Xuyên Thành Tra Công Đi Ngược Kịch Bản

Chương 43: Trò chơi và diễn kịch



“Được thôi.” Bạch Tuệ hắng giọng: “Vậy anh đi tỏ tình với Vân Thanh đi!”

Vừa dứt lời, Cố Vân Thanh liền sửng sốt.

An Dương cũng há hốc mồm, ngây ngốc một lúc, rồi mới hoàn hồn nói: “Chờ một chút, Vân Thanh không có rút được tiểu quỷ, tại sao lại trừng phạt lên cậu ấy?”

“Ơ kìa, đừng để ý những chi tiết này, chấp hành trừng phạt là anh mà ~ chỉ là một trò chơi mà thôi ~” Bạch Tuệ cố ý nhấn mạnh hai chữ “trò chơi”, lại quay sang cười tủm tỉm nói với Cố Vân Thanh: “Vân Thanh, em không để tâm đúng không~”

“Hả…Vâng ” Cố Vân Thanh còn có chút mê mang: “Em không ngại.”

“Cậu không ngại sao?” Bạch Tuệ còn chưa nói gì, An Dương lại đột nhiên quay sang, nhìn vào mắt cậu, nói một câu như thế.

“Ừm.” Cố Vân Thanh bị ánh mắt không che giấu chút nào của hắn nhìn có chút bối rối.

“Thôi được rồi, tôi làm vậy.” An Dương bất đắc dĩ thở dài ngay sau đó đi tới một bước đứng trước mặt Cố Vân Thanh, hơi cúi đầu nhìn cậu: “Chuẩn bị xong chưa? Tôi bắt đầu nhé?”

“Được, được rồi.” Cố Vân Thanh vừa nghĩ thầm còn cần phải chuẩn bị cái gì sao thì đã thấy An Dương một tay vòng qua eo cậu.

An Dương nhẹ nhàng ôm lấy cậu, khoảng cách giữa hai người đột nhiên sát lại, thậm chí còn có thể cảm nhận được rõ ràng hô hấp của đối phương, Cố Vân Thanh mở to hai mắt nhìn.

An Dương không để ý đến sự khẩn trương của cậu, một tay ôm lấy eo cậu, một tay nâng bàn tay trắng nõn của cậu lên, môi hắn khẽ chạm vào, động tác dịu dàng nhưng lại có tính chủ động vô cùng mạnh mẽ, mặc dù hắn hôn lên bàn tay cậu nhưng đôi mắt lại lưu luyến không dời trên mặt cậu, ánh mắt khiến cậu có chút mơ màng, tim đập thình thịch.

“Tôi thích em.” Cố Vân Thanh nghe An Dương nói.

Một cảm giác chưa từng có dâng lên trong lòng Cố Vân Thanh, sự rung động từ trái tim tràn ra toàn thân, sự rung động này cuối cùng khắc sâu trong tâm trí cậu, ngang ngược kêu gào muốn chiếm đoạt toàn bộ lý trí của cậu.

“Tôi thích em rất lâu rồi.” An Dương cầm lấy tay cậu vuốt ve khuân mặt của hắn rồi lại nói thêm một câu, hắn nhắm mắt lại giống như đang cảm nhận độ ấm trong lòng bàn tay cậu, dáng vẻ thâm tình này từng chút một tràn vào trong mắt cậu.

Mà một giây sau, An Dương lại ngước mắt lên nhìn cậu, ánh mắt tràn đầy khao khát cùng bất đắc dĩ mà Cố Vân Thanh không tài nào hiểu được, giống như trải qua muôn vàn khó khăn và nguy hiểm cuối cùng cũng ôm được vật mà mình yêu thích vào trong lòng.

Cái nhìn này quá mức nóng bỏng, đến mức Cố Vân Thanh theo bản năng cúi đầu xuống, trong lúc nhất thời quên cả hô hấp, cảm giác nghẹt thở bao trùm lấy cậu, cũng may là một giây sau An Dương liền buông cậu ra.

“Đừng chụp ảnh.” An Dương bất đắc dĩ tiến lên muốn cướp lấy điện thoại đang chụp ảnh của Bạch Tuệ.

Bạch Tuệ một tay cầm điện thoại một cách tùy tiện, một tay che mặt: “Ôi mẹ ơi, An soái, này là anh muốn lấy toàn bộ khí thế mà anh đã kìm nén bao nhiêu năm ra à…”

“An huynh không lên tiếng thì thôi một khi đã lên tiếng thì phải khiến người ta kinh ngạc nha.” Mã béo nhét bánh ngọt trong miệng trong lúc nhất thời quên cả nhai.

Cố Vân Thanh nghiêng đầu sang chỗ khác, hít sâu mấy lần, rồi sau đó nhẹ nhàng thở ra.

“Cậu không sao chứ?” An Dương nghe được tiếng thở dốc, quay đầu lại nhìn cậu: “Thật ngại quá, có phải làm cậu sợ rồi không?”

“Không có gì, tôi không sao.” Cố Vân Thanh thấp giọng đáp, hai má lại có chút ửng đỏ, không biết là do nín thở khiến đường hô hấp bị nghạt hay là do cái khác.

Liễu Nhất Trạch cầm đồ ăn vặt đi tới, than hai tiếng rồi hỏi hắn đã bỏ lỡ cái gì rồi phải không.

Bạch Tuệ định lấy điện thoại ra cho hắn xem lại bị An Dương ngăn lại, mấy người nhất thời lại cười ha ha náo loạn cả lên, giống như màn tỏ tình vừa rồi thật ra chỉ là một trò chơi trừng phạt, chỉ là sẽ có người cho là thật nhưng mà không ai biết được.

Một buổi họp mặt thường niên bắt đầu sôi nổi bằng điệu nhảy bốc lửa của ông chủ và kết thúc ồn ào bằng bản tổng kết dài dòng của ông chủ.

Liễu Nhất Trạch lấy ra tờ giấy do người mình tông phải xe viết để lại, tra Baidu tìm địa chỉ quán bar Blues, hắn uống chút rượu trong buổi họp mặt thường niên nên lúc này đầu có chút choáng váng, lật ngược nhìn mấy lần mới ghi nhớ địa chỉ.

Tuân thủ luật giao thông đã uống rượu thì không lái xe, Liễu Nhất Trạch từ bỏ ý định lái xe, ở ven đường vẫy một chiếc taxi phải mất một lúc lâu mới đến được quán bar, lúc này đã là mười một giờ đêm, là lúc quán bar náo nhiệt nhất, dư lại toàn là một đám nam nữ si tình.

Quán bar Blues đang mở một bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu, khi Liễu Nhất Trạch bước vào, cảm thấy hơi lâng lâng hình như hắn có chút say, không khỏi đứng vững ổn định lại cơ thể, nhân viên phục vụ bên cạnh mỉm cười đi tới: “Quý khách cần gì ạ?”

“Tôi tới tìm người.” Liễu Nhất Trạch đưa tờ giấy qua.

“Ồ, là Doãn Tầm.” Người phục vụ nhìn tờ giấy, đảo mắt nhìn xung quanh: “Tôi mới vừa rồi còn nhìn thấy cậu ấy, anh đợi ở đây một lát, tôi đi ra phía sau kiếm người cho anh.”

“Không cần đâu, để tôi tự đi, làm phiền cậu chỉ đường cho tôi.” Liễu Nhất Trạch không muốn ở lại quá lâu.

Người phục vụ tính tình rất tốt, ôn hòa mỉm cười, chỉ đường cho hắn, sau khi thấy Liễu Nhất Trạch rời đi, người phục vụ không khỏi lẩm bẩm: “Hôm nay sao có nhiều người tìm Doãn Tầm thế?”

Liễu Nhất Trạch đi về phía sau, vừa mới đi đến một góc liền trông thấy có một người đột nhiên chạy vội tới, cậu ta quay đầu liên tục giống như có ai đó đang đuổi theo cậu ta vậy, khi rẽ vào trong góc không có để ý liền đâm sầm vào người hắn.

Liễu Nhất Trạch bị đụng đến choáng váng đầu óc, mắt nổ đom đóm, người trong ngực hắn dường như cũng không có khá hơn chút nào, ôm đầu than một tiếng: “Thật…Thật xin lỗi.”

Liễu Nhất Trạch định thần nhìn lại, chết tiệt, nghiệt duyên mà, người này không phải là người hôm nay bị mình tông xe hay sao: “Ừm, cậu là Doãn Tầm phải không, tôi đến để bồi thường.”

Doãn Tầm sửng sốt một chút, vừa định nói gì đó, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói của một người đàn ông đang đuổi theo: “Tiểu Tầm!”

Trên mặt Doãn Tầm lộ ra vẻ lo sợ, hắn túm lấy cổ áo Liễu Nhất Trạch kéo lại gần mình gấp gáp nói: “Tôi không cần bồi thường, anh giúp tôi diễn kịch là được.”

Cái gì? Diễn cái gì cơ?

Liễu Nhất Trạch còn đang ngơ ngác thì người đàn ông kia vừa hay chạy tới, nhìn hai người một chút, có chút sững sờ.

“Anh đừng đến tìm tôi nữa, tôi đã có bạn trai rồi!” Doãn Tầm ôm cổ Liễu Nhất Trạch, cố tỏ ra vẻ thân mật.

Liễu Nhất Trạch sợ đến mức rượu xông lên đầu, khuôn mặt đỏ bừng hơi say.

Người đàn ông dừng lại một chút ngay sau đó cười nói: “Tiểu Tầm, chúng ta từng ở bên nhau bảy năm rồi, em cho rằng anh sẽ không biết em đang nói dối sao? Đừng làm loạn nữa, cùng anh trở về đi.” Nói xong, người đàn ông tiến lên mấy bước muốn kéo Doãn Tầm đi.

Doãn Tầm bị vạch trần, đoán Liễu Nhất Trạch cũng sẽ không giúp mình thanh minh cái gì liền lùi lại một bước, quay người muốn bỏ chạy, lại bị người kia kéo lấy cánh tay.

Nhưng, Liễu Nhất Trạch là ai!

Hắn từng có ước mơ làm diễn viên, mặc dù ước mơ này đã bị mẹ hắn đánh cho tan tành nhưng hắn vẫn dốc lòng làm thăng hoa giấc mộng trong hiện thực, nói cách khác, hắn chính là bậc thầy về diễn xuất.

Uống rượu vào khiến Liễu Nhất Trạch càng thêm kích thích, hắn cũng không nghĩ nhiều, một tay kéo Doãn Tầm lại ôm lấy, lứu lưỡi nói: “Ai, ai nói cậu ấy nói dối.”

Người đàn ông nhất thời đờ đẫn, ngay sau đó rất nhanh liền khôi phục lại, cười lạnh nói: “Tiểu Tầm, em tìm diễn viên còn rất kính nghiệp đấy.”

Liễu Nhất Trạch nghe xong, anh nói tôi kính nghiệp sao? Vậy thì hôm nay tôi sẽ cho anh biết cái gì gọi là kính nghiệp, sau đó hắn liền làm càn ôm đầu Doãn Tầm hôn một cái: “Ai là diễn viên hả?”

Ngay cả Duẫn Tầm cũng bị hắn hôn cho phát ngốc, trên mặt người đàn ông lộ ra vẻ tức giận, tiến lên định kéo người, lại bị Liễu Nhất Trạch ngăn lại.

Mắt thấy hai người bọn họ có thể khả năng xảy ra xô xát, Duẫn Tầm nói một câu đừng tìm tôi nữa với người đàn ông rồi nhanh chóng kéo Liễu Nhất Trạch đi.

Chờ đi đến một nơi không có người, Duẫn Tầm mới thở dài một hơi, quay lại nói lời cảm ơn, Liễu Nhất Trạch chóng mặt nói, “Tên đầy đủ của tôi là Lôi Phong, không cần cám ơn” khiến Duẫn Tầm cười ra tiếng: “Anh thật thú vị, tôi không cần bồi thường, anh đi đi.”

Liễu Nhất Trạch ừ một tiếng rồi quay đầu rời đi, sau đó cháng váng ra khỏi quán bar, cháng váng bắt một chiếc taxi, ngơ ngác về nhà, tắm rửa một chút rồi nằm trên giường, vừa định nhắm mắt lại thì đột nhiên bật dậy khỏi giường.

Mẹ khiếp, hình như vừa rồi hắn hôn một người đàn ông.

Đêm dài đằng đẵng, Liễu Nhất Trạch trằn trọc không ngủ được mà cùng lúc đó, còn có thêm một người mất ngủ.

Cố Vân Thanh quấn chăn cuộn tròn mình lại, chăn màu trắng bao bọc cậu lại như một quả cầu tuyết không thể tan chảy. Cậu không ngủ được, vừa nhắm mắt lại, cảnh tượng An Dương tỏ tình với cậu lại hiện ra, giống như không tắt được ti vi.

Chỉ là một trò chơi, một trò giải trí mà thôi, Cố Vân Thanh hết lần này đến lần khác tự nhủ. Nhưng nó rất chân thực, ánh mắt dịu dàng thâm tình kia của An Dương dù thế nào cũng khắc sâu trong tâm trí cậu, ngón tay được hắn hôn qua trở nên tê dại lạ thường, giống như bị kiến cắn, ngứa ngáy vào tận trong lòng cậu vậy.

Cố Vân Thanh duỗi cánh tay kia ra nhìn một chút, sau đó cơ thể gần như không chịu sự khống chế của não bộ, cậu cứ như vậy nhắm mắt lại nhẹ nhàng hôn lên chỗ mà An Dương đã từng hôn qua nhưng một giây sau cậu lại giống như chợt bừng tỉnh dừng hành vi ngốc nghếch này lại.

Có những tình cảm chẳng biết từ lúc nào đã sớm lặng lẽ được chôn vùi xuống, chỉ là bây giờ càng trở nên rõ ràng hơn.