Xuyên Thành Trai Xấu Còn Bị Bạo Quân Quấy Rầy

Chương 1



Tạ Ngạn Phỉ nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt rất lâu, nước rượu trong suốt, vị ngọt, là một ly rượu trung phẩm.

Nhưng giữa việc uống hay không uống là một vấn đề.

Dù sao thì trong ly rượu này có hạ xuân dược.

Hắn thở một hơi, thay đổi tư thế chống đầu, thuận tiện vén tay áo lên, lộ ra một bàn tay mập mạp, năm ngón tay còn dính đầy dầu mỡ bóng loáng.

Bởi vì quá mập nên hoàn toàn không nhìn thấy cổ tay, cẳng tay thì toàn là thịt núng na núng nính.

Phần cánh tay xuất hiện một vệt như sợi chỉ đen dài khiến hắn đau đầu.

Đó là lí do vì sao hắn không muốn mà vẫn phải uống.

Ba ngày trước hắn tỉnh dậy trong cơ thể này, vệt đen này còn chưa có.

Mãi cho đến khi hắn nhận thức được bản thân đã xuyên thư, mà còn là quyển truyện hắn đem tình tiết sửa loạn hết cả lên, vệt đen này mới xuất hiện.

Cùng với sự xuất hiện của vết đen đó là một giọng nói máy móc vang lên trong đầu: " Phát hiện kí chủ có ý định thay đổi cốt truyện, giá trị hảo cảm -1, tổng điểm hảo cảm -1, ba ngày sau bắt buộc phải tăng giá trị hảo cảm lên +1, xóa bỏ vệt đen, nếu không sẽ triển khai trừng phạt cấp độ một - tự cung."

Tạ Ngạn Phỉ vốn đang mơ mơ màng màng nghe đến đây liền bị dọa mất ba hồn bảy vía.

Tự cung? Làm thái giám?

Cái này còn đau khổ hơn là trực tiếp giết hắn đó!

Vì để bảo vệ mẩu thịt 2 lạng này, Tạ Ngạn Phỉ không do dự mà đến thọ yến ở Tuyên Bình hầu phủ làm pháo hôi.

Mà ly rượu này là sự khởi đầu cho bi kịch làm pháo hôi.

Dựa vào tình tiết trong nguyên tác, nguyên chủ uống phải ly bị hạ xuân dược này, sau đó bị lừa rời khỏi bữa tiệc, gặp phải nữ chủ cũng cùng cảnh ngộ bị hạ dược, ý loạn tình mê mà chiếm tiện nghi nữ chủ.

Tuy còn chưa chân chính chiếm được tí tiện nghi nào đã bị kẻ hãm hại dẫn người tham gia yến tiệc qua đây xem kịch hay.

Nữ chủ bị từ hôn.

Vì vậy hai người thuận lý thành chương mà bị định chung thân.

Lại sau đó, trong đêm đại hôn, pháo hôi bị nam chính giết chết.

Nội tâm Tạ Ngạn Phỉ điên cuồng gào thét đờ cờ mờ, khóe miệng co giật, khiến cho da mặt và vết bớt đen trên mặt xoắn vào nhau trông gớm chết đi được.

Tạ Ngạn Phỉ thấy chỗ ngồi đối diện có cô nương vô tình liếc sang hắn nhịn không được mà nôn mửa.

Tạ Ngạn Phỉ: "....."

Cái đệt cmn cuộc sống!

Trước khi xuyên vào cái quyển truyện chết tiệt này thì hắn cũng tính là mỹ nam tử body chuẩn 6 múi khiến vô số chị em mê muội được không! Xuyên xong cái khố rách cũng chẳng còn!

Tạ Ngạn Phỉ hối hận rồi, không có việc gì sao lại đọc truyện cơ chứ? Kết quả mới xem có nửa liền hôn mê, tỉnh lại thì đã trở thành kẻ xấu xí nhất Đại Tạ quốc ngũ hoàng tử cùng tên cùng họ trong truyện.

Tạ Ngạn Phỉ lại thở dài, nhắm mắt không chút do dự uống cạn ly rượu này.

Chỉ còn lại một canh giờ là hết kỳ hạn ba ngày, không lấy được độ hảo cảm của nữ chủ đồng nghĩa với giá trị hảo cảm không về 0, hắn liền biến thành thái giám. .

||||| Truyện đề cử: Chân Long Chí Tôn Đô Thị |||||

Giữa thái giám với tình tiết truyện, hắn chọn vế sau.

Dù sao, sau khi xuyên thư cũng không thể thay đổi nội dung nguyên tác.

Nhưng bản thân lại là một kẻ có tính cách kỳ quái, hắn thà phí chút tâm tư cũng không muốn bị "răng rắc".

Sau khi uống cạn ly rượu, mạch chính của câu chuyện cũng được mở ra. Đồng thời bên kia bàn tiệc cũng có một người bị hạ dược, chính là vị cô nương xinh đẹp ngồi chỗ dành cho nữ quyến trong tiệc thọ.

Nàng là nữ chính của câu chuyện, đích Tam tiểu thư Tuyên Bình Hầu phủ Đỗ Hương Vũ, là một tiểu thư danh chính ngôn thuận. Chỉ đáng tiếc là bị người tính kế, trở thành quả phụ.

Sau lại bị ép đi hòa thân, cũng may có vầng hào quang nhân vật chính nên dù có trải qua khổ cực, kết cục cũng coi như tốt đẹp.

Đỗ Hương Vũ không biết trong trà bị hạ dược, uống chưa bao lâu thì bị nha hoàn tùy thân của thứ nữ Tứ tiểu thư Diệu Linh gọi đi, nói là Tứ tiểu thư xảy ra chuyện rồi.

Nàng vội vàng rời đi.

Tạ Ngạn Phỉ nhìn một màn này, cố ý làm bộ nóng nực kéo cổ áo, để lộ ra cái cổ núng nính thịt. Dựa theo cốt truyện hắn hắt nước trà vào tiểu tư đang đứng quạt phía sau. Tức giận mắng vài câu liền lảo đảo rời đi.

Mới đi được một nửa, tiểu tư theo hầu hắn bị gia đinh phủ Tuyên Bình Hầu gọi đi, hắn làm bộ đầu đau như búa bổ, toàn thân vô lực lắc lư hướng về phía trước, lén lút nuốt giải được giấu trong tay áo. Cả người nhiệt hỏa bỗng biến mất, thần thanh khí sảng.

Hắn tiếp tục giả bộ dục hỏa không được phát tiết bộ dáng lắc lư đi lại.

Như thế kẻ theo dõi hắn mới yên tâm về bẩm báo, ra hiệu Diệu Linh dẫn nữ chính đến đây.

Đợi người đi rồi, Tạ Ngạn Phỉ lập tức đứng thẳng dậy, híp mắt dòm hướng gia đinh kia rời đi, bĩu môi, dưới chân vừa chuyển, từ một hướng khác đến gần vị trí nữ chính để đón đầu.

Ba ngày trước biết rằng bản thân xuyên đến đây không thể quay về, càng không thể không tuân theo tình tiết câu chuyện, Tạ Ngạn Phỉ liền nghiên cứu bản đồ phủ Tuyên Bình Hầu.

Việc nữ chính bị hạ dược, hắn nắm rõ trong lòng bàn tay.

Canh giờ, địa điểm cũng đều tính toán xong.

So với nha hoàn kia, hắn nhanh hơn nửa nén hương.

Tạ Ngạn Phỉ đem tất cả dự liệu tính đều chuẩn, nhưng lại quên mất bản thân mập mạp không chịu nổi vận động mạnh, chạy hai bước phải thở dốc, vừa chạy vừa thở hồng hộc. Rốt cuộc cũng chạy đến nơi, mệt như chó.

Bởi vì trên đường nán lại khá lâu nên khi Tạ Ngạn Phỉ đến nơi chỉ còn cách thời gian dự kiến một cái chớp mắt.

Tạ Ngạn Phỉ muốn giải thích với nữ chủ cũng không còn thời gian nữa, chỉ còn cách trốn ở sau hòn non bộ đánh nhanh thắng nhanh.

Nữ chính vừa xuất hiện, hắn liền lưu loát bịt miệng nàng lại, kéo về sau hòn non bộ, cho uống giải dược.

Chuyện này phát sinh quá nhanh, nữ chính Đỗ Hương Vũ sợ hãi liều chết giãy giụa, cảm thấy nhiệt ý trong cơ thể kịch liệt bốc lên, chờ phát hiện bị đút thuốc, hai mắt càng thêm đẫm lệ.

Xong rồi, nàng xong đời rồi.

Trong đầu nàng chỉ nghĩ một chuyện, có kẻ xấu nhân dịp thọ yến trà trộn vào phủ, ôm ý đồ quấy rối với nàng?

Tuyệt vọng càng khiến nàng càng muốn thoát khỏi, giãy giụa kịch liệt giẫm lên chân Tạ Ngạn Phỉ làm hắn đau đến thiếu chút nữa hét thành tiếng nhưng tay không hề buông lỏng.

Hắn nhìn nàng đã nuốt xuống giải dược, lại nghe tiếng bước chân nha hoàn đang đến gần.

Tạ Ngạn Phỉ nhìn nữ chính đang giãy giụa trong lòng, quyết đoán đánh ngất nàng. Trước khi nha hoàn đến, hắn lắc thân hình núng nính chạy trối chết.

Đây là nơi phát sinh sự việc, hắn phải qua đó coi chừng, dám hãm hại hắn, không thể cứ như thế mà xong.

Món nợ này, hắn phải cùng bọn họ tính rõ ràng.

Mà sau khi Tạ Ngạn Phỉ đi khỏi, nha hoàn Diệu Linh mới vội vã tới nơi, nàng ta vừa mượn cớ để tam tiểu thư đến đây trước, còn nàng ta trốn một góc đợi tin tức bên phía ngũ hoàng tử, xác định ngũ hoàng tử mắc câu liền dìu tam tiểu thư đi vào.

Bằng không hai người họ sao có thể vô tình gặp nhau được?

Diệu Linh nhận được tin tức từ bên kia liền nhanh chóng trở lại, vốn nghĩ Tam tiểu thư đang ở gần đây, chỉ cần dìu đến chỗ của ngũ hoàng tử là được.

Đến lúc đó, Tam tiểu thư bị ngũ hoàng tử...

Nhưng Diệu Linh nhìn khắp xung quanh. Tam tiểu thư đâu? Tam tiểu thư sao lại không có ở đây?

Tiểu nha hoàn ngờ vực, lẽ nào quá lo lắng cho Tứ tiểu thư nên đi rồi?

Nàng oán giận giậm chân một cái, cắn răng vội vã đuổi theo.

Mà khi nha hoàn vừa rời đi, trong một góc phía sau hòn non bộ truyền đến một âm thanh rất khẽ.

Một đạo thân ảnh cao lớn xuất hiện, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ vô song, mắt phượng dài hẹp, con ngươi đen tuyền như ngọc thạch, đôi môi mỏng trời tạc như đang mỉm cười, khiến người ta có cảm giác con người này ôn nhuận như nước.

Đôi mắt Bùi Hoằng lúc này lạnh lùng nhìn chằm chằm phía trước, giống như đóa tuyết liên mọc trên vách đá, lạnh đến mức xương cốt đều run rẩy.

Bùi Hoằng cau mày nhìn Đỗ Hương Vũ đang hôn mê sau hòn non bộ, mặt không cảm xúc đi đến.

Nhưng hết lần này tới lần khác, trong đôi mắt lạnh lẽo ấy không có một chút tiêu cự, hiển nhiên là người mắt có tật, kể cả như vậy, hắn vẫn dễ dàng tránh các vật cản trở như người bình thường.

Chỉ khi nhìn kĩ mới phát hiện ra điểm khác biệt, đó là là đi lại khá chậm.

Bùi Hoằng dựa vào hô hấp mà đến gần chỗ của Đỗ Vũ Hương, ngồi xổm xuống, giơ tay lên cao hơn cơ thể nàng dừng lại một chút điểu chỉnh vị trí tìm cổ tay nàng hạ xuống.

Chỉ là kiểm tra mạch đập khiến Bùi Hoằng vô cùng kinh ngạc: Mạch tượng không có gì khác thường?

Thế còn việc ngũ hoàng tử hạ thuốc là sao?

Hắn dựa vào thính lực nghe tiếng bước chân nặng nề, trong cả cái yến hội này cũng chỉ có ngũ hoàng tử mới có thể tạo ra, hắn vốn chỉ đi dạo qua nơi này, không nghĩ tới sẽ xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Vốn nghĩ ngũ hoàng tử dám làm ra chuyện bại hoại nhường này, hắn sẽ ra tay, không ngờ ngũ hoàng tử lại vội vã bỏ đi.

Có lẽ là nghe được động tĩnh, chưa kịp làm đã chạy, nhưng còn việc đút thuốc thì sao? Vị tiểu thư này không hề có dấu hiệu khác thường.

Ngũ hoàng tử làm tất cả việc này vì cái gì? Hà tất xử lý cồng kềnh vậy?

Bùi Hoằng nghi hoặc thu tay lại, nhíu mi trầm tư.

Không bao lâu, lỗ tai hắn động đậy, nghe thấy phía sau có động tĩnh, hắn móc bình thuốc trong ngực ra cho Đỗ Vũ Hương ngửi, làm xong hết thảy, hắn ngồi dậy, rời đi.

Bùi Hoằng đi khoảng chục bước, vừa vặn gặp phải tiểu tư đang đi tìm hắn: "Thế tử, sao ngài lại chạy đến nơi này? Quốc công đang tìm ngài đấy, mau đi theo tiểu nhân đến chỗ yến tiệc đi, sắp muộn rồi."

Đáy mắt Bùi Hoằng không lộ rõ chút cảm tình nào, lạnh đạm ừ một tiếng coi như đáp lại, động tác đi lại nhanh nhẹn như trước giờ lại cứng nhắc, giống như một con búp bê sứ tinh xảo được tiểu tư dìu đi chậm rãi.

Mà không lâu sau khi bọn họ rời đi, Đỗ Hương Vũ cũng tỉnh lại sau hòn non bộ.

Phía bên kia, Tạ Ngạn Phỉ đã trở về chỗ cũ, lại ăn một viên thuốc có dược liệu gần giống viên xuân dược kia, lúc này mới ngồi xuống dưới đất thở phào.

Đúng là mệt chết hắn, chờ chuyện này qua rồi điều đầu tiên hắn làm là giảm cân, chẳng may chuyện như này xảy ra lần nữa thì chẳng cần kẻ thù ra tay, chính hắn cũng sớm đi đời vì đột tử mất.

Tạ Ngạn Phỉ thở hổn hển vài cái, dược hiệu đã phát tác, sắc mặt ửng hồng, hơi thở cũng trở nên dồn dập.

Hắn tính thời gian, lắc lư đứng dậy cởi áo ngoài ném vào lùm cây, đi thêm một đoạn lại cố ý làm rơi chiếc giày bên ngoài lùm cây.

Cuối cùng cố ý làm loạn quần áo, khom người chuẩn bị.

Phía sau rất nhanh có tiếng chân mất trật tự truyền đến, hắn nhẩm tính khoảng cách vừa mạnh mẽ quay đầu lại, mắt đỏ ngầu, mặt mũi dữ tợn, quần áo xộc xệch, hơn nữa cơ thể hắn lớn nên che hết tầm nhìn bên trong lùm cây.

Chỉ lộ ra cái áo ngoài và chiếc giày.

" Cút!!!" Âm thanh khàn khàn, hơi thở dồn dập như là bị quấy rầy chuyện tốt.

Nha hoàn Diệu Linh sợ đến ngã rã đất, đợi lấy lại tinh thần liền đứng dậy bỏ chạy.

Chạy được nửa đường mới bình tĩnh lại, nghĩ đến hình ảnh vừa thấy, giảo hoạt cười, vội vàng đi báo tin: Nhiệm vụ hoàn thành.

Tạ Ngạn Phỉ trừng mắt, quẳng nốt chiếc giày còn lại, nuốt nốt viên giải dược.

Tuy chưa giải hoàn toàn nhưng không đến mức đánh mất lí trí.

Hắn đi về phía trước nằm xuống lún bẹp một bụi cây.

Chưa đầy một nén nhang, phía sau lưng lần thứ hai truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, hô hào tìm thích khách, rất nhanh liền vây quanh lùm cây của hắn.

Chờ gia đinh đến gần xem suýt đui mù con mắt, thích khách còn chưa bắt được, thế nào lại gặp phải loại sự tình này?

Sau lưng Tuyên Bình hầu, đoàn người vốn có mặt ở yến tiệc, đột nhiên nghe một tiếng thét chói tai nói là ngũ hoàng tử gặp phải thích khách khó giữ được tính mạng, bọn họ đâu còn tâm tư ăn uống, nhanh chóng mang theo người chạy tới.

Lúc này Tuyên Bình hầu sợ Ngũ hoàng tử xảy ra chuyện ở phủ của bản thân cũng lên theo, ba chữ "Ngũ hoàng tử" còn chưa kịp thốt ra thì cũng bị tình huống này làm choáng váng.

Đám khách khứa cũng tụ tập đến đông đủ, chỉ là không gấp gáp như Tuyên Bình hầu mà đơn thuần là đến xem náo nhiệt.

Chỉ cần gặp Ngũ hoàng tử thôi cũng khiến bọn hắn buồn nôn rồi, như thế nào lại gặp phải thích khách cơ chứ? Là ai thay trời hành đạo vậy?

Kết quả đến nơi thấy trong lùm cây rậm rạp một màn này, tất cả đều hít một hơi: " Không biết Ngũ hoàng tử này say rượu gây họa cho cô nương nhà nào?"

Lần này đến Tuyên Bình hầu chúc thọ có không ít tiểu thư các nhà đâu.

Tuyên Bình hầu vốn đang sững sờ, vừa nghe đến đây liền biến sắc, tức giận đến trợn cả mắt.

Nếu như Ngũ hoàng tử giở trò đồi bại với tiểu thư nào đó tại đây, hắn không tránh khỏi liên lụy!

Để chuyện này ít bị bàn tán, Tuyên Bình hầu vội vàng giúp Ngũ hoàng tử giải vây, xoay người cười hiền ngăn cản những kẻ muốn đến gần xem: "Ha ha ha, đều là hiểu nhầm, xem ra Ngũ hoàng tử say rượu ngất ở chỗ này, làm gì có thích khách. Chuyện này giao cho hạ nhân xử lý là được, giờ các vị cùng bản hầu quay trở lại thưởng thức yến tiệc..."

Mọi người nhìn nhau, Tuyên Bình hầu nói lời này mà cũng tin được sao?

Coi bọn họ là người mù à?

Ngũ hoàng tử rõ ràng là đang nằm đè lên một người.

Nhưng Ngũ hoàng tử được sủng ái là thật, còn là sủng đến vô pháp vô thiên, dù có vô liêm sỉ đến mức nào thì hắn vẫn là một hoàng tử.

Bọn họ muốn xem náo nhiệt cũng cần phải xem thân phận người ta nữa kìa, mọi người liếc nhau, cười gượng hai tiếng rốt cuộc nể mặt Tuyên Bình hầu, dự định rời đi.

Một nữ nhân lẫn trong đám khách đang đắc ý không ngớt, thấy một màn như vậy, suy nghĩ một chút, trong mắt hiện lên vẻ oán độc, cắn răng đột nhiên khóc ầm lên: " Tam tỷ! Tam tỷ ngươi làm sao vậy? Có phải tỷ bị tên khốn này ức hiếp phải không? Cái tên đáng chết, ta liều mạng với ngươi! Ai cho ngươi bắt nạt tam tỷ!"

Tốc độ nàng quá nhanh, Tuyên Bình hầu hoàn hồn muốn cho người kéo lại nhưng không kịp.

Không chỉ Tuyên Bình hầu choáng váng mà cả khách nhân cũng trợn tròn mắt.

Người xác nhận lại là Tứ tiểu thư Đỗ Hương Ly nhà Tuyên Bình hầu.

Tam tỷ trong miệng nàng, người bị ngũ hoàng tử... chẳng lẽ là đích Tam tiểu tư Đỗ Hương Vũ?

Mọi người bị tin tức này làm cho vừa sợ hãi vừa hăng hái sôi nổi, có người nhìn ra bát quái trong đó, đồng loạt chuyển tầm mắt về vị công tử tuấn tú phía sau lưng - Tương phủ Vu nhị công tử, vị hôn phu của Tam tiểu thư Tuyên Bình hầu.

Vu công tử vốn theo đến đây xem náo nhiệt, đột nhiên trên đầu mọc một bãi cỏ xanh rờn: "???"