhà không có một hạt bụi nào, nhưng vẫn cảm thấy hơi thiếu hơi thở sinh hoạt.

Yến Trì bảo Tô Du Du ngồi xuống sofa.

Anh nhíu nhíu mày, đột nhiên cảm thấy hơi buồn rầu.

Yến thiếu gia trước nay chưa từng chủ động chiêu đãi người khác bỗng phát hiện, hiện tại, anh không biết nên làm gì mới phải…

Cố gắng nhớ lại cách làm của dì giúp việc trong quá khứ, Yến Trì mơ hồ nghĩ, có lẽ, anh nên hỏi trước là cô muốn uống gì nhỉ?

Tô Du Du nhìn Yến Trì cứ đứng như trời trồng, cảm thấy hơi sai sai. Lần đầu tiên tới nhà người ta làm khách, thật ra cô cũng hơi khẩn trương.

Thấy Yến Trì cứ đứng như vậy, cô còn tưởng là mình đã làm sai cái gì cơ.

Do dự một lát, Tô Du Du vẫn thử mở miệng hỏi: “Cậu có muốn ngồi xuống một lát không?”

Hai người, một người thì đứng, một người thì ngồi, làm cô thấy hơi mất tự nhiên.

“Cậu muốn, uống gì không?” Tại thời điểm Tô Du Du nói, âm thanh của Yến Trì cũng trúc trắc vang lên.

Tô Du Du vội vàng đứng lên: “Không cần đâu.”

Nhưng mà, Yến Trì rất vất vả mới nghĩ được chuyện này, cho nên, căn bản là anh không cho cô cơ hội từ chối.

Hai tay anh đè bả vai Tô Du Du xuống, muốn áp cô về ghế sofa, nhưng mà lại dùng lực hơi quá, nên Tô Du Du chỉ cảm thấy bả vai mình bị dúi xuống, rồi cả người liền ngã xuống.

Yến Trì ngơ ngác mà nhìn Tô Du Du bị ngã trên sofa, hơi nghi ngờ, vội vàng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Sofa bên dưới rất mềm mại, có tác dụng giảm xóc rất hiệu quả, nên Tô Du Du cũng không thấy khó chịu gì.

“Cho tớ cốc nước lọc là được rồi.” Tô Du Du dùng tay sửa sang lại đầu tóc rũ rượi, ngượng ngùng nói.

Cô cảm thấy, vẫn là nghe theo Yến Trì thì tốt hơn.

Yến Trì lại cẩn thận quan sát cô vài lần, xác định cô thật sự không có vấn đề gì, mới đi vào phòng bếp lấy nước cho cô.

Nhưng mà, khi tới phòng bếp rồi, Yến Trì lại rối rắm.

Ngày thường, anh toàn trực tiếp lấy chai nước trong tủ lạnh ra mà uống, nhưng bây giờ mà cứ trực tiếp đưa chai nước cho cô thì hình như không được tốt lắm? Yến Trì lại suy nghĩ một lát, cuối cùng cũng tìm được một cái ly pha lê ở trong tủ bát, liền rót một cốc nước rồi đi ra ngoài.

Tô Du Du đang khép chân ngồi ngoan ngoãn trên sofa.

Sau khi cầm lấy ly nước Yến Trì mang ra, cô nâng mắt, phát hiện Yến Trì vẫn luôn nhìn mình.

Cô hơi mất tự nhiên mà chớp chớp mắt, cẩn thận uống một ngụm nước lọc, rồi lại giương mắt lên lần nữa, Yến Trì vẫn còn đang nhìn cô…

Tiếng “lạch cạch” vang lên, là tiếng cửa bị mở khóa.

Hai người đều thở phào một hơi.

Tô Du Du đang nghĩ, hình như Yến Trì cứ là lạ làm sao.

Còn Yến Trì lại nghĩ là, về sau anh sẽ không tự mình tiếp đãi khách nữa!

….…

Người đến đây là dì giúp việc luôn chăm sóc Yến Trì ở nhà họ Yến.

Bà đến đây, Yến Trì liền nói một câu “Tớ đi tìm sách đây.”, rồi chạy mất dạng vào thư phòng.

Mà trước mặt Tô Du Du cũng được chất đầy đủ các thể loại đồ ăn vặt, dì giúp việc nhìn thoáng qua ly nước trong tay Tô Du Du, còn cố ý hỏi xem, cô có muốn đổi thành nước trái cây hay gì không.

Tô Du Du lắc đầu, từ chối ý tốt của dì.

Cô quét mắt nhìn đủ loại bánh kẹo để trước mắt, phát hiện là có loại kẹo mình thích nhất! Cô nhịn không được mà cầm một cái kẹo, khi vừa nhét vào miệng, thì nghe thấy tiếng Yến Trì đang gọi tên mình,

Tô Du Du lập tức đứng lên, sải bước đi nhan tới thư phòng của Yến Trì.

Trong thư phòng, Yến Trì đã tìm được hết sách giáo khoa, chất thành một chồng cực cao để trên bàn, đúng là làm khó anh để tìm ra những cuốn sách này.

Tô Du Du thò đầu lại gần, nghiêng nghiêng ngó ngó, phát hiện là còn có cả sách giáo khoa trung học cơ sở!

“Oa, có nhiều như vậy sao?!”

Yến Trì nhìn một bên má đang phồng của cô, lời nói cũng không rõ ràng, hơi thở phả ra đầy hương kẹo dâu ngọt ngào.

Tô Du Du dùng tay mân mê, sau đó nắm chặt tay, cực kì tha thiết và chân thành, mà nhìn về phía Yến Trì, hứa hẹn: “Tớ nhất định sẽ yêu quý chúng nó thật tốt!”

Yến Trì: “…”

“Cốc cốc cốc.” Dì giúp việc gõ cửa.

“Cô gái nhỏ có muốn ở lại ăn cơm tối không? Hai đứa muốn ăn gì? Bây giờ dì chuẩn bị liền đây.” Dì giúp việc cười hỏi hai người.

“Thế nào cũng được ạ.” Yến Trì không để ý mà nói.

Tô Du Du nhìn thoáng qua Yến Trì, sau đó lắc lắc đầu: “Tớ muốn đi về nhà.”

Nghe thấy Tô Du Du đòi về, Yến Trì cũng không định phản đối, mà chỉ chỉ vào chồng sách cao ngất: “Để tớ mang về cùng cậu.”

Tô Du Du nhìn anh cười ngọt ngào, chủ động đi đến, muốn cầm một chút, lại không ngờ mà bị Yến Trì ấn bả vai đẩy sang một bên.

Tô Du Du không buông tay, kiên trì nói: “Tớ cũng có thể tự cầm được!”

Yến Trì quét mắt nhìn cô từ trên xuống dưới, nhìn thấy cánh tay cẳng chân mảnh khảnh kia của cô, thì lấy đại hai quyển sách nhét vào lồ ng ngực cô cho có lệ, nói: “Được rồi, đi thôi.”

Nói xong, liền thoải mái mà ôm chồng sách cao ngất kia lên, đi ra ngoài.

Tô Du Du lập tức đi theo.

…..

Yến Trì đưa Tô Du Du trở về nha, dì Tôn nhìn Tô Du Du trở về với Yến Trì, thì mặt mày lộ rõ tươi cười hớn hở.

Bà cảm thấy, để Tô Du Du đi học đúng là một quyết định chuẩn không cần chỉnh!

Thấy không, bây giờ còn không sợ cả con trai nữa!

Yến Trì cũng không ở nhà họ Tô quá lâu, sau khi đưa người và sách về đến nhà an toàn, thì liền ngồi lên xe nhà mình trở về.

Thời điểm xe đi ra, thì đúng lúc lướt qua một chiếc xe khác đang đi vào. Trương Cao Như ngồi trong xe, chọc chọc Tô Kiến Khánh bên cạnh, kì quái hỏi: “Hình như em vừa nhìn thấy xe nhà họ Yến, còn đi ra từ nhà mình nữa.”

Tô Kiến Khánh đang nhắm mắt nghỉ ngơi lại không phản ứng gì nhiều: “Sao có thể chứ? Chắc chắn là em nhìn nhầm rồi.”

Lần trước ông trò chuyện với lão cáo già Yến Thừa Chí kia, ý muốn hợp tác của đối phương cũng không quá mãnh liệt, bây giờ lại nghe Trương Cao Như nói như vậy, phải ứng đầu tiên chính là nhầm rồi.

Trương Cao Như trừng mắt nhìn ông một cái, quyết định về nhà sẽ hỏi quản gia.

Nhưng mà, sau khi về nhà, bà cố ý xem hôm nay có ai đến đây không, lại nhận được đáp án là không có.

Trương Cao Như càng nghĩ càng thấy kì quái, bà chắc chắn là mình không hề nhìn nhầm, hơn nữa, hướng họ đi ra cũng rõ ràng là hướng nhà bà mà!

***

Yến Trì trực tiếp trở về nhà.

Mới vừa mở cửa nhà mình ra, đã nhìn thấy một đôi giày thể thao đang vứt lăn vứt lóc ở huyền quan*.

*Huyền quan: Nói đơn giản, huyền quan là nơi ngăn cách cửa chính và phòng khách, có ý nghĩa như một tấm rèm, một bức bình phong cho phòng khách,

Lông mày Yến Trì giật giật, vừa đi vào đã thấy, quả nhiên là Trình Hoành Vũ đang nằm ưỡn ngửa hình chữ X trên sofa, bộ dáng ẻo lả như không có xương, trong miệng còn đang nhai cái gì đó, vỏ kẹo vứt ngang vứt dọc trên đất.

Yến Trì không thể nhịn được mà nâng chân lên đá cậu ta một cái.

Trình Hoành Vũ kêu một tiếng cực kì khoa trương: “Cậu đừng như vậy mà!”

Yến Trì cảm thấy bản thân chưa ném văng cậu ta ra khỏi nhà đã là sự nhân từ lớn nhất cuộc đời mình rồi.

“Sao cậu lại lên được đây?” Yến Trì xoa xoa huyệt Thái Dương.

Trình Hoành Vũ cười khì khì, móc một cái thẻ thang máy không biết đã trộm của Yến Trì bao giờ từ trong túi ra.

Yến Trì mặt không cảm xúc mà vươn tay ra, ý bảo Trình Hoành Vũ tốt nhất là nên thức thời đi.

Nhìn Yến Trì giống như thật sự tức giận, trong lòng Trình Hoành Vũ vẫn hơi sợ, miễn cưỡng mà trả thẻ thang máy lại, trong miệng còn lẩm bẩm: “Thật là keo kiệt mà. Cậu thì luôn có thể tùy ý ra vào nhà tớ mà tớ thì lại không được tùy tiện đến nhà cậu.”

Yến Trì khịt mũi, tỏ vẻ bản thân không hề có hứng thú với nhà của Trình Hoành Vũ.

“Cậu vừa đi đâu vậy?” Trình Hoành Vũ lại cầm một cái kẹo nhét vào miệng. “Còn bày nhiều kẹo không phù hợp với thân phận của cậu trên bàn như vậy nữa chứ!”

“Chẳng lẽ là cậu dẫn con gái về nhà ư?” Trình Hoành Vũ hoảng sợ.

Yến Trì lười đáp lại cậu ta.

Trình Hoành Vũ bắt đầu tự hỏi tự trả lời: “Nhưng mà, nghĩ lại thì đúng là không có khả năng, tớ hiểu cậu quá mà!”

Nói xong, lại đan hai tay ra sau đầu, nằm xuống sofa.

Nhưng mà, vừa nằm xuống, lại cảm thấy có lưng có gì đó cộm cộm khó chịu.

“Cái gì đây?” Trình Hoành Vũ nâng người lên, vươn ta ra sau sờ một cái, đúng là sờ được cái gì đó.

Cậu ta đưa tay lên thì thấy, rồi cảm thấy nghi ngờ hai mắt của mình…

Trước mắt là một móc khóa con thỏ màu tím nhạt, lông xù, lỗ tai rất dài, cực kì đáng yêu, hơn nữa, vừa thấy đã biết là đồ chơi con gái cực thích.

Cảm giác lâng lâng truyền từ tay đến, Trình Hoành Vũ nhịn không được mà nhéo vài cái.

Sau khi phục hồi lại tinh thần, cậu ta cảm thấy có gì đó sai sai, liền giơ con thỏ trong tay lên: “Đù mé, của ai đây?”

Yến Trì nhìn về tay cậu ta, nghĩ đến cái gì đó, liền đoạt con thỏ nhỏ đi.

“Không liên quan đến cậu.” Âm thanh anh không hề thay đổi.

“Không đúng, chắc chắn là cậu đang gạt tớ cái gì đó?!” Trình Hoành Vũ kích động, muốn làm rõ mọi chuyện.

Sau đó----

Cậu ta liền bị Yến Trì tống cổ ra ngoài…

Giày còn chưa kịp xỏ!

Trình Hoành Vũ oán giận mà nhìn cánh cửa đang đóng sầm trước mặt mình, căm tức mà đi giày vào.

Chắc chắn là Yến Trì đang cất giữa một bí mật nhỏ nào đó, không được, cậu ta nhất định ra tìm ra!



Mà Yến Trì, sau khi đuổi cái đồ phiền phức Trình Hoành Vũ đi xong, liền trực tiếp ngả lưng vào giường đánh một giấc.

Màn đêm buông xuống, Yến Thừa Minh rốt cuộc cũng không nhịn được mà gọi điện thoại cho Yến Trì.

Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói ngái ngủ của thiếu niên: “… Con quên mất.”