Xuyên Thành Trai Xấu Còn Bị Bạo Quân Quấy Rầy

Chương 4



“ Điện hạ cẩn thận.” Lời Bùi thế tử nhắc nhở truyền đến từ trên đỉnh đầu, khiến Tạ Ngạn Phỉ cảm thấy an ủi.

Chờ đứng vững, Tạ Ngạn Phỉ nhìn Bùi thế tử nở nụ cười meo meo, đây chính là đùi to hàng thật giá thật đó, tương lai còn thống nhất bốn nước, đợi xử lý xong chuyện Tuyên Bình hầu phủ nhất định sẽ ôm chặt.

Nhưng hiện tại chưa phải lúc làm quen kéo hảo cảm, chỉ là không nghĩ tới lúc nhỏ Bùi thế tử tính tình thật tốt, khó có thể tưởng tượng người này trong tương lai lại là bạo quân giết người như ngóe. ˘_( õ ‹3 ó)_/˘

Tạ Ngạn Phỉ lắc đầu, đem những suy nghĩ trong truyện miêu tả về tương lai của Bùi tử ném ra sau đầu, đứng vững vàng, nhìn về phía Đỗ Hương Ly ở sau lưng Tuyên Bình hầu, thấy khóe miệng ả treo nụ cười tự đắc.

Sự chú ý của mọi người đều dồn về cái chết của Trịnh Thượng thư, hoàn toàn không quan tâm đến cái chết của Diệu Linh mà ma ma nói, ả tự nhiên cũng tránh được một kiếp.

Trịnh Thượng thư chết thật đúng lúc, vừa vặn để ả thoát khỏi khốn cảnh, chỉ tiếc không hủy hoại được Đỗ Hương Vũ, đành chờ cơ hội khác.

Tạ Ngạn Phỉ khóe miệng đều là trào phúng, Đỗ Hương Ly chắc đang nghĩ ả may mắn đi? Hắn dễ dàng để ả thoát như vậy chắc? Mơ đi!

Đỗ Hương Ly còn đắc ý một hồi, nếu nàng biết kẻ giết Trịnh Thượng thư là ai, hẳn không thể cười nổi.

Mà người kia cũng không nghĩ Đỗ Hương Ly sẽ ra tay vào hôm nay, cũng may có cái chết của Trịnh Thượng thư đè lên.

Trong truyện thì ả đã tránh được một kiếp, nhưng mà có Tạ Ngạn Phỉ ở đây, dám đánh chủ ý lên nguyên thân đâu có dễ như vậy.

Tạ Ngạn Phỉ nhân lúc ý cười trên khóe miệng Đỗ Hương Ly còn chưa mất, chậm rì rì lên tiếng, khiến Tuyên bình hầu dừng bước: “Trước khi tiến cung, mang ả đi cùng.”

Theo lời của hắn, tầm mắt mọi người hướng theo phía ngón tay chỉ nhìn về Đỗ Hương Ly.

Tuyên Bình hầu là người đầu tiên có phản ứng, tức đến nổ phổi: “Húc vương, người có ý gì? Tại sao muốn mang theo nữ nhi ta đi cùng.”

Tạ Ngạn Phỉ nói: “Tất nhiên vì ả là nghi phạm số một nha.”

Tuyên Bình hầu giận đến lồng ngực kịch liệt phập phồng: “Húc vương cảm thấy tiểu nữ tay trói gà không chặt có thể giết chết Trịnh đại nhân? Người quá đề cao hầu phủ chúng thần rồi!”

Tạ Ngạn Phỉ nhếch miệng: “ Ai nói là liên quan đến vụ án Trịnh đại nhân? Là án hạ độc bản vương!”

Mọi người ngẩn ra: Ủa, không phải là một à?

Tuyên Bình hầu cũng sửng sốt, hắn bị cái chết của Trịnh thượng thư làm cho bối rối, lúc này mới nghĩ đến cũng có loại khả năng chuyện hạ độc Ngũ hoàng tử và Trịnh đại nhân chết là hai vụ án riêng, không phải cùng một hung thủ.

Nhưng Đỗ Hương Ly là thứ nữ, không thể tiến cung.

Tuyên Bình hầu trực tiếp cự tuyệt: “Không được! Không thể mang nàng theo! Nàng chỉ là một tiểu cô nương, làm sao có thể là hung thủ hạ độc giết người? Căn bản sẽ không có hiềm nghi! ”

Tạ Ngạn Phỉ bất mãn liếc nhìn Tuyên Bình hầu: “ Ý hầu gia là sao? Không có hiềm nghi? Lời này chính miệng nói ra không thấy ngượng à? Chẳng phải thứ nữ nhà ngươi ồn ào trước nói ta ức hiếp Tam tỷ ả? Kết quả Tam tỷ ả cũng chính là khuê nữ nhà ngươi nói rằng bị nha hoàn của Tứ muội dẫn đi, rồi nha hoàn Diệu Linh này lại vô duyên vô cớ mà chết! Hầu gia, ngươi nói vậy là tin chuyện này không có lấy một điểm kỳ lạ? Như thế rõ ràng là ngươi đang bao che cho ả, đừng nói với bản vương sự việc lần này ngươi cũng có tham gia đi? Hôm nay việc Trịnh thượng thư bị sát hại, còn là ở trong quý phủ, nếu bản vương là ngươi, không chỉ không ngăn cản, để chứng minh mình trong sạch còn cực kỳ phối hợp giao thứ nữ ra. Nếu là vô tội, tự nhiên phụ hoàng sẽ trả nàng ta sự trong sạch, ngươi còn sợ cái gì? Là ngươi không tin bản vương hay là không tin phụ hoàng? Hay là không tin đại thần nhận mệnh phụ hoàng điều tra chuyện này?”

Tuyên Bình hầu đâu muốn cho hắn mang người đi, chỉ cần mang đi, dù thế nào thì danh tiếng thứ nữ nhà hắn cũng sẽ bị hủy hoại.

Nhưng hắn không nghĩ đến Ngũ hoàng tử nhu nhược vô năng này vậy mà có võ mồm lợi hại như thế, nghe những lời này mà xem? Cái gì mà hắn cũng tham gia? Hắn không tin hoàng thượng, hắn dám sao?

Hết lần này tới lần khác Ngũ hoàng tử dùng lời nói chặn họng hắn, nếu hôm nay hắn dám giữ người lại chính là không tin tưởng hoàng thượng, hắn còn dám giữ ư?

Tuyên Bình hầu tức giận đến run cả người, râu mép thổi loạn, mặt mũi Tuyên Bình hầu phủ so với việc làm rõ chuyện này, hắn đành để Ngũ hoàng tử đem người đi.

Tuyên Bình hầu hít sâu một hơi, nhịn xuống, nghiến răng nghiến lợi: “Nếu Ngũ hoàng tử đã nói như vậy, thần Tuyên Bình hầu đương nhiên vô tội. Cho nên, Ly nhi ngươi cùng chúng ta tiến cung.”

Hắn ngược lại muốn xem hoàng thượng có chịu lắng nghe một hoàng tử ăn chơi trác táng không được sủng ái hay không, hoàng thượng có giận dữ khi nghe hắn hắt nước bẩn lên Hầu phủ như vậy không?

“ Phụ thân!” Đỗ Hương Ly lại càng hoảng sợ, không nghĩ tới phụ thân thực sự đáp ứng Ngũ hoàng tử.

Nàng không thể tiến cung, ngộ nhỡ.....

Nàng ở trong hầu phủ có thể động chân động tay được, nhưng tiến cung rồi, ai nàng cũng không thể dựa vào nữa.

Tạ Ngạn Phỉ chỉ chờ câu này, trực tiếp xua tay: “ Húc Nhất, mang đi, chú ý đừng để ả chạy.”

“ Ngươi...” Tuyên Bình hầu xoa mi tâm, hung hăng trừng Đỗ Hương Ly, tự nhiên đi hô hoán lên làm gì? Nếu đứa con ngu xuẩn này không hét lên thì đã không có chuyện như bây giờ.

Đỗ Hương Ly bị ánh nhìn của Tuyên Bình hầu dọa đến run rẩy, cúi đầu không dám nhiều lời nữa, chỉ có thể tỏ ra yếu ớ đi theo mọi người.

Tạ Ngạn Phỉ sải bước đi trước, hắn cũng không nhất thiết phải mang Đỗ Hương Ly đi cùng, Diệu Linh đã chết, khẳng định là người nọ ra tay, việc Đỗ Hương Ly hãm hại Đỗ Hương Vũ cũng bị mất nhân chứng.

Nhưng nếu sau này tra được chứng cứ vụ án Trịnh thượng thư, người nọ sợ là sẽ phải chó cùng rứt giậu trực tiếp chạy thoát thân, mà nay đã có Đỗ Hương Ly, hắn có thể dùng ả làm quân cờ áp chế người nọ, khiến người nọ bó tay bó chân.

Ai bảo Đỗ Hương Ly là điểm yếu của người nọ.

Tạ Ngạn Phỉ mang theo Tuyên Bình hầu, Đỗ Hương Ly cùng mọi người tiến cung.

Bùi thế tử không định tiến cung, hắn nhìn chằm chằm hướng Tạ Ngạn Phỉ rời đi nhíu mày, kỳ quái, Diệu Linh đã chết, tên gia đinh kia e là cũng không còn mạng, nhân chứng, vật chứng đều bị hủy, Ngũ hoàng tử vì sao thà đắc tội với Tuyên Bình hầu vẫn muốn đưa Tứ tiểu thư đi?

Lẽ nào, kẻ sát hại Trịnh thượng thư có liên quan đến Tứ tiểu thư?

Nhưng một tiểu thư nhu nhược nơi hậu trạch làm sao có thể dính dáng đến kẻ mưu hại mệnh quan triều đình? Hay là nói Ngũ hoàng tử dương đông kích tây, cái chết của Trịnh thượng tu có liên quan đến Tuyên Bình hầu?

Không đúng, hắn hiểu rõ con người Tuyên Bình hầu, hắn không có gan này, nhưng chuyện này hắn đã chứng kiến tất cả, không có nghĩa không có khả năng là Tuyên Bình hầu.

Bùi thế tử rũ mắt, nghi vấn trong lòng ngày một nhiều, đối với vị Ngũ hoàng tử vốn chỉ nghe danh chưa thấy người, hôm nay mới tiếp xúc gần gũi lần đầu này nảy sinh tò mò.

Bên trong ngự thư phòng, Minh Hiền đế đang rũ mắt phê tấu chương, cảm thấy trong lòng bồn chồn không yên.

Hôm nay Tuyên Bình hầu tổ chức thọ yến, hắn phái người đi đưa thọ lễ, Tiền Toàn hồi cung nói rằng Ngũ hoàng tử cũng đi.

Minh Hiền đế từ khi nghe tin đã cảm thấy khó chịu, hài tử này đối với thọ yến của người khác thì tỏ ra tích cực, mỗi lần đến sinh thần hắn chỉ thấy biểu cảm ghét bỏ của lão Ngũ, thọ lễ cũng không tặng luôn...

Hắn tâm phiền ý loạn mà gạt tấu sớ sang một bên, Tiền Toàn bên cạnh thấy vậy liền đoán hoàng thượng lại đang buồn bực.

Tiền Toàn không hiểu nổi tâm tư hoàng đế, rõ ràng sợ nhìn thấy Ngũ hoàng tử, rồi lại nhịn không được muốn nghe những chuyện về Ngũ hoàng tử, đây không phải là tự ngược sao?

Nhưng hắn là nô tài, cũng không dám nhiều chuyện.

Đúng lúc này, bên ngoài ngự thư phòng có tiếng bẩm báo, nói là Ngũ hoàng tử, Tuyên Bình hầu cùng chư vị đại nhân tiến cung, yết kiến hoàng thượng.

Minh Hiền đế cho là mình nghe nhầm: “Ai, ai tới?”

Tiền Toàn cũng ngạc nhiên, Ngũ hoàng tử hàng năm ngoại trừ sinh thần hoàng thượng bắt buộc phải có mặt, những ngày còn lại sống chết không muốn tiến cung, nay cơn gió nào lại thổi hắn đến?

Tiền Toàn cúi thấp đầu: “Hồi bẩm hoàng thượng, là Húc vương gia tới, còn có Tuyên Bình hầu.”

Minh Hiền đế lập tức ngồi thẳng, điều chỉnh cảm xúc trên mặt: “Đi, để bọn họ vào.”

Tạ Ngạn Phỉ đứng chờ bên ngoài ngự thư phòng với Tuyên Bình hầu, trạng thái của đối phương càng ngày càng bình tĩnh hơn, hiển nhiên cho rằng Minh Hiền đế sẽ thiên vị hắn hơn vị hoàng tử thất sủng này.

Khóe miệng Tạ Ngạn Phỉ cong lên, chờ cửa ngự thư phòng mở, hít sâu một hơi trực tiếp lắc lư thân thể mũm mĩm chen qua Tiền Toàn, mỗi bước chân làm cho sàn ngự thư phòng rung chuyển, dọa Minh Hiền đế ngồi trước ngự án ngơ luôn, mấy tháng không gặp, lão Ngũ lại mập ra rồi.

Tạ Ngạn Phỉ trực tiếp nhào qua, ôm ngự án bắt đầu kể lể: “ ( ´•̥̥̥ω•̥̥̥') Phụ hoàng, người phải làm chủ cho nhi thần! Nhi thần suýt chút nữa không được thấy người, nhi thần xém thì đi chân lạnh toát oaaaa! Sau khi nhi thần chết, phụ hoàng không còn Ngũ hoàng tử nữa, nhi thần phải đi gặp mẫu hậu rồi!”

Mọi người đi cùng bị tiếng kêu ai oán này dọa run rẩy: Đậu xanh rau má, Ngũ hoàng tử điên rồi hay gì? Thế mà dám lớn tiếng trước mặt hoàng thượng?

Ai mà không biết hoàng thượng ghét nhất chính là mấy kẻ động chút liền khóc lóc om sòm? Quả này Ngũ hoàng tử ăn đủ.

Không chỉ có vậy, Ngũ hoàng tử còn dám nhắc đến tiền hoàng hậu!

Hắn, hắn rốt cuộc muốn làm gì? Trong cung có ai không biết nhắc đến tiền hoàng hậu chính là điều cấm kỵ, trời ạ, Ngũ hoàng tử không phải bị độc lú lên não ngu luôn rồi chứ?

Não hỏng à?

Cho nên mới dám nhổ lông trên đầu hổ?

Nếu như lúc này hoàng thượng nổi giận, bọn họ bị Ngũ hoàng tử liên lụy sẽ không có kết cục tốt.

Ai nấy đều rùng mình, thầm nghĩ, lần này bị Ngũ hoàng tử hại thê thảm rồi.

Bọn họ rụt cổ không dám tiến lên phía trước, chờ cơn thịnh nộ của hoàng đế.

Kết quả là một màn khiến họ không thể tin nổi.

Họ mở to mắt sững sờ nhìn vị hoàng đế luôn tỏ ra uy nghiêm, công bằng với các vị hoàng tử này, không những không tức giận mà đôi mắt còn đỏ hoe, trong đôi mắt ấy hiện lên một tia sợ hãi?

Sợ hãi? Bọn họ hoa mắt nhìn nhầm rồi chăng? Hoàng thượng sợ cái gì? Chẳng lẽ thật sự sợ Ngũ hoàng tử chết? Điều này sao có thể?

Một màn kế tiếp khiến cả đám sững sờ, rõ ràng nghe giọng nói hoàng thượng giống như đang nổi cơn thịnh nộ nhưng lại phải đè ép xuống nhỏ nhẹ trấn an vì sợ dọa đến Ngũ hoàng tử: “Lão Ngũ nói bậy bạ cái gì đó? Ngươi sao mà chết được? Có phụ hoàng ở đây ai dám làm gì ngươi? Nếu có, ta chính là người đầu tiên không tha cho hắn!”

Mọi người rùng mình: Đây.... Đây là trời đổ mưa đỏ sao? Hay là ngay từ đầu họ đã đoán sai rồi?

Hoàng thượng kỳ thực rất để tâm đến Ngũ hoàng tử đi?

Nhưng nếu là để ý, sao có thể nhiều năm không nghe không hỏi thăm chứ? Giống như nuôi thả vậy, các hoàng tử khác từ nhỏ đã cho tìm người về dạy dỗ, chỉ có Ngũ hoàng tử một thân một mình lớn lên không ai dạy, cân nặng thì năm nay lại nặng hơn năm trước.

Thậm chí đến tuổi cập kê cũng không nhắc đến chuyện chung thân đại sự, đến hiện tại ngay cả vương phi cũng không có, cẩu FA.

Mặc dù Ngũ hoàng tử xấu xí, nhưng dù sao cũng là hoàng tử, hoàng thượng chỉ cần mở lời vàng ngọc, tiêu chí tuyển chọn thấp một tí cũng sẽ có người nguyện ý gả chứ.

Nhưng hoàng thượng giống như chưa từng chú ý đến, lại thêm mấy năm gần đây hai bên xa cách mới khiến bọn họ nghĩ sai, cho rằng Ngũ hoàng tử bị thất sủng.

Kết quả, bọn họ thấy cái j z? Hoàng thượng có chỗ nào trông giống như ghét bỏ Ngũ hoàng tử?

Nếu Tạ Ngạn Phỉ dám tiến cung, dám hành động khoa trương như thế, tất nhiên là đã sớm biết tâm tư của Minh Hiền đế.

Cũng biết Minh Hiền đế không giống như người ngoài đồn đại không quan tâm đến Ngũ hoàng tử, ngược lại, không chỉ quan tâm mà còn là rất quan tâm.

Trong truyện viết, sau khi nguyên thân chết vào đêm thành hôn, Minh Hiền đế biết tin trực tiếp hôn mê suốt hai ngày, lúc tỉnh lại liền nổi trận lôi đình, điên cuồng cho người đi tra xét.

Khi đó, bộ dạng Minh Hiền đế giống như một dã thú mất đi con non ấy đã khiến cả triều đình chấn kinh, lúc này mọi người mới biết Minh Hiền đế không phải không để ý Ngũ hoàng tử, mà bởi vì quá quan tâm đến mức sợ nhìn thấy Ngũ hoàng tử cho nên mới bỏ mặc không gặp.

Mà nguyên nhân vì sao bắt nguồn từ một bí mật động trời xảy ra trong cung cấm mười năm về trước.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!