Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

Chương 42: Trò chơi trừng phạt



An Dương vất vả xuyên qua đám người, dưới sự ân cần nhắc nhở của em gái trong bộ phận tiêu thụ, hắn đã tìm được chị cả. Chị đang cầm một ly rượu, nói cười với người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh. An Dương đứng từ xa liền trông thấy bên cạnh chị cả là một người phụ nữ, hắn ngay lập tức quay đầu bỏ chạy, đáng tiếc người phụ nữ kia cũng nhìn thấy hắn.

“Tiểu ~ An ~ Dương ~” Lương Kỳ vài bước đi tới kéo hắn lại: “Em chạy cái gì, lại có chuyện gì giấu chị đúng không?”

An Dương trong lòng nói thầm một tiếng không ổn, vốn dĩ hắn cho rằng Cố Vân Thanh cả ngày buồn bực ở trong nhà, cho nên mới dẫn cậu đến buổi họp mặt thường niên của công ty để cậu khuây khỏa, không nghĩ tới Lương Kỳ cũng ở đây!!

Nếu để cho Lương Kỳ biết Cố Vân Thanh ở…

Không được, tuyệt đối không được, mình phải bình tĩnh.

“Sao chị lại ở đây?” An Dương bình tĩnh hỏi.

“Chị cùng cô ấy là bạn thân, là chị mời cô ấy đến.” Chị cả của bộ phận tiêu thụ mở lời, nói xong còn đưa tay gõ nhẹ vào trán Lương Kỳ: “Bảo sao lúc trước cậu lại nhờ tôi để ý hộ cậu mấy em gái còn độc thân ở bộ phận chúng tôi, hóa ra là vì trong nhà có em trai.”

“Hì hì, đáng tiếc tên ngốc này là gỗ mục không điêu khắc được! Nguyệt Lão ở ngay bên cạnh mà còn có thể độc thân lâu như thế.” Lương Kỳ vươn tay véo nhẹ lên cánh tay An Dương.

“À, nhắc mới nhớ, hôm trước ở bộ phận tiêu thụ chúng tôi có một em gái mới đến, điều kiện cũng rất tốt, cậu có muốn…” Chị cả còn chưa nói xong, An Dương đã vội vàng xua tay: “Không cần đâu chị, cảm ơn…”

Chị cả nhướng mày.

Lương Kỳ cười khẽ một tiếng, vỗ vỗ bả vai hắn: “Vị đồng chí này đã có mục tiêu lập trường kiên định, đáng tiếc thiếu kinh nghiệm thực tế lại không chú trọng học lý luận tri thức, cho nên ~”

Chị cả gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.

An Dương bị vỗ bả vai đến suy sụp, trong lòng có chút thê lương, vậy là sau này ai cũng biết hắn đang theo đuổi vợ.

Hai người cảm thấy thú vị khi chọc ghẹo An Dương, đột nhiên ánh đèn trong hội trường tối đi, âm nhạc được đổi thành một bản nhạc du dương chậm rãi, người trên sân khấu đông dần, có người nhẹ nhàng ôm nhau đung đưa theo điệu nhạc chậm rãi, cũng có một số bạn bè giữ khoảng cách chỉ muốn chơi đùa. Lương Kỳ nghiện khiêu vũ liền đi tới kéo An Dương để hắn nhảy cùng cô một bản. An Dương rên rỉ hai tiếng liền bị kéo lên sân khấu, hắn từ chối không được đành phải nhảy cùng cô.

Lương Kỳ kéo người ngâm nga một câu hát nhảy quanh sân khấu hai vòng, An Dương nói với cô: “Nhảy xong bài này, em muốn trở về tìm đồng nghiệp.”

Lương Kỳ híp mắt lại nhìn An Dương, hắn nhìn trời nhìn đất, nhìn trái nhìn phải, nhưng lại không có nhìn cô.

Lương Kỳ trong mắt chợt lóe lên một tia mừng rỡ: “Tiểu An Dương, em dẫn người kia tới buổi họp mặt thường niên này à?”

Mẹ khiếp.

An Dương suýt trượt chân, tí thì ngã ra giữa sàn nhảy.

Đáng sợ quá đi!!! Đây thật là dựa vào trực giác là có thể đoán được chuyện gì sao?!!

“Mau dẫn chị đi xem thử!” Lương Kỳ kéo hắn, khuôn mặt tràn đầy phấn khích.

An Dương đau đầu muốn ôm đầu chui vào trong một góc, bây giờ hắn chạy còn kịp không?

“Vậy chị dâu, chị đừng có dọa cậu ấy, cũng đừng nói lung tung!” An Dương xoa xoa huyệt thái dương.

“Được, chị biết rồi, em nhanh lên.” Lương Kỳ đẩy An Dương, thậm chí xưng hô cũng chẳng thèm uốn nắn.

Cố Vân Thanh đang dựa vào một góc, miệng nhỏ đang nhấm nháp bánh ngọt mà Bạch Tuệ đưa tới cho cậu, bên cạnh có một cô gái đang cầm ly rượu đi tới, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng: “Anh là người của bộ phận nào hay là bạn của ai vậy, nhìn anh rất lạ mặt?”

“Tôi là bạn của An Dương.” Cố Vân Thanh nhu thuận trả lời.

“A, là anh soái ca kia, đúng là vật hợp theo loài.” Cô gái không chút nào che giấu khen ngợi: “Anh có muốn đi nhảy một điệu không?”

“Thật xin lỗi, tôi không biết khiêu vũ.” Cố Vân Thanh nhẹ giọng từ chối.

“Không sao, em dạy anh.” Cô gái cười đi tới kéo người lại bị Bạch Tuệ vội vàng chạy tới ngăn lại: “Người này có chủ, có chủ rồi.”

“À, được rồi.” Cô gái lộ ra vẻ thất vọng, cầm ly rượu đi.

“Cho em, cái này ăn cũng ngon.” Bạch Tuệ lại đưa cho Cố Vân Thanh một ít bánh.

“Cám ơn chị.” Cố Vân Thanh bối rối đón lấy, đột nhiên nhẹ giọng hỏi: “An Dương rất được hoan nghênh sao?”

“Ừ.” Bạch Huy không chút nghĩ ngợi thốt ra.

Cố Vân Thanh ừ một tiếng lại cụp mắt xuống.

Phải rồi, một người dịu dàng như vậy khẳng định rất được hoan nghênh.

Cố Vân Thanh không hiểu sao mình lại có chút bực bội, Bạch Tuệ bên cạnh lại lẩm bẩm một câu: “Nhưng mà, hiện tại anh ấy còn độc thân, rất khó tin phải không.”

Cố Vân Thanh nghe vậy liền ngước mắt lên, đáy lòng dâng lên một tia vui mừng cùng hy vọng, lại giống như sương mù lơ lửng, lượn lờ vòng quanh rồi tản đi, không biết làm sao mới có thể nắm giữ ở trong lòng bàn tay.

Cố Vân Thanh vô thức nhìn về phía đám người muốn tìm kiếm bóng dáng của An Dương, đám đông chen chúc, người người nhốn nháo, cậu vậy mà lại chỉ liếc mắt một cái đã tìm được người kia. Nhưng đập vào mắt cậu lại là cảnh tượng khiến trái tim cậu thắt lại. An Dương đang đung đưa trên sàn nhảy cùng với một cô gái vô cùng xinh đẹp, trong tiếng nhạc êm ái họ đang cười nói gì đó, trông có vẻ quan hệ rất tốt.

Có lẽ là ánh mắt có ý nghĩa vật chất nên nếu như vẫn luôn bị người ta nhìn liền sẽ có tâm tư, có cảm xúc.

An Dương giống như bỗng ý thức được cái gì liền quay đầu nhìn sang, ánh mắt hai người ở trong đám người chen chúc, trong khe hở chạm vào nhau, Cố Vân Thanh rõ ràng cảm nhận được nhịp tim đập của cậu đột nhiên ngừng một chút.

An Dương cứ như thế nhìn cậu, đôi mắt cong lên, khóe miệng nhếch lên một nụ cười, Cố Vân Thanh nín thở một chút lập tức hốt hoảng cúi đầu, trên mặt bắt đầu đỏ bừng.

Không ngờ chỉ chốc lát, một giọng nói dịu dàng mang theo vẻ lo lắng đột nhiên vang lên ở trước mặt cậu: “Cậu sao thế?”

Cố Vân Thanh ngẩng đầu nhìn, An Dương không biết từ lúc nào đã đi tới, trong lòng vô cùng lo lắng, hắn vươn tay sờ trán cậu, trong mắt lóe lên vẻ sốt sắng: “Làm sao vậy? Không thoải mái sao? Sao mặt lại đỏ như vậy.”

Cố Vân Thanh vội vàng lắc đầu: “Tôi không sao.”

An Dương dường như còn muốn hỏi thăm gì đó, phía sau hắn lại truyền đến giọng nói của một cô gái: “Đứa nhỏ này thật đáng yêu.”

Cố Vân Thanh hơi sửng sốt, cậu ngẩng đầu liền trông thấy cô gái mới vừa rồi cùng An Dương khiêu vũ từ phía sau An Dương đi ra, trong mắt mang theo ý cười: “Em là bạn của An Dương phải không, chị tên Lương Kỳ, em có thể gọi chị là chị Kỳ~”

“Chào chị Kỳ, em, em tên là Cố Vân Thanh.” Cố Vân Thanh có chút không biết làm sao.

“Ngoan!” Lương Kỳ không nhịn được muốn nhào tới ôm lấy Cố Vân Thanh lại bị An Dương nắm lấy bả vai cùng cổ tay, ngăn không cho cô tới gần cậu: “Chị Kỳ? Chị không ghét bỏ kêu già rồi sao?”

“Ai da, Tiểu An Dương không có đáng yêu một chút nào, em phải gọi chị là Tiểu Kỳ, chỉ có Vân Thanh mới có thể gọi là chị Kỳ.” Lương Kỳ bĩu môi.

Lông mày An Dương giật giật, cảm thấy đầu hắn lại bắt đầu đau.

Cố Vân Thanh nhìn An Dương ngăn cản động tác muốn ôm mình của Lương Kỳ, trái tim xiết chặt.

Hắn rất thích cô gái này đi, nếu không tại sao ngay cả đụng chạm cũng không cho.

“Được rồi, đừng ồn ào nữa, hai người trò chuyện đi, chị còn có việc, đi trước đây, bái bai.” Lương Kỳ vẫy tay rời đi.

“Tạm biệt, chị Kỳ.” Cố Vân Thanh lễ phép đáp.

Nhân lúc hắn không chú ý, Lương Kỳ quay người thật nhanh xoa đầu Cố Vân Thanh rồi mới như một làn khói bỏ chạy, An Dương nhất thời đen mặt lại.

Hắn xuyên về còn chưa có sờ qua đâu!!!

Tai họa này vừa mới đi, ba tai họa kia lại ập tới.

Bạch Tuệ, Liễu Nhất Trạch và Mã béo ba người họ như tên trộm chen chúc tới mỉm cười với An Dương, hắn nhìn bọn họ cười toàn thân kinh hãi.

“Vân Thanh, chúng ta chơi trò chơi đi!” Bạch Tuệ bày ra dáng vẻ chị gái hòa nhã dễ gần, An Dương nhất thời không kịp ngăn cản cô, liền nghe thấy Cố Vân Thanh trả lời được.

“An soái cùng chơi đi ~ Vân Thanh cũng đồng ý rồi.” Bạch Tuệ cười gian xảo.

An Dương đỡ trán, tỏ vẻ hắn không có cách nào đối với những tên vô lại này: “Tôi nói trước, không được lừa tôi uống rượu, lát nữa tôi còn phải đưa Vân Thanh về.”

Tửu lượng của An Dương vẫn luôn có tiếng là kém, thuộc loại một chén là choáng, ba chén là gục.

“Yên tâm đi.” Bạch Tuệ mỉm cười.

Có một loại trò chơi phù hợp với hầu hết mọi cuộc tụ tập, nó ngưng tụ tinh hoa của nhân loại không chê chuyện lớn chỉ một lòng muốn xem náo nhiệt, nó có thể làm cho bầu không khí trở nên mập mờ hoặc kỳ quái, chính là đây! Nói thật hay là mạo hiểm!

Lúc An Dương nghe đến sáu chữ này, trong lòng hắn có chút hồi hộp, ngay sau đó liền nhìn thấy Mã béo không biết từ chỗ nào lấy ra một bộ bài rút ra sáu quân rồi tráo: “Đến đây đi, rút được đại quỷ nói nội dung trừng phạt, rút được tiểu quỷ phải làm theo.”

Mặc dù ba người bọn họ cố ý chỉnh An Dương, nhưng không hiểu sao Liễu Nhất Trạch rất đen trong trò chơi, nhiều lần đều có thể rút trúng tiểu quỷ. Sau khi hắn uống xong sáu ly rượu, phải xin số điện thoại của ba cô gái, chống đẩy hai hiệp và nói thật mười lần, Bạch Tuệ cuối cùng không nhịn được đạp Liễu Nhất Trạch đuổi đi. Hố đen như này cũng thật đặc biệt, sao ai đó không có.

An Dương thấy Liễu Nhất Trạch ủy khuất rời đi, đặt quân bài xuống tỏ vẻ trò chơi có phải nên kết thúc rồi không.

Bạch Tuệ cuống lên, náo nhiệt này, không phải, trợ công này còn chưa bắt đầu liền phải kết thúc rồi sao? Cái này không thể được!

“Ván cuối cùng!!” Bạch Tuệ nghĩ thầm ông trời ơi, ngài nhất định phải giúp con, đợi lát nữa băm Liễu Nhất Trạch lễ bái ngài.

Thế là năm người lại rút bài lần cuối, Bạch Tuệ nhận lấy bài đọc một câu “Phật tổ phù hộ” rồi mở bài.

Trên mặt bài bất ngờ xuất hiện hình vẽ đại quỷ, cái này đã nói lên tiểu quỷ nằm trong tay ba người còn lại, nếu không phải là An Dương thì Cố Vân Thanh cũng có thể lấy được, chỉ cần không phải Mã béo là được!

Bạch Tuệ hưng phấn ngẩng đầu nháy mắt với Mã béo, Mã béo bị cô nháy không hiểu ra làm sao, nghĩ thầm cô gái nhỏ này có bệnh về mắt từ khi nào.

Bạch Tuệ không lấy được tin tức từ Mã béo, cô sốt ruột đến nỗi muốn giậm chân thì liền bắt gặp sắc mặt đen như đít nồi của An Dương giơ bài lên: “Tôi là tiểu quỷ…”

Hahahahaha! Bạch Tuệ suýt chút nữa thì đã ngửa mặt lên trời cười to.

Bạch Tuệ: “An soái! Nói thật hay là mạo hiểm?”

“Mạo hiểm đi!” An Dương không hề nghĩ ngợi, ngộ nhỡ chọn nói thật thì chẳng biết cô gái nhỏ này sẽ hỏi ra câu hỏi đáng sợ gì, Cố Vân Thanh còn đang ở đây.

Bạch Tuệ chớp chớp mắt: “Anh chắc chắn chứ?”

“Ừm.” An Dương đặt quân bài xuống với vẻ Kinh Kha giết Tần.

“Được thôi.” Bạch Tuệ hắng giọng: “Vậy anh đi tỏ tình với Vân Thanh đi!”