Xuyên Thành Trai Xấu Còn Bị Bạo Quân Quấy Rầy

Chương 3



Mọi người vốn không nghĩ người lên tiếng là Bùi thế tử, tất cả đều hoảng hốt một phen, bởi vì từ sau khi thế tử ngã ngựa bị mù đôi mắt đã sống ẩn dật chẳng mấy khi lộ diện nữa.

Từ thiên chi kiêu tử thành hạt cát hạt bụi đúng là chỉ trong một sớm một chiều.

Lúc này Bùi thế tử vậy mà chủ động nói chuyện, đúng là khiến bọn họ kinh ngạc.

Tuyên Bình hầu cũng giật mình: “ Thế tử, người.....”

Từ đầu đến cuối Bùi thế tử luôn mang theo nụ cười hiền hậu: “ Mấy năm nay mang bệnh trong người, nghiễm nhiên có chút tài mọn về y thuật, tuy không tinh thông trị bệnh cứu người, nhưng bắt mạch thì cũng biết đôi chút.”

Hắn đã nói như vậy, Tuyên Bình hầu sao có thể không nể mặt mà không cho: “Làm phiền thế tử.”

Bùi thế tử gật nhẹ, đi đến chỗ Tạ Ngạn Phỉ.

Tạ Ngạn Phỉ nghe tiếng nhìn sang, hai mắt phát sáng: Cuối cùng cũng có một kẻ nhìn thuận mắt (✧u✧)(✧u✧)

Hắn là nhan khống, cộng thêm vẻ ngoài điển trai nên mắt nhìn người cao, vậy mà cũng bị gương mặt này làm cho hít thở không thông, khiến hắn càng hiếu kì người kia mang thân phận gì.

Tuyên Bình hầu khách khí với hắn như vậy có lẽ địa vị không thấp.

Ngay từ đầu, Tạ Ngạn Phỉ chỉ chú ý mỗi gương mặt đẹp đến điên đảo ấy, thấy hắn đi tới lại cách mình ba bước bỗng dừng lại.

Hắn chờ một cách kì lạ.

Cho đến khi người hầu sau lưng cẩn thận nhắc nhở, cũng không đến gần hắn, như thói quen vậy: “ Húc vương gia ở trước mặt thế tử, cách ngài ba bước chân, phía dưới bên trái. Cổ tay đặt bên hông, vị trí cách tay phải của thế tử đúng ba bước một tấc xuống phía dưới.”

Tên người hầu vừa nói xong, hắn liền tiến ba bước, vén vạt áo hạ ngồi xuống bên cạnh, ngón tay lạnh lẽo đặt lên cổ tay Tạ Ngạn Phỉ.

Mọi người đều ngạc nhiên trước cảnh này.

Cứ tưởng Bùi thế tử dù mù vẫn đi lại được bình thường cơ, hóa ra phải nghe người chỉ đường cho.

Tạ Ngạn Phỉ ngây người, thế tử? Mắt mù? (・∀・)?

Nước Đại Tạ hình như chỉ có một vị thế tử mù thôi.

Đó không phải là.....nhân vật phản diện trâu bò sau này ư? Bạo quân giết người không chớp mắt?

Cơ thể núc ních thịt Tạ Ngạn Phỉ bỗng cứng đờ: Không thể trêu vào, không thể trêu vào. Σ(°△°|||)︴

Hắn còn đang choáng váng, Bùi thế tử đã thu tay về.

“ Hiền chất, thế nào rồi?” Tuyên Bình hầu thay đổi cách xưng hô, nhìn bên ngoài có vẻ bình tĩnh tự nhiên nhưng trong ngực lại có tính toán khác, thái độ cũng khá chân thành.

Bùi thế tử đứng dậy: “Húc vương gia quả thật trúng độc. Trúng thúc tình tán, đại khái đã được một canh giờ rồi, hẳn là trong lúc yến tiệc có kẻ hạ độc.”

Mọi người ngẩn ra: Ngũ hoàng tử bị ha độc thật?

Kẻ nào to gan dám hạ độc hoàng tử? Có âm mưu gì?

Tạ Ngạn Phỉ cũng chỉ bị choáng váng lát rồi thôi, nhìn thiếu niên ôn nhuận như ngọc trước mặt bây giờ còn trong sáng ngoan ngoãn như chú cừu non, bạo quân tàn nhẫn gì gì đó đều là chuyện của sau này.

Hắn khôi phục bình tĩnh, yếu ớt nhìn Tuyên Bình hầu: “ Hầu gia, bản vương có ý tốt đến chúc thọ, kết quả lại bị hạ độc tính kế. Thúc tình tán? Thuốc này có tác dụng gì đừng nói ngươi không hiểu, đang yên đang lành sao lại hạ độc bản vương? Sợ là không nhắm vào bản vương mà là mượn tay bản vương hủy hoại danh tiếng quý nữ nào đó đến dự tiệc đi?”

Lời của Tạ Ngạn Phỉ như đánh thức mọi người: Đúng vậy, ai lại đi hạ dược Ngũ hoàng tử xấu xí cơ chứ?

Dù sao....nào có ai muốn mỗi ngày ngắm gương mặt kinh khủng như vậy đi?

Mới chỉ nghĩ thôi đã thấy sống không bằng chết.

Những quý nữ nhà quan đến dự thọ yến sa sầm mặt: “ Hầu gia, việc này phải điều tra kĩ càng!”

Tạ Ngạn Phỉ cố ý nói như vậy để kéo sự chú ý của họ, thấy đã có hiệu quả, hắn liếc nhìn Đỗ Hương Vũ đang quỳ mặt không cảm xúc, chỉ tay: “Bản vương hoài nghi ả hãm hại bản vương!”

“Không phải thần!” Đỗ Hương Vũ thất thanh phủ nhận!

“ Là ngươi! Bằng không sao ngươi lại nói người nằm dưới thân bản vương là Tam tiểu thư? Người khác còn chưa nhìn thấy, ngươi sao lại thấy rõ? Ngươi đừng lấy lí do lo lắng nữa. Cái lo lắng của ngươi là nhân lúc đích nữ không có ở đây mà hét lên gây hoang mang dư luận? Bản vương ức hiếp nàng? Dù cho bản vương thật sự khi dễ tỷ tỷ ngươi, thân là người nhà chẳng lẽ không biết cái gì gọi là chuyện xấu trong nhà phải che giấu sao?

Trong khi Tuyên Bình hầu cật lực muốn giấu giếm chuyện này, ngươi lại nhân lúc không ai để ý mà hô lên.

Kỳ thật là động sát tâm, muốn tỷ tỷ ngươi thân bại danh liệt đi? Xảy ra quan hệ với bản vương, danh tiếng sao mà tốt nổi? Huống chi, Tam tỷ ngươi đã có vị hôn phu.” Tạ Ngạn Phỉ ánh mắt lạnh lẽo nhìn Đỗ Hương Ly.

Đỗ Hương Ly kìm nén thân thể đang run lên: “Không, không phải thần...”

Ả ảo não không thôi, chuyện này là sao? Sao Ngũ hoàng tử tựa như chuyện gì cũng biết vậy?

“ Tứ muội, những gì vương gia nói là thật?” Bỗng nhiên, một giọng nói tuyệt vọng truyền đến.

Mọi người quay đầu nhìn lại, đối diện với khuôn mặt đẫm nước mắt của Tam tiểu thư Tuyên Bình hầu phủ Đỗ Hương Vũ.

Đỗ Hương Vũ tỉnh dậy sau hòn non bộ, phát hiện bản thân không có việc gì, suýt sợ phát khóc, chỉnh đốn lại một phen vội đi tìm Tứ muội.

Kết quả đến nơi này lại phát hiện một đám người tụ tập.

Nàng không chen được chỉ có thể đứng ngoài nghe một hồi.

Nhưng vừa nghe xong liền lạnh người, nhất là những gì Ngũ hoàng tử vừa nói, lại nhớ đến những lời Diệu Linh nói lúc dẫn nàng rời đi, khuôn mặt nhỏ nhắn đều trắng bệch: “Tứ muội, vương gia nói là thật?!”

Nàng lặp lại một lần nữa, đầu óc rối tung lên: “Ta sao lại mất tích không ai thấy? Không phải ngươi phái nha hoàn Diệu Linh đến tìm ta giữa lúc yến tiệc, nói rằng ngươi bị khi dễ muốn nhảy hồ nên ta mới vội vã rời tiệc sao? Thế nào đến lời ngươi nói thành mất tăm mất tích? Ngươi cho rằng....là ta?”

Mặt Đỗ Hương Ly càng trắng hơn, thề thốt phủ nhận: “Muội, muội không biết..... Muội không biết Diệu Linh nào cả, càng không phái đến gặp tỷ.”

Ả vội vàng cúi đầu, che khuất vẻ chột dạ trên mặt.

Lời Đỗ Hương Vũ vừa nói cùng với lời của Ngũ hoàng tử trước đó, lời nào thật giả, bọn họ cũng không phải kẻ ngu không phân biệt được.

Vẻ mặt Tuyên Bình hầu càng ngưng trọng: “Ly nhi! Rốt cuộc chuyện này là sao?!”

Đỗ Hương Ly nhìn hắn cầu cứu: “Cha, nữ nhi thật sự không biết, nữ nhi chỉ lo lắng cho Tam tỷ thôi. Nữ nhi cũng nào có lí do để hại tỷ tỷ đâu? Tam tỷ mất danh tiếng đối với thân nữ trong hầu phủ chúng con cũng không phải là chuyện tốt, sao con lại làm chuyện này được?”

Mọi người nghe qua cũng cảm thấy có lý.

Tạ Ngạn Phỉ lười biếng mở miệng: “Nói nhiều như vậy có ích gì? Chuyện bản vương bị hạ độc là thật, tìm được Diệu Linh kia tra hỏi không phải là xong sao? Lúc đó bản vương cũng bị một gia đinh dìu đi, ban nãy đã phái Húc Nhị đi tìm, đợi bắt gọn hết lại chẳng phải sẽ biết?”

Hắn bổ sung một câu: “ Hầu gia,nếu ngươi không nhanh phái người đi tìm, chẳng may mấy kẻ đó bị diệt khẩu, bản vương chỉ có thể trách tội hầu gia. Đến lúc đó hầu gia nên bồi thường bản vương một tiếu tức phụ xinh đẹp rồi.”

Tuyên Bình hầu nghe nửa câu trước vẫn bình chân như vại, dù sao cũng có chuyện gì xảy ra, hết thảy có thể cứu vãn, nhưng nghe xong nửa câu sau, trừng hai mắt liếc: Đừng có mơ!

Tạ Ngạn Phỉ nhếch miệng cười, hàm răng trắng kết hợp với khuôn mặt có vết bớt đen dữ tợn, Tuyên Bình hầu cảm thấy dạ dày nhộn nhạo, chợt nghe Ngũ hoàng tử quở trách: “Còn không mau đi?”

Các quý nữ trong kinh thành sợ nhất điều gì? Một là hái hoa tặc, hai là gả cho Ngũ hoàng tử.

Đem so sánh với hái hoa tặc, có thể thấy chuyện cưới gả này đáng sợ biết bao.

Tuyên Bình hầu không dám nhiều lời, nhanh chóng phái người đi tìm Diệu Linh.

Không lâu sau, quản gia được phái đi tìm người trở lại, theo sau còn có một ma ma.

Ma ma sắc mặt trắng bệch, quản gia cũng mất hồn mất vía, mặt tái nhợt như tờ giấy, còn chưa đến gần đã ngã lăn ra đất không dậy nổi: “Hầu, hầu gia! Xảy, xảy ra chuyện lớn rồi...”

Tuyên Bình hầu nhíu mày: “Hoảng hốt gì? Làm sao?”

Cho dù nha hoàn đó sợ tội tự tử, chết thì chết thôi.

Quản gia có vẻ vô cùng sợ hãi, miệng không nói được một chữ.

Tuyên Bình hầu đen mặt nhìn ma ma: “Ngươi nói!”

Ma ma run rẩy, hai hàm răng va lập cập vào nhau: “Diệu, Diệu Linh nhảy xuống hồ..... đã chết rồi.”

Tuyên Bình hầu bất mãn liếc quản gia một cái, chỉ là một nha hoàn chết mà thôi, sợ đến vậy sao?

Quản gia cuối cùng cũng lấy lại chút bình tĩnh, kêu lên: “ Gia! Xảy ra chuyện lớn rồi! Trịnh thượng thư..... hắn, hắn chết ở phòng khách trong phủ!”

Vẻ mặt không quan tâm của Tuyên Bình hầu bỗng lộ vẻ bàng hoàng, trợn tròn mắt không thể tin nổi, nhận ra đối phương đang nói đến là Trịnh thượng thư nào, hắn nhào qua nắm cổ áo quản gia: “ Ngươi nói ai? Là ai chết?”

Lão quản gia rưng rưng nước mắt: “Hộ, hộ bộ Trịnh thượng thư.... đã chết...”

Tay Tuyên Bình hầu mềm nhũn, quản gia ngã xuống đất.

Tất cả mọi người đều choáng váng. Một đại quan nhị phẩm cứ như vậy mà chết? Còn chết trong hầu phủ? Chết ngay dưới mí mắt bọn họ?

Mọi người bị tin tức này dọa sợ, ngoại trừ Tạ Ngạn Phỉ.

Hắn biết rõ nội dung câu chuyện, cũng biết chuyện Trịnh thượng thư sẽ chết.

Đây cũng chính là chuyện lớn đè xuống chuyện của Ngũ hoàng tử mà hắn đề cập đến, Hộ bộ thượng thư, một trong Lục bộ thượng thư chết ở thọ yến hầu phủ, chuyện này không phải chuyện lớn hay sao?

Hắn cũng biết ai là hung thủ, nhưng hết lần này đến lần khác không thể nói ra được, mà nói ra cũng sẽ không có ai tin.

Không chỉ vậy, hắn cũng không thể chuẩn bị trước, không thể thay đổi tình tiết trong truyện. Chẳng qua tình tiết của nữ chính lần này làm liên lụy đến bản thân, hắn mới có thế động tay động chân một chút.

Chuyện Trịnh thượng thư, hắn hoàn toàn không xen vào được.

Mà không xen vào được không có nghĩa là hắn không thể giúp một tay bắt hung thủ, an ủi linh hồn Trịnh thượng thư trên trời.

Vì vậy, khi tất cả mọi người đang ngẩn ngơ, Ngũ hoàng tử đột nhiên rú lên, một thân thịt mỡ run rẩy lao về hướng thị vệ: “ Mau, mau đưa ta tiến cung! Bản vương muốn tố cáo với phụ hoàng! Hầu phủ có kẻ muốn hạ độc bản vương! Hiện tại Trịnh thượng thư đã chết, kế tiếp chính là ta! Mau lên! Bản vương muốn tiến cung! Nơi này thật đáng sợ!!”

Tuyên Bình hầu bị giọng nói thất thanh làm cho hoảng sợ, lấy lại tinh thần cảm thấy thật đau đầu: “Vương gia! Lời không thể nói lung tung!”

Tạ Ngạn Phỉ chỉ hắn: “Người chết ở chỗ ngươi, ngươi còn dám nói không liên quan? Đưa bản vương tiến cung, còn chậm trễ mọi người đều không còn mạng! Không chừng còn bị coi là hung thủ! Mọi người theo bản vương tiến cung, thỉnh phụ hoàng chủ trì công đạo!”

Mọi người nghe xong liền rung động.

Trịnh thượng thư chết ở hầu phủ, người tới tham dự thọ yến đều có hiềm nghi.

Vì vậy bọn họ gật đầu biểu thị cũng muốn tiến cung.

Tạ Ngạn Phỉ trước khi rời đi nhớ tới còn một chuyện quan trọng, hắn vội vã nhìn nữ chủ Đỗ Hương Vũ. Đại tỷ, độ hảo cảm đâu? Ta tốt xấu gì cũng cứu ngươi một mạng đó, thời gian là vàng bạc mau lên đi (ノಥДಥ)ノ

Kết quả, Đỗ Hương Vũ bị chuyện có người chết dọa sợ, đại não ngắt liên lạc, hoàn toàn mất phản ứng.

Tạ Ngạn Phỉ: “...”

Không phải chứ? Đại tỷ, ngươi sao lại rớt mạng lúc này vậy? Hắn không muốn thành thái giám đâu. ‧º·(˚ ˃̣̣̥⌓˂̣̣̥)‧º·˚

Hắn cúi đầu nhìn cánh tay, sợi chỉ ngày càng đen hơn, đen đến mức phát sáng á!

[ Kì hạn ba ngày sắp hết, kiểm tra đo lường, kí chủ vẫn chưa tăng độ hảo cảm, hình phạt cấp một chuẩn bị thi hành trong: 10, 9, 8.... ]

Nội tâm Tạ Ngạn Phỉ loạn cào cào lên nhưng ngoài mặt vẫn điềm tĩnh: Hoàn thành kiểu đếch gì! 凸ಠ益ಠ)凸

Chân hắn loạng choạng, thêm nữa tác dụng của thuốc còn chưa hết, cả người mềm nhũn ngã về phía trước, cánh tay thị vệ Húc Nhất cũng vô lực không kịp kéo hắn lại.

Tạ Ngạn Phỉ còn đang đắm chìm trong nỗi đau sắp bị biến thành thái giám, trước khi ngã nhào còn không quên kéo tay áo người gần nhất.

Người nọ ngược lại không ngã, còn vững vàng đỡ hắn.

Tạ Ngạn Phỉ ngẩng đầu, đối diện là khuôn mặt đẹp đến vô lý của Bùi thế tử.

Cùng lúc đó, Tạ Ngạn Phỉ nghe thanh âm đếm ngược đáng sợ trong đầu bỗng đổi thành câu [ Nhận được +1 giá trị hảo cảm của Bùi thế tử, tổng giá trị hảo cảm là 0, hủy hình phạt cấp một ]

Tâm trạng Tạ Ngạn Phỉ lên lên xuống xuống, đôi mắt ướt át sáng rực như thú nhỏ nhìn Bùi thế tử, cảm thấy phía sau hắn như có một vầng sáng chói lóa: Người tốt ó (❁´▽'❁)*✲゚*