Xuyên Thành Trai Xấu Còn Bị Bạo Quân Quấy Rầy

Chương 2



Mọi người không nghĩ tới tham gia một buổi thọ yến mà cũng kích thích như vậy, có người thân quen ngoài mặt tỏ vẻ đồng tình nhưng thực chất trong lòng hả hê sợ chuyện chưa đủ lớn tiến đến vỗ vai Vu Dung Lang trấn an: Nhìn xem, người kia là Ngũ hoàng tử đó....vẫn là nén đau thương đi.

Những chuyện này xảy ra tưởng chừng trong chớp mắt, trong lúc mọi người đang tiêu hóa thông tin, Tứ tiểu thư còn chưa chạy đến nơi liền bị đá bay về.

Kẻ đạp nàng là một thị vệ từ trên trời rơi xuống.

Lúc này, toàn bộ hoa viên bỗng lặng ngắt như tờ. Ngay sau đó một tràng tiếng ngáp ngắn ngáp dài cùng âm thanh khàn khàn vang lên: “ Kẻ nào quấy rầy bản vương ngủ? Muốn chết.”

Âm thanh lười biếng kéo dài, mọi người nhìn thấy Ngũ hoang tử đã trở mình.

Lại đè lùm cây thành bên cạnh một cái hố.

Tầm mắt của mọi người hướng về bụi cây bị đè biến dạng trước đó, nhìn xong đều đơ luôn, chỗ đó làm gì có cô nương nào, chỉ là một kiện áo ngoài, còn chiếc giày cũng chỉ là ngẫu nhiên rơi ở đó, nhìn góc độ còn khiến người ta lầm tưởng thành chân của một người khác.

Tạ Ngạn Phỉ ung dung xem kịch, xem ra tất cả bố trí của hắn đều vừa chuẩn.

Hắn tính thời gian trước khi xảy ra sự cố bèn sai đám thị vệ đi mua điểm tâm, nằm trong bụi cỏ không lâu thì bọn họ đã quay lại.

Sau khi tìm được hắn cũng không hiện thân, thấy chủ nhân say đến bất tỉnh cũng chỉ ẩn nấp canh chừng, khi hắn gặp nguy hiểm mới xuất đầu lộ diện, còn lại liền mặc kệ.

Chẳng qua thấy bọn họ như vậy, hắn cũng bớt được kha khá việc.

Tạ Ngạn Phỉ đoán được chuyện xảy ra ở Tuyên Bình hầu xảy ra y hệt trong sách, cũng bị lời nói nữ phụ ác độc Đỗ Hương Ly vạch trần.

Lúc đó, nguyên thân bị tiếng ồn đánh thức ngồi dậy, lộ ra thân thể Đỗ Hương Vũ nằm dưới hắn.

Mà Đỗ Hương Vũ này bị đè tới mức xuất huyết trong, hôn mê ba ngày, khi tỉnh lại nàng mơ mơ hồ hồ biết được bản thân bị từ hôn rồi lại đính hôn lần nữa, cuối cùng nguyên thân trong ngày thành thân chết thảm, nữ chính Đỗ Hương Vũ thành quả phụ.

Nguyên thân lúc này hẳn có trăm miệng cũng khó giải thích, đúng là phận pháo hôi.

Tạ Ngạn Phỉ giờ đã biết tình tiết trong chuyện, hắn liền đào sẵn một cái hố đợi Đỗ Hương Ly nhảy vào.

Tạ Ngạn Phỉ hài lòng nhìn một màn này, quan sát phản ứng của mọi người, khóe miệng hơi cong, đến lúc hắn lên sàn rồi! Hắn tưởng tượng hình ảnh bản thân lưu loát đứng dậy đẹp trai ngời ngời thu dọn cục diện, nhưng thực tế hắn ủn cái mông, ủn đến mấy cũng không tài nào dậy nổi.

Hắn cố nhoài người dậy, một thân thịt mỡ cứ như không phải của hắn vậy, chẳng động lấy một tí.

Tạ Ngạn Phỉ: “....”

Mọi người lấy lại tinh thần nhìn một màn này, có người nhịn không được cười khúc khích thành tiếng.

Tạ Ngạn Phỉ lạnh nhạt nhìn sang, không ai dám lên tiếng.

Hắn mờ mịt nhìn bụng chằm chằm bụng mình rồi lại nhìn về phía thị vệ: “Húc Nhất, còn không đỡ ta lên?”

Thị vệ nghiêm túc kéo hắn đứng lên.

Tạ Ngạn Phỉ chấn động, trực tiếp để thị vệ đỡ hắn dậy, giả bộ yếu ớt, chuẩn bị xong mọi thứ liền ho khan một tiếng, chậm rì rì nhìn về phía kẻ bị đạp nằm trên đất vì sự xuất hiện của hắn mà kinh ngạc: “Ngươi là ai?”

Ả chính là nữ phụ độc ác trong truyện, Tứ tiểu thư nhà Tuyên Bình hầu Đỗ Hương Ly, nàng gắt gao trừng mắt nhìn lùm cây: Người đâu? Nữ nhân kia đâu? Đỗ Hương Vũ đâu? Sao lại không thấy?

Không phải cô ta đang ở cùng với Ngũ hoàng tử sao?

Tạ Ngạn Phỉ thu hết vẻ mặt của ả ta vào đáy mắt, cười xùy một tiếng: “ Không trả lời ta? Giữ lại lưỡi cũng vô ích. Húc Nhất, cắt.”

Hắn nói quá đỗi nhẹ nhàng, mọi người nhất thời còn chưa kịp tiếp thu.

Chờ đến khi nhìn thấy thị vệ kia rút bội kiếm bên hông ra, họ mới run lên vì sợ. Ngũ hoàng tử từ khi nào trở nên ác như vậy? Ngay cả cô nương cũng không tha?

Đỗ Hương Ly cũng sợ đến choáng váng, vừa dập đầu đáp: “Thần nữ khấu kiến vương gia! Thần nữ là Tứ tiểu thư của Tuyên Bình hầu phủ.”

Tuyên Bình hầu cũng hoàn hồn, sắc mặt tối sầm, Ngũ hoàng tử này có ý gì?

Dù con gái là dòng thứ nhưng cũng là con của hắn!

Sao hắn có thể nói cắt là cắt?

Gương mặt đó đúng là Tạ Ngạn Phỉ, trước đây lão nhìn chỉ thấy xấu xí, không biết tại sao giờ lại có điểm âm độc.

Tạ Ngạn Phỉ vốn cũng không định cắt lưỡi ả thật, nếu Đỗ Hương Ly mất lưỡi thì các tình tiết sau đó sẽ thế nào?

Huống chi hắn là người bị hại, cắt lưỡi Đỗ Hương Ly lại thành tiện nghi cho ả. Hắn hù dọa đủ rồi trực tiếp khoát tay ý bảo Húc Nhất thu kiếm lại.

Tạ Ngạn Phỉ vì để diễn cho thật nên hắn chưa giải hết xuân dược trên người, cơ thể cũng vì vậy mà vô lực, hắn chẳng cố kỵ gì cứ để cho Húc Nhất dìu đến trước mặt Đỗ Hương Ly: “Bản vương khi tỉnh lại nghe ngươi hô gì mà Tam tỷ? Còn kêu đòi chém đòi giết? Kẻ mà ngươi nói đến là bản vương sao? Hóa ra... Ta là tên đáng chết à, tự nhiên bản vương lại có thêm một cái danh hiệu? Rõ ràng phạm thượng! Bản vương cắt lưỡi ngươi là còn nhẹ, hay là muốn bản vương lấy mạng ngươi luôn, hửm?”

Đỗ Hương Ly rùng mình: Ả vốn nghĩ Đỗ Hương Vũ bị vũ nhục mới dám nói như vậy, cho dù có loạn đến mức nào cũng có thể lấy lý do là lo lắng cho tỷ tỷ.

Nhưng điều kiện tiên quyết phải là Đỗ Hương Vũ bị vũ nhục.

Hôm nay không có điều kiện này, nàng ta....... sợ là toang rồi.

Rõ ràng đã nắm chắc trong lòng bàn tay, tại sao lại thất bại? Ả nghĩ không ra.

Tạ Ngạn Phỉ nhìn ánh mắt của ả liền biết đang suy nghĩ gì.

Theo đúng nội dung trong truyện thì ả đã thành công.

Nguyên thân Tạ Ngạn Phỉ bị ả tính toán làm nhục nữ chính, nhưng vì bị hạ thuốc quá liều, còn chưa kịp làm gì đã hôn mê bất tỉnh, nữ chính mảnh mai yếu ớt trúng thuốc không còn sức lực còn bị hắn đè cũng rơi vào hôn mê.

Kết quả cả hai cùng hôn mê, chờ mọi người đến bắt gian.

Chuyện này so với ngày thường có vẻ là chuyện lớn, dù sao thì một người là hoàng tử, một người là đích nữ nhà Tuyên Bình hầu đã đính hôn, hai bên đều bị hạ thuốc, dù thế nào cũng muốn nghiêm tra.

Nhưng đúng lúc đó lại có một chuyện lớn khác, đem đi so sánh với nhau, chuyện của Ngũ hoàng tử lại thành chuyện nhỏ.

Hoàng thượng tức giận, sai người nhanh chóng điều tra rõ chuyện lớn kia, mãi sau mới nhớ tới việc Ngũ hoàng tử bị hạ thuốc, khi điều tra thì những kẻ tham gia vào chuyện này đã bị diệt khẩu hết.

Hơn nữa sự chú ý của mọi người đều dồn vào chuyện kia, vì vậy mà chuyện của Ngũ hoàng tử bị đè xuống, không giải quyết được gì.

Sau đó, nữ chính bị từ hôn, hoàng thượng không muốn chuyện xấu trong nhà bị đồn đã bên ngoài, hơn nữa chuyện xảy ra ở Tuyên Bình hầu phủ, Tuyên Bình hầu cũng không dám gây rối, chỉ có thể nghẹn uất mà gả kiều nữ cho kẻ xấu nhất Đại Tạ.

Tất cả mọi người đều được món hời lớn từ nguyên thân, mà kể ra hắn cũng oan ức, ủy khuất, vốn là một hoàng tử không được sủng, lúc lấy lại tinh thần muốn tra kẻ hạ thuốc cũng đã qua một ngày, chứng cứ đã bị hủy từ lâu, nguyên thân trăm miệng khó giải thích, cuối cùng cái mạng nhỏ cũng ngủm củ tỏi luôn.

Đỗ Hương Ly dám làm ra chuyện ác độc nhường này thì bản tính cũng chẳng thiện lương gì, kế hoạch thất bại vừa rồi ả cũng chỉ kinh ngạc một chút, lúc này tỉnh táo lại, đảo mắt bắt đầu giả bộ yếu ớt, nhỏ giọng khóc lóc cầu đồng tình: “ Thần nữ có tội, thần nữ không biết là vương gia..... Cầu vương gia thứ tội.”

Ả đáng thương khóc nấc khiến người ta sinh lòng thương tiếc.

Rốt cuộc ả vẫn là một cô nương tuổi cập kê thôi.

Có một đóa hoa trắng nhỏ bé đáng thương khóc đến thảm thiết so sánh, Tạ Ngạn Phỉ trông càng giống tên xấu xa bỉ ổi, ỷ thế hiếp người, không phải chỉ là sốt ruột buột miệng nói câu bảo vệ tỷ tỷ sao?Ngũ hoàng tử sao cứ phải làm khó tiểu cô nương chứ?

Đỗ Hương Ly nghe tiếng nghị luận bất mãn phía sau lưng, khóe miệng nhếch lên.

Lén lút ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt âm u của Tạ Ngạn Phỉ, ả sợ đến run rẩy.

Ngũ hoàng tử sao lại dùng ánh mắt này? Không phải trước giờ mọi người đều nói Ngũ hoàng tử nhát gan nhu nhược, ngu ngốc như heo sao?

Nhìn thấy ả khóc còn hắn bị đem ra bàn tán, khẳng định không dám nói gì nữa mới phải?

Tạ Ngạn Phỉ sao lại không nhìn ra ý đồ của ả, đem trọng tâm câu chuyện nói lại lần nữa: “Bản vương nào nói muốn trách cứ ngươi chuyện này? Trước hết nói bản vương nghe chút, rốt cuộc làm sao chỉ dựa vào một chiếc giày mà nhận ra người bản vương đè phía dưới vậy? Lại còn là Tam tỷ của ngươi?

Hắn muốn sờ cằm, kết quả sờ không được.

À, hắn xuyên rồi, lại còn xuyên vào một tên mập mạp, không có cằm.

Tạ Ngạn Phỉ cắn răng, nhìn Đỗ Hương Ly càng mất kiên nhẫn: “ Nói!”

Mọi người sửng sốt: Đúng vậy, làm sao nàng ta biết được?

Với cái thân thể to lớn của Ngũ hoàng tử, họ đều tưởng rằng bên dưới hắn là một người nào đó, cũng chính vì vậy bọn họ mới hiểu lầm.

Nhưng ngay cả khi hiểu lầm thì cũng không biết đó là ai.

“ Thì, thì..... Bởi vì Tam tỷ không có ở đây, thần nữ nghĩ...” Đỗ Hương Vũ luống cuống, cố gắng khiến giữ vẻ bình tĩnh: “Thần nữ cũng là vì lo lắng nên mới nói như vậy....”

Mọi người nhìn tiểu cô nương khóc đến mức bả vai gầy yếu run rẩy, cũng mềm lòng rồi.

Tuyên Bình hầu cau mày: “Húc vương, Ly nhi nhỏ tuổi chưa hiểu chuyện vô ý mạo phạm, mong vương gia thứ tội.”

Tạ Ngạn Phỉ thở dài một tiếng, đang định nói thì thân hình phía sau lung lay làm hắn suýt ngã.

Quay đầu lại liền thấy Húc Nhất nghẹn đỏ mặt, vội vàng đứng vững, thế nhưng....hắn sắp không đỡ nổi nữa rồi.

Điện ha nặng thật đó.

Tạ Ngạn Phỉ chợt hiểu, mặt đỏ lên, cũng may trên mặt toàn bớt đen không nhìn ra cảm xúc, ho khan một tiếng, miễn cưỡng buông ra, hừ lạnh về phía Tuyên Bình hầu: “Thật không? Ta lại cảm thấy nàng ta cố ý hạ độc hại bản vương thì có!”

Tuyên Bình hầu cho là hắn cố ý gây sự: “Húc vương, ngài...!”

“Ngươi không tin? Bản vương có chứng cứ, Húc Nhất, gọi ngự y đến! Bản vương bị hạ độc ngay trong Tuyên Bình hầu phủ, không tìm được kẻ chủ mưu, bản vương sẽ không đi!” Hắn vén áo bào ngồi xuống ăn vạ.

Mặt Đỗ Hương Ly trắng bệch.

Tạ Ngạn Phỉ cố ý kích thích Tuyên Bình hầu.

Tuyên Bình hầu cười: “Nếu vương gia đã nói như vậy, trong phủ thần cũng có đại phu, chi bằng truyền đến xem xem.”

Tạ Ngạn Phỉ đỡ trán giả bộ suy yếu: “ Cho truyền.”

Cử chỉ này mà là người khác thì sẽ được thông cảm phần nào, nhưng với ngoại hình của Tạ Ngạn Phỉ thì chỉ khiến người ta cảm thấy phản cảm.

Có cô nương không nhịn được mà nôn mửa.

Tạ Ngạn Phỉ khóe miệng giật giật, ủy khuất: Trông mặt mà bắt hình dong!

Quá đáng!

Bùi Hoằng đứng trong đám khách khứa nãy giờ vẫn im lặng lắng nghe, hắn không nhìn thấy nhưng tai rất thính, nghĩ đến chuyện ở hòn non bộ trước đó cùng với hoàn cảnh hiện tại, động não chút liền hiểu.

Trách không được hắn không tra ra vị cô nương kia bị hạ độc gì, hóa ra là uống thuốc giải.

Sau khi nghĩ thông suốt, Bùi Hoằng nghe tiếng thanh âm rầm rì không vui của thiếu niên cách đó không xa, đáy mắt mang theo ý cười, ánh mắt lay động, trong đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy ánh sáng.

Chỉ tiếc, tất cả chỉ là thoáng qua, đôi mắt ngay sau đó liền khôi phục tĩnh mịch không một gợn sóng.

Đại phu đã sớm đến, Tuyên Bình hầu cùng mọi người đều cho rằng Ngũ hoàng tử đang cố tình gây sự, lại còn đúng hôm tổ chứ thọ yến của Hầu gia, quả là khinh người quá đáng.

Đại phu lễ phép chào hỏi mọi người.

Tuyên Bình hầu phất tay một cái, nghiến răng nghiến lợi: “ Mau đến khám cho Húc vương xem mắc bệnh gì! Đừng có bảo do ăn no rửng mỡ đấy.”

Mọi người nghe xong cười thầm, ánh mắt đầy vẻ giễu cợt.

Tạ Ngạn Phỉ lạnh nhạt liếc hắn một cái: Đợi chút.

Hắn vươn tay, lộ ra một đoạn cổ tay mũm mĩm trắng trẻo, tương phản rõ rệt với vết bớt đen trên mặt.

Đại phu cẩn thận kiểm tra, hết tay trái rồi đến tay phải, tay phải lại đổi tay trái.

Mọi người nhìn khuôn mặt ngưng trọng của đại phu, trong lòng thấp thỏm: Sẽ không có vấn đề gì đúng không?

Mặt Tuyên Bình hầu không rõ biểu cảm, nhưng cũng lo sợ, giọng cũng mềm xuống: “Thế nào?”

Đại phu xấu hổ đứng dậy: “ Hay....hay để thần thử lại lần nữa, mạch của vương gia hơi nông, không dễ bắt mạch.”

Mọi người vẫn chưa hoàn hồn, chờ khi hiểu ra mạch đập nông là do cổ tay Ngũ hoàng tử nhiều thịt quá không kiểm tra được, thấp giọng cười thành tiếng.

Tạ Ngạn Phỉ: “....” Cười cái lùm mía.

Hắn nhàn nhạt liếc về phía tiếng cười, tự nhủ đây chỉ là quyển truyện thôi, phải nhịn!

Đại phu lại thử thêm vài lần, mặt cũng ngày càng nghiêm trọng, sắc mặt thay đổi, vội vã quỳ xuống: “Hầu gia, vương, vương gia.... thật sự trúng độc.”

“ Cái gì?” Tất cả mọi người đều bị lời này dọa cho sửng sốt.

Thật sự bị hạ độc á?

Tuyên Bình hầu khẩn trương hỏi: “Độc gì?”

Đại phu nhỏ giọng: “ Hình như là...... xuân dược, nhưng lại không giống lắm...”

Biểu cảm trên mặt Tuyên Bình hầu càng thêm ngưng trọng, người vây xem cũng không dám nhiều lời nhưng trong lòng vẫn không tin tưởng, đang yên ổn ai lại đi hạ xuân dược Ngũ hoàng tử chứ, lớn lên bộ dạng như vậy mà còn xuống tay được à?

Tạ Ngạn Phỉ nhìn xung quanh: “Thế nào? Thật sự có người dám ra tay với bản vương. Hầu gia, ngươi xem chuyện này giải thích như nào? Bản vương nghĩ kẻ có hiềm nghi lớn nhất chính là nàng ta!”

Hướng tay chỉ thẳng Đỗ Hương Ly.

Đỗ Hương Ly cuống quýt giải thích: “ Phụ thân, không phải nữ nhi, thật sự không phải..... Nữ nhi sao có thể có loại đồ đó được? Hay là tên lang băm này nói láo, nếu không người lại mời thêm đại phu khác khám xem?”

Tuyên Bình hầu nhíu mày, cũng chung ý nghĩ như vậy: “ Mời thêm một đại phu khác tới đây.”

Đỗ Hương Ly thở phào, giờ chỉ còn cách mời đại phu bên ngoài về, ít phải mất nửa tiếng nữa mới tới.

Nhưng nửa tiếng là đủ rồi, chỉ cần di nương nghe được tin tức sẽ giúp nàng nhét tiền cho tên đại phu kia, để hắn chứng minh không phải là được, lại cho nàng thêm nửa ngày nữa, nàng nhất định sẽ...

Đúng lúc này, một thanh âm trong trẻo dễ nghe vang lên: “Ta biết chút ý thuật, chi bằng để ta xem xem.”

Mọi người đều hướng về phía phát ra thanh âm.

Đoàn người đồng loạt tách ra để lộ khuôn mặt tuấn tú, mày mắt mang theo ý cười, cái miệng cong cong, bời vì bị mù nên hai mắt khép hờ, đứng dưới ánh mặt trời, nụ cười của hắn khiến mọi người như tắm trong gió xuân, lại có cảm giác hắn trời sinh tính cách dịu dàng, chân thành, cộng thêm khuôn mặt kinh diễm đã làm cho mọi người tin quá nửa.

Mọi người bị gương mặt này làm cho sững sờ, dù có nhìn bao nhiêu lâu cũng không chán, cuối cùng hoàn hồn lại nhìn đôi mắt phượng không có tiêu cự của Trấn Quốc công phủ Bùi thế tử, chỉ biết thở dài.