Xuyên Tới Cổ Đại Làm Tân Nương Tử

Chương 18: Hoá giải (2)



Thiếu gia Nhan thị và thủ hạ vừa ăn vừa nhìn nhau. Đều thấy rõ sự kinh ngạc và thưởng thức trong mắt.

Lạp xưởng vừa mới mẻ, chưa có ai làm ra. Lại làm từ thịt nên giá thành chắc chắn đắt, bán lời. Bọn họ cũng không ngờ, lại lấy cái bộ phận được gọi là lòng non chuyên bỏ đi của heo chế biến. Hơn nữa hương vị lại làm người ta kinh ngạc như vậy.

Ngọc Nương thấy hai người ăn như hài lòng, sắc mặt nàng lại trắng bệch.

Bụng dưới của nàng đau quằn quại, đau đến mức Ngọc Nương đều thấy trước mắt đều mờ mịt không rõ. Chân nàng mềm nhũn đều tựa vào Thẩm Tứ.

Thẩm Tứ luôn ôm nàng thấy Ngọc Nương không đúng, sợ hãi ôm chặt Ngọc Nương. Thấy người nàng lạnh ngắt, trên mặt nhăn nhó chịu đựng nhắm chặt mắt. Lại hai tay ôm bụng. Thẩm Tứ nào để ý tới cái gì nữa, liền đỏ mắt gấp gáp lay lay tay nàng.

” Ngọc Nương, nàng làm sao vậy. Ngọc Nương …”.

Động tĩnh làm hai người áo đen đang ăn lạp xưởng cũng giật mình quay sang nhìn. Thiếu gia Nhan gia thấp giọng nói.

” Phương pháp làm lạp xưởng này ta mua. Sau khi ta mua các ngươi không được phép tiếc lộ cho bất cứ ai. Các ngươi cũng không được đem bán, nếu không ta sẽ tới cửa tính sổ. Thế nào, ra giá đi.”

Thẩm Tứ nào để ý, lo lắng mặc thêm áo cho nàng. Lại phát hiện dưới váy của nàng có một vệt máu, Thẩm Tứ đầu nổ oang oang.

Vội vơ lấy một cây đèn dầu cõng Ngọc Nương trên lưng đi tìm đại phu.

Hai nam nhân áo đen hai mặt nhìn nhau, Thiếu gia Nhan thị cất thanh kiếm vào vỏ. Móc trong ngực ra vài tờ ngân phiếu để trên bàn. Liếc mắt nhìn thủ hạ cầm tờ phương pháp làm lạp xưởng trèo tường ra ngoài.

Thẩm Tứ lo lắng cõng Ngọc Nương chạy tới chỗ đại phu. Ngõ Hoa Hoè lúc chưa có ai đi lại, con đường tối đen như mực.

Thẩm Tứ sốt sắng tới mức ngay cả cửa tiệm cũng không đóng, trực tiếp cõng Ngọc Nương bất tỉnh trên lưng chạy một mạch tới đầu con ngõ Hoa Hoè.

Cũng may đại phu cư ngụ tại đây, Thẩm Tứ thấy cửa đại phu chưa mở. Giọng nói lớn liều mạng đập cửa đại phu. Đại phu cũng vội vàng để hai người vào khám bệnh.

Ngày hôm sau, Ngọc Nương cảm thấy hơi đau đầu liền mở mắt tỉnh dậy. Thẩm Tứ thấy nàng tỉnh, liền chạy tới hỏi han nàng.

“ Nàng cảm thấy thế nào rồi, còn đau chỗ nào không.”

Ngọc Nương để Thẩm Tứ đỡ nàng ngồi dậy, nghĩ tới chuyện hôm qua. Nàng ôm chặt bụng, đôi mắt đỏ hoe hỏi chàng.

” Hài tử của chúng ta …”.

Thẩm Tứ cười nhẹ, khẽ xoa đầu nàng:” Không sao, hài tử vẫn còn. Nó sẽ không rời bỏ chúng ta.”

Ngọc Nương mở to mắt, vẫn muốn nhận sự đảm bảo từ trên người Thẩm Tứ.

” Thật sự?.”

Thẩm Tứ:” Thật sự. Đại phu nói, nàng chỉ kinh hách dẫn tới động thai. Thai nhi bây giờ tuy còn hơi yếu, nhưng coi như ổn định. Chịu khó dưỡng thai, sẽ không có vấn đề gì lớn.”

Ngọc Nương nước mắt chảy ra, đôi tay trắng bệch run rẩy vuốt ve bụng.

” Thật tốt quá.”

Hài tử của nàng vẫn còn, gia đình nàng, Thẩm Tứ và nàng vẫn khoẻ mạnh sống.

Thẩm Tứ ôn nhu lau nước mắt cho nàng.

” Mọi chuyện đã qua, sau này nhất định sẽ không có nữa.”

Đợi Ngọc Nương gật đầu, Thẩm Tứ lại cầm ra vài tờ ngân phiếu.

” Đây là đồ mà hai người đó để lại. Họ còn nói với chúng ta cái gì đó, nhưng ta không nghe rõ.”

Hôm qua đều loạn thành một đoàn, Thẩm Tứ chỉ lo lắng cho Ngọc Nương. Lỗ tai không nghe lọt cái gì, số ngân phiếu này nếu không phải hắn vào bếp nấu cháo cho Ngọc Nương. Có lẽ sẽ không biết họ để lại cái gì.

Ngọc Nương cũng không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nàng cũng đoán được bọn họ dặn nàng cái gì.

Có lẽ chủ yếu đều là không muốn tiếc lộ cho ai biết về lạp xưởng. Ngọc Nương nhìn tám tờ ngân phiếu trên tay, mỗi tờ 100 lượng bạc. Thông dụng cả toàn quốc, có thể tới bất cứ tiền trang nào đổi lấy bạc.

Ngọc Nương cầm chặt tờ ngân phiếu, an ủi bản thân. Đây là tiền mà ta liều mạng kiếm được, như vậy ta đây liền tự mình xây dựng căn nhà thật lớn an ủi bản thân một phen.

Trải qua chuyện đêm qua, cửa tiệm hôm nay liền lần đầu tiên đóng cửa. Trịnh thị tới liền bị Thẩm Tứ kêu về.

Đôi phu thê bên trong ôm nhau ngủ dưỡng sức, Ngọc Nương còn đỡ. Thẩm Tứ mệt đến ánh mắt đều là tia máu, hắn vừa lo lắng cho Ngọc Nương không chớp mắt trông nàng tới sáng.

Thẩm Tứ cũng bàn với nàng, thuê thêm người tới làm. Nếu là gia đình càng tốt, như vậy sau này hai người tới Thẩm gia thôn. Cũng có người trông coi.

Vừa vặn toàn gia của Trịnh di, Ngọc Nương bèn để nhi tử nhi tức cỉa bà đến đây. Lại biết Trịnh lão bá biết tính toán, cũng dứt khoát để Trịnh lão bá đến làm thu ngân.

Việc này làm toàn gia Trịnh gia đều cảm kích, bọn họ đều làm công theo ngày. Vừa cực khổ lại không đủ ăn, nay lại có Ngọc Nương chịu thuê bọn họ với tiền thuê không ít. Cả Trịnh gia đều muốn dập đầu với Ngọc Nương, cũng may Ngọc Nương nhanh chạy qua đỡ người lên.

Ngọc Nương tiền thuê Trịnh gia cũng không nhiều, mỗi người đều 300 văn. Bốn người là 1 lượng bạc 200 văn. Nàng tin tưởng người Trịnh gia, Trịnh di vừa chịu khó lại chăm chỉ.

Con dâu Trịnh gia không ít lần tới đây giúp cửa tiệm. Nếu sau này để Trịnh gia ở đây trông cửa tiệm, nàng cũng yên tâm.

Mấy ngày tiếp theo đoàn người Trịnh gia đều qua Trái Vị ký. Trịnh lão bá trông tiệm bán đồ, lại để Trịnh di và con dâu làm hoa quả khô.

Trịnh đại ca chuyên lấy xe bò đi thu mua hoa quả tới chế biến và giao hoa quả khô được đặt sẵn, rảnh rỗi lại đi kiếm củi.

Còn Ngọc Nương mấy hôm nay đều hơi mệt mỏi, cũng không biết có phải do trước đó bị doạ sợ hay không. Từ tháng thứ tư, nàng nghén ghê gớm.

Cái gì cũng đều ăn không vô, cố chịu cảm giác buồn nôn khó chịu ăn vào bụng vì hài tử. Đều lại nôn ra ngoài toàn bộ. Ngọc Nương bây giờ nhìn xanh xao, lại gầy.

Làm Thẩm Tứ gấp muốn chết, rảnh rỗi đưa nàng đi dạo trên phố. Lại tìm các món ăn lạ cho nàng, nhưng đều không có tác dụng.

Cửa tiệm dạo này cũng coi như đông, Trịnh lão bá vừa tiếp khách vừa giới thiệu. Thẩm Tứ đi ra ngoài hướng dẫn Trịnh đại ca thu mua hoa quả. Không quên dặn dò Trịnh tẩu tử nhìn nàng.

Trịnh tẩu tử vén tèm lên, hơi lau mồ hôi trên trán nói với nàng.

” Bà chủ, có một phu nhân muốn gặp người.” Lại nhỏ giọng nói:” Nhìn cách ăn mặc rất sang trọng, bên cạnh lại có nha hoàn.”

Nghe Trịnh tẩu tử nói, Ngọc Nương đã biết người đến là ai.

Huyện lệnh phu nhân để nha hoàn bên ngoài, tự mình đi tới bên giường Ngọc Nương ngồi xuống uống ngụm trà.

Ngọc Nương để ý, nha hoàn đưa nàng ta tới không phải là nha hoàn trước kia ở phủ. Ngọc Nương gương mặt tái nhợt mỉm cười ngại ngùng.

” Trong nhà đơn sơ, để phu nhân chê cười rồi.”