Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử

Chương 17: Hoá giải



Tên nam nhân chĩa cổ Thầm Tứ càng dí sát cái kiếm gần hơn vào người Thẩm Tứ.

“ Hỗn xược, dám nói chuyện với thiếu gia như vậy.”

Ngọc Nương sắc mặt trắng bệch, mỗi khi sợ hãi nàng lại không nhịn được đau bụng.

Ngọc Nương run rẩy ôm bụng, nhìn người chĩa kiếm sắc lạnh vào cổ mình. Nàng thực sự không biết mình đã làm sai cái gì, cũng không ngờ có một ngày có người để kiếm trước cổ nàng.

Lại có người muốn lấy mạng nàng và Thẩm Tứ.

Nam nhân đôi mắt phượng luôn nhìn đánh giá nàng, trong mắt tựa xem nàng như cỏ rác. Hắn ta dưới lớp mặt nạ, mở miệng.

” Ngươi chính là người bán cách làm hoa quả khô cho Nhan thị.”

Thì ra là sự tình đó! Hắn ta chẳng lẽ là đối thủ làm ăn của huyện lệnh phu nhân.

Hơn nữa tin tức cũng thật tinh thông và chính xác. Trừ phi, người này là người cực kỳ thân thuộc với huyện lệnh phu nhân, đã sớm cài cắm người bên cạnh nàng ta. Mới có thể chỉ đích danh chuỗi kiếm về phía nàng.

Trước đó huyện lệnh phu nhân có nói nàng ta là người của đệ nhất phú thương Nhan gia. Có thể dễ dàng tìm hiểu tin tức chính xác như vậy, chỉ có thể là cùng gia tộc với huyện lệnh phu nhân.

Có lẽ hiện tại huyện lệnh phu nhân đang chiếm ưu thế nhờ hoa quả khô.

Người đối thủ này có lẽ tức giận, hoặc có thể lấy mạng nàng hoặc có thể tới lấy phương pháp làm hoa quả khô chính xác.

Nhưng dù Ngọc Nương có đoán đúng hay không, thì hai người chĩa kiếm vào cổ nàng và Thẩm Tứ đang chiếm thế thượng phong.

Ngọc Nương cố gắng làm giọng nói mình không run rẩy.

” Nếu trong lòng ngài đã có đáp án. Chắc ngài cũng không cần thiết để ta trả lời. Có gì từ từ nói, không cần thiếu lễ độ như vậy chứ.”

Người nam nhân đối diện Thẩm Tứ giận giữ nói.

” Ngươi đáng chết, dám nói chuyện với thiếu gia như vậy.”

Thiếu gia Nhan thị ánh mắt hơi đánh giá Ngọc Nương một lượt nữa. Ra hiệu cho thủ hạ đừng kích động, còn để cho hai người bọn họ buông kiếm xuống.

Thẩm Tứ vội tới ôm Ngọc Nương, hơi đỡ nàng ra sau lưng mình, để bản thân chắn đằng trước.

Ngọc Nương được Thẩm Tứ ôm, cơn đau bụng đỡ hơn chút. Hai người nắm chặt tay nhau, Ngọc Nương cắn cắn môi, từ trong ngực Thẩm Tứ ngước mắt hỏi vị áo đen kia.

“Chẳng lẽ vị thiếu gia người muốn phương pháp làm hoa quả khô?. Ta sẽ không bán đứng khách hàng.”

Ngọc Nương thà là người nghèo, cũng không muốn làm tiểu nhân. Đối với cái chết trước mặt, lời này có vẻ hơi sĩ diện.

Nhưng Ngọc Nương thầm đánh cược, đánh cược vị thiếu gia này đến là vì thứ khác, chứ không phải vì giết nàng.

Thiếu gia Nhan thị không biết lôi cái ghế ra từ đâu, ngồi vắt chân lên trước mặt hai người bọn họ.

Cây kiếm cầm trong tay vô cùng sắc bén. Hắn ta hừ lạnh.

” Ai thèm cái phương pháp đấy của ngươi. Nếu quan sát kĩ, liền có thể làm ra. Nhưng hoa quả khô chỗ ngươi thật có bản sự, làm Nhan gia ta kiếm lời không ít đâu.”

Hại hắn ta bị Nhan lão gia mắng một trận, bị một nữ nhân như nhị tỷ vượt mặt. Hoa quả khô hiện ở kinh thành rất được ưa thích, không ít phủ quan đặt về ăn.

Nhị tỷ của hắn cũng thật rảnh rỗi, không chịu làm phu nhân quan gia quý phái. Lại chạm vào mối làm ăn của gia tộc, chiếm được tiếng vang lớn trong Nhan gia. Làm vị thiếu gia kế thừa như hắn ta bị ảnh hưởng ít nhiều.

Thẩm Tứ ôm chặt Ngọc Nương ở sau, gắt gao bảo hộ nàng. Trầm mặc hỏi điểm mấu chốt.

” Vậy người rốt cuộc muốn cái gì?”

Thiếu gia Nhan Thị sờ sờ cây kiếm.

”Hoa quả khô của các ngươi làm ảnh hưởng tới ta không ít. Ta rất tức giận, đương nhiên lấy mạng các ngươi cho bớt giận.”

Thẩm Tứ kiên nhẫn nói tiếp.

” Vị thiếu gia này, chúng ta đã bán cho huyện lệnh phu nhân mua đứt. Ngài lại muốn tìm chúng ta tính sổ, vậy cũng quá không công bằng với chúng ta rồi.”

Đối diện tựa như rất vui vẻ chia sẻ.

” Trên đời này không có cái gì gọi là công bằng. Ta không động được vào huyện lệnh phu nhân, ta chỉ có thể động các ngươi. Nếu trách, thì hãy trách các ngươi xui xẻo đi.”

Nói rồi, hai người hắn ta đứng lên. Cầm cây kiếm hướng về phía hai người.

Ngọc Nương đột nhiên hết lớn.

” Ta có một thứ có thể làm thiếu gia công bằng với bọn ta.”

Động tác kiếm của hắn ta dừng lại, giường như hứng thú.

” Nói đi. Mong rằng các ngươi thông minh.”

Ngọc Nương vừa ôm bụng vừa kiên nhẫn nói.

.” Chắc hẳn người cũng là thương nhân lớn. Chúng ta muốn bán lại cho người một phương pháp điều chế món ăn mới. Món ăn này tuyệt không thua kém hoa quả khô. Thay vì giết đôi phu thê ta, vừa phải dọn xác phiền phức vừa không có lợi. Chi bằng cho bọn ta cơ hội.”

Thấy hắn ta không nói gì, Ngọc Nương coi như cược với hắn ta. Trên người hắn ta có kiếm lại thừa sức giết nàng.

Chi bằng lấy một thứ ra để đổi lấy sự công bằng. Là một thương nhân lớn, có cơ hội kiếm bạc. Có thể không cân nhắc sao.

Thiếu gia Nhan thị cầm kiếm quay trở lại ghế ngồi, lạnh nhạt nói.

” Đây là cơ hội cuối cùng.”

Ngọc Nương:” Cần có vài nguyên liệu hiện trong nhà không có. Mong thiếu gia giúp đỡ.”

Thiếu gia Nhan thị liền dứt khoát để thủ hạ đi lấy đồ, còn bản thân xách kiếm nhìn chằm chằm vào Ngọc Nương và Thẩm Tứ.

Ngọc Nương cũng đã nghĩ nhân cơ hội ra ngoài mua đồ, tìm quan binh. Nhưng mặc kệ như thế nào, nàng đang mang thai. Kiếm cách bọn họ gần, Thẩm Tứ cũng chưa chắc nguyện ý bỏ mặc nàng một mình.

Mặc dù trời rất khuya, nhưng thuộc hạ đó cũng không biết làm cách nào. Có thể lấy những món đồ mà Ngọc Nương muốn.

Ngọc Nương cũng không phải đầu bếp tài bếp gì, thứ nàng biết làm chỉ là vài món ăn thông dụng dễ làm ở hiện đại.

Nàng hiện là muốn làm lạp xưởng. Lạp xưởng là món ăn phổ biến mỗi dịp Tết, làm cũng không khó. Chỉ là hơi cực và tốn thời gian. Trước đó mỗi dịp Tết nàng đều tới cô nhi viện trợ giúp.

Ngọc Nương và Thẩm Tứ dưới bốn cặp mắt lạnh và hai cây kiếm sắc bén. Vào bếp làm từng thứ một, Thẩm Tứ lo nàng động thai.

Luôn ở cạnh Ngọc Nương, dặn dò nàng có việc gì chỉ cần kêu hắn là được.

Ngọc Nương coi như tiếp thêm sức mạnh mà làm lạp xưởng.

Đầu tiên nàng để Thẩm Tứ rửa sạch thịt heo, mỡ heo với nước muối, lại lấy khăn sạch làm khô. Cắt thành từng miếng nhỏ. Bản thân nàng lại vừa chuẩn bị tiêu, đường, muối, tương, rượu để ướp thịt.

Tên thủ hạ vừa nhìn, không biết lấy giấy mực từ đâu. Cẩn thận nhìn kỹ vừa ghi lại, Ngọc Nương cũng chậm rãi giải thích quy trình làm cho bọn họ không ít.

Cái quan trọng nhất của lạp xưởng, ngay cả hai vị áo đen nhìn cũng trố mắt nhìn. Cũng là nguyên liệu mà tên thủ hạ tìm, liền bị tên bán thịt heo mờ mịt nhìn.

Lòng heo chính là đồ bỏ đi, xách kiếm đặt trước cổ mình tìm cái này sao?

Chính là lòng non của heo, nàng để Thẩm Tứ rửa sạch với rượu. Rồi lại lấy một cái ống tre có ống vừa vặn với lòng non, rửa sạch. Và lấy một đầu lòng non cắt thành chiều dài ngắn buộc vào. Lại từ rừ nhét thịt heo đã ướp vào ống tre cho rơi xuống ruột non của heo.

Sau đó lại thả vào nước thật sôi, lại thả một ít rượu vào. Đảo hai cái lại nhanh chóng vớt ra để ráo nước.

Vốn lạp xưởng tiếp theo phải phơi nắng hoặc để vào lò sấy vài ngày. Nhưng Ngọc Nương sợ tới lúc đó đầu nàng đã không còn. Nên nàng đành để treo trên than hồng, đợi nó hơi ngả màu. Ngọc Nương lấy một phần đêm luộc chín nấu với mì. Như vậy lạp xưởng mềm, ăn rất béo ngậy.

Lại lấy một phần rang khô lên với hành tỏi, đến giòn giòn và thơm liền mang ra. Món này thực sự rất thơm mài sắc lại đẹp, nếu không phải đa số ngõ Hoa Hoè đều không ở tiệm đến đêm. Thì đã gây ra không ít tiếng động rồi.