[Xuyên Thư] Ăn Mật

Chương 41-2



"Sao lại thế này a?" Thừa dịp đi ra ngoài hút thuốc, anh em hỏi hắn, "Như thế nào đột nhiên liền kết hôn, đến anh em cũng không thông báo một tiếng?"

Chu Hải Vinh khảy khảy điếu thuốc, hút mạnh một hơi, còn chưa nói chuyện, đã thấy Tiếu Dao đi tới. Anh em của hắn ho khan một tiếng, đi ra xa một chút, Tiếu Dao đi đến bên cạnh Chu Hải Vinh, nói: "Tự em quyết định nói cho mọi người biết, anh có giận em không?"

Thật hay ho mà, tự bản thân cậu đều cảm thấy lời nói này có mười phần khí chất trà xanh.

Chu Hải Vinh cười lạnh một tiếng, nói: "Nói thì nói, em đã an lòng rồi đi?"

Tiếu Dao nói: "Em chỉ là muốn được càng nhiều người chúc phúc, hơn nữa chúng ta nếu đã kết hôn, khẳng định liền phải ở bên nhau cả đời, thông báo sớm hay muộn mà nói, không phải đều giống nhau, chẳng lẽ anh còn muốn sẽ cùng em ly hôn à, có đúng hay không? Hai chúng ta lại không có làm công chứng tài sản trước hôn nhân, muốn ly hôn cũng không nhẹ nhàng như vậy."

Chu Hải Vinh giật mình mà nhìn Tiếu Dao, một câu này, khiến cho hắn như rơi xuống động băng.

Hai người bọn họ kết hôn, không có công chứng tài sản cá nhân.

Chu Hải Vinh quen biết Tiếu Dao chưa bao lâu liền bàn đến chuyện cưới xin, khi đó hắn nhiệt tình dào dạt, mục đích của Tiếu Dao chính là tiền, cậu ấy sẽ không làm công chứng tài sản. Còn Chu Hải Vinh lúc đó đang trong giai đoạn yêu thương nồng nhiệt, Tiếu Dao nói gì nghe đó, đầu tiên là vì lúc đó vẫn chưa thật sự kết hôn, thứ hai hắn vẫn xem như là có lòng chân thành, cảm thấy làm công chứng tài sản trước hôn nhân sẽ làm vấy bẩn tình yêu của họ.

"Đời này anh chỉ cần em, cùng em kết hôn, chính là cả đời, có công chứng tài sản trước hôn nhân hay không cũng như nhau!"

Khi đó tình thật, lời này cũng là lời từ tận đáy lòng, nhưng mà giờ khắc này nghe thấy câu nói của Tiếu Dao, hắn chỉ cảm thấy sởn tóc gáy.

Hắn ngơ ngác nhìn về phía Tiếu Dao, trên mặt Tiếu Dao còn mang theo nụ cười, thân thể đơn bạc, khuôn mặt gầy gầy, thoạt nhìn nhu nhược không xương, giống như gió thổi một chút liền đổ. Rõ ràng chỉ là gầy một chút mà thôi, nhưng hắn nhìn, không hiểu sao lại cảm thấy có chút xa lạ.

"Em đã từng nói với anh, em có thể không kết hôn, nhưng một khi đã kết, là muốn cùng nhau đi hết quãng đời. Em biết anh lần này không quá tình nguyện kết hôn với em, nhưng mà chúng ta cũng đã lĩnh chứng, về sau của anh chính là của em, em cũng là người của anh." Lời nói phảng phất như đang âu yếm, Tiếu Dao nói có chút nóng bỏng, kích động, nhưng Chu Hải Vinh lại không cảm thấy chút tình yêu nào, hắn chỉ có cảm giác rất đáng sợ, giống như Tiếu Dao đang muốn cầm tù hắn cả đời, giống hệt như Tiếu Dao đang giương nanh múa vuốt mà nói: "Ngươi đã bị lão nương nắm chặt trong lòng bàn tay, đời này đừng nghĩ thoát ra được "

"Tiếu Dao......"

"Dạ?"

Chu Hải Vinh cười cười, cọ cọ mũi, nói: "Không có gì, em uống ít thôi, thân thể còn chưa khỏe hẳn đâu."

Tiếu Dao cười cười, bên trong Hà Minh Minh đang gọi, cậu liền đi vào.

Cậu vừa đi, anh em của Chu Hải Vinh liền như điên rồi: "CMN, đầu óc mày bị nước vào à, kết hôn lại không công chứng tài sản trước hôn nhân?!"

Chu Hải Vinh còn cãi bướng: "Cái này tao trước nay đều nói là không muốn làm còn gì..."

"Tiếu Dao hay ghen đến như vậy, tao nói mày biết, mày về sau đừng hòng sống yên ổn, chọc giận cậu ta, khiến cậu ta muốn ly hôn với mày, mày coi như tổn thất to! Nói không chừng cậu ta là vì tiền của mày, cái đồ ngu này."

Chu Hải Vinh nói: "Tiếu Dao không phải là người như vậy."

Nhưng mà thật sự không phải sao?

Hắn mơ hồ nhớ, lúc hắn vừa mới bắt đầu theo đuổi Tiếu Dao, có lần uống rượu, Tiếu Dao hỏi hắn vì cái gì thích cậu ấy.

Hắn nói ra một đống ưu điểm của cậu, đem Tiếu Dao khen đến chỉ thiên thần trên trời mới có, sau đó hắn hỏi Tiếu Dao: "Vậy em yêu anh vì cái gì?"

"Yêu anh có tiền đó" Tiếu Dao hơi say, nhìn chằm chằm hắn nói: "Em là người rất yêu tiền, vì tiền mà cùng anh ở bên nhau, anh có nguyện ý hay không? "

Tiếu Dao yêu tiền, hắn vẫn luôn biết. Chỉ là trước kia không thèm để ý, hiện giờ lại để ý.

Chu Hải Vinh cảm giác bản thân như rơi vào một cái động không có lấy một tia sáng, cả người không được tự nhiên, có lẽ đã uống nhiều, cả người choáng váng, cảm giác không chân thật càng thêm mãnh liệt, cho nên lúc về nhà, Tiếu Dao dựa vào trên vai mình, hắn cảm giác có chút không thở nổi.

Hắn muốn ly hôn......

Ngay hiện tại, lập tức, thừa dịp còn chưa có bao nhiêu người biết.

"Tối nay anh dọn về chung phòng với em đi, sau này không cần phải ngủ riêng nữa." Tiếu Dao dựa vào trên người hắn nói.

Chu Hải Vinh quả thực sởn tóc gáy! Hắn bây giờ một chút dục vọng muốn lăn giường bạch bạch gì đó cũng không hề có!

Tiếu Dao là người xem trinh tiết vô cùng quan trọng, cùng Tiếu Dao qua đêm nếu phát sinh chuyện gì thì sau này làm sao còn có thể cùng cậu ấy tách ra được nữa!

Kiên quyết không thể!

Vì thế hắn liếm liếm môi, nói: "Hôm nay...... Hôm nay cứ tạm thời như vậy đi, thân thể em còn chưa hồi phục chờ em khỏe đã, chúng ta mới......"

Tiếu Dao còn ra vẻ ngọt ngào mà nói: "Hừ, tùy ý của anh."

Chu Hải Vinh cảm giác chính mình tìm được đường sống trong chỗ chết.

Chu Hải Vinh trốn tránh, liền trốn tránh Tiếu Dao nửa tháng, Tiếu Dao trong nguyên tác ngay từ đầu còn nghĩ là Chu Hải Vinh lo lắng cho cơ thể cậu ấy, nhưng sau đó nghĩ lại, cho dù cậu ấy có là một tên ngốc, cũng phát giác ra được Chu Hải Vinh là đang sợ hãi và kháng cự ở chung với cậu.

Ngọn lửa trong lòng Tiếu Dao vừa mới tắt chưa bao lâu thì lại bị châm ngòi bùng lên, ở thời điểm này, lại đã xảy ra một sự kiện tựa như sét đánh giữa trời quang!

Có người chụp được cảnh Chu Hải Vinh cùng Tô Lâm gặp mặt thân thiết trong quán cà phê rồi gửi tin nhắn cho cậu!

Kết hôn nửa tháng rồi vẫn còn là xử nam, mà chồng mình thì đi ra ngoài gặp mặt tiểu tam, "Tiếu Dao quả thực muốn phát điên", cậu lập tức đi tra người gửi.

Ảnh chụp là Tiểu Đường gửi cho cậu, Tiểu Đường nói: "Đây là nhị thiếu gia muốn tôi chụp gửi cho cậu......"

Tiếu Dao quả thực không thể tin được, nhưng hắn còn có thể làm gì được nữa, nháo lên sao? Chu Hải Vinh đã ẩn ý nói rõ là muốn buộc cậu ấy cùng hắn ly hôn a!

Tiếu Dao cảm thấy tinh thần cùng thân thể mình đều gần như mất khống chế, lộ ra nét mặt xấu xí của một pháo hôi thụ đầy tâm cơ, chờ khi Chu Hải Vinh vừa về đến nhà, cậu trực tiếp cấu vào mặt Chu Hải Vinh, đá trái đá phải, mắng: "Anh muốn làm gì hả, anh muốn làm cái gì, anh muốn bức tôi ly hôn với anh sao, tôi cho anh biết, không có cửa đâu!"

Chu Hải Vinh không muốn kinh động đến mọi người đều biết, kéo cậu đi vào phòng, đóng cửa lại nói: "Em bình tĩnh một chút."

Tiếu Dao bụm mặt khóc: "Anh vì cái gì muốn đối xử với tôi như vậy chứ!"

Chu Hải Vinh nói: "Anh không biết là bản thân mình xảy ra vấn đề gì nữa...... Có lẽ lúc anh không nên đáp ứng em, không nên cùng em kết hôn. Nhưng mà em yên tâm, thứ em nên có, anh sẽ không khiến em thiệt thòi."

Tiếu Dao bật cười, hốc mắt ngậm nước, oán hận mà nhìn về phía Chu Hải Vinh nói: "Chu Hải Vinh, anh thật sự cho rằng tôi kết hôn với anh, cũng chỉ là vì tiền sao?"

"Nhưng hiện tại, thứ anh có thể cho em, chỉ có tiền."

Tiếu Dao khóc mà cười, thân thể hơi hơi run rẩy, sắc mặt cực kỳ dữ tợn, cậu ấy phân biệt không ra chính mình rốt cuộc là ai, tới thời điểm này, có lẽ ai cũng có thể phát điên, quá loạn, quá mệt mỏi. Mặt cậu ấy đỏ bừng, miệng trắng bệch, tóc lộn xộn, nước miếng đều chảy ra, nhìn có chút đáng sợ.

Tình yêu, đến cùng đáng sợ đến mức nào, có thể khiến cho Tiếu Dao, người xán lạn cảnh xuân nước tháng tư, trở nên nhanh chóng suy bại, tiều tụy, dữ tợn. Chu Hải Vinh nhìn cậu, gần như quên đi sự kinh diễm ở thời điểm mới gặp Tiếu Dao.

"Cứ mãi như vậy, đối với chúng ta đều là tra tấn" Chu Hải Vinh nói, "Ly hôn đi, ly hôn đối với chúng ta đều tốt, còn tốt là hai chúng ta cũng không có phát sinh quan hệ, cậu còn có thể... Đi tìm một người đàn ông tốt hơn...... Tôi không phải một người đàn ông tốt......"

Chu Hải Vinh cũng không biết mình đang muốn nói gì. Tiếu Dao nói: "Tôi sẽ không ly hôn, có chết tôi cũng sẽ quấn lấy anh, anh muốn vứt bỏ tôi, không có cửa đâu!"

Những lời này thành công phá hủy lòng thương cảm và thương hại trong lòng Chu Hải Vinh, hắn cảm thấy đều do tính cách do dự không quyết đoán của mình mới đưa đến cục diện tiến thoái lưỡng nan như hiện tại, hắn không thể cứ tiếp tục như vậy, vì thế hắn liền có chút cường thế mà nói: "Tôi sẽ trong vài ngày này tìm luật sư tới xử lý chuyện li hôn, tài sản dưới danh nghĩa của tôi, tôi sẽ cho luật sư kiểm kê lại, thứ nên cho cậu tôi sẽ cho cậu, Tiếu Dao, tự mình bình tĩnh suy nghĩ kỹ đi, Chúng ta ở bên nhau, thật sự hạnh phúc sao?"

Hắn nói xong liền đi ra khỏi phòng, Tiếu Dao nằm trên mặt đất, đã hơi thở thoi thóp. Cậu nằm một hồi lâu, đứng lên đi toilet rửa sạch mặt, sau đó đi lên tầng cao nhất.

Cậu dự định đi lên tầng cao nhất ngồi một đêm, kết quả không ngờ lại gặp phải Chu Hải Quyền cũng đang ở đây.

Chu Hải Quyền nằm bên trường kỉ, bên trên có đặt một chiếc đèn, thấy cậu đi lại, liền ngồi dậy.

"Còn chưa ngủ?" âm thanh của Chu Hải Quyền giống hệt với ngày thường, đối với anh mà nói, đêm nay vẫn là một đêm hè thực bình thường. Tiếu Dao "Phải" một tiếng, ngồi xuống bậc thang bên cạnh Chu Hải Quyền, hai chân chạm vào trong hồ nước, nhiệt độ của nước thế mà lại ấm áp. Cậu thở ra một hơi, một hồi lâu sau, ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời, ngày mười sáu âm lịch, ánh trăng rất tròn, rất sáng.

"Cậu cùng với Hải Vinh có phải lại có mâu thuẫn gì?" Chu Hải Quyền hỏi.

Tiếu Dao "Dạ" một tiếng, hỏi lại: "Anh cả có phải là trong lòng thật ra không hề hy vọng bọn em sẽ kết hôn?"

Chu Hải Quyền trầm mặc một hồi, nói: "Cậu muốn nghe lời nói thật lòng sao?"

Tiếu Dao gật gật đầu, dưới ánh trăng quay đầu lại nhìn anh.

"Tôi cảm thấy hai người các cậu không quá thích hợp, mấy ngày nay nhìn thấy những gì mà hai người trải qua, cảm thấy các cậu cũng không được vui vẻ hạnh phúc."

Tiếu Dao cười, đại khái bởi vì quá mệt mỏi, cho nên tươi cười thoạt nhìn lại có chút thương cảm.

"Hôn nhân của cha mẹ tôi, chắc cậu cũng đã từng nghe qua, tôi không muốn vì đều gì khiến cho bất cứ ai trong gia đình phải đi lên vết xe đổ đó." Chu Hải Quyền nói, "Nhưng hai người có thể đi đến bước này cũng đã không dễ dàng, tôi cũng nhìn ra được những nổ lực gắn bó của hai người. Ngày mai tôi hẹn với bạn bè cùng nhau đi du ngoạn Giang Nam, cậu cùng Hải Vinh cũng cùng nhau đến đi, hai người cũng cùng đi đi, hai người các cậu có phải cũng lâu rồi chưa cùng nhau thả lỏng một chút."

Tiếu Dao liền cười, hỏi: "Sẽ ngồi du thuyền sao, em muốn được ngồi du thuyền."

Chu Hải Quyền cười cười, nói: "Đúng vậy."

Anh bỗng nhiên thấy Tiếu Dao thở ra một hơi, sau đó thân thể nhảy vào trong nước, hướng về phía trước mà bơi, có lẽ vì không có sức lực, bơi vài cái liền dừng lại, thở hồng hộc.

Tiếu Dao vốn tưởng rằng khi đến ngày thật sự phải nhảy sông, cậu sẽ rất sợ hãi, nói ra thì lúc sinh tử không biết chừng. Tuy rằng cậu cảm thấy thiết bị cứu hộ thời đại này rất đầy đủ, nhưng dù sao cũng là sông lớn, có thể cứu được người hay không cũng rất khó nói.

Nhưng khi tới giờ khắc này, cậu ngược lại rất bình tĩnh, hơn nữa còn có cảm giác điên cuồng muốn làm thử.

Nếu còn không chịu nhảy chắc cậu cũng điên mất.

Cậu dựa vào mép hồ bơi nở nụ cười. Chu Hải Quyền nói: "Cậu học bơi lội lâu như vậy rồi, vẫn là không học được sao?"

"Đại khái trong mệnh của em có một kiếp khổ trong nước, cho nên mãi cũng học không tốt." Tiếu Dao ở trong nước ngửa đầu nhìn anh, tóc ướt dầm dề, như là mỹ nhân ngư trong nước chui ra.

"Kỳ thật em cảm thấy con người anh này một chút cũng không xấu," Tiếu Dao nhìn Chu Hải Quyền nói, "Em trước kia cho rằng anh rất xấu. Chu Hải Quyền, cảm ơn anh."

Chu Hải Quyền sửng sốt một chút, thả thập phần không được tự nhiên, anh chỉ nói: "Không có gì phải cảm ơn......"

Anh không quen Tiếu Dao kêu tên anh, cho nên ngay cả Tiếu Dao nói trước kia cảm thấy anh rất xấu, anh cũng xem nhẹ.

Sáng sớm ngày hôm sau, người Chu gia liền chuẩn bị đi Nam Giang du ngoạn. Bọn họ dự định, muốn ngồi du thuyền, từ Nam Giang dạo thẳng đến cửa biển.

Chu Hải Vinh không quá muốn đi, hắn không phải rất muốn lại cùng Tiếu Dao cùng nhau đi ra ngoài chơi, còn phải giả ân ái trước mặt người khác, quá mệt mỏi, cũng không cần thiết.

"Đi thôi," Tiếu Dao nhỏ giọng nói với hắn, "Anh đi, trở về tôi liền cùng anh ký tên ly hôn."

Chu Hải Vinh sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn cậu, Tiếu Dao nói: "Thật sự, không lừa anh."

- -------------------------------------------------------

ĐỢI CHÚT NỮA THÔI, TỚI RỒI.

CUỐI TUẦN VUI VẺ

#TGiai

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!