Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ

Chương 123: PN 6. Tôi Thích Em (1)



Mộng Y sinh viên ngành khảo cổ học ra trường được một năm đến nay vẫn chưa tìm được việc làm, hết ăn rồi lại nằm, nằm rồi lại cày tiểu thuyết, triệt để trở thành con sâu gạo béo nút.

Vốn dĩ ngành khảo cổ học ở thời đại khoa học công nghệ phát triểu vù vù rất khó kiếm việc làm, cũng chẳng biết năm đó Mộng Y nghĩ gì lại đầu quân vào ngành này.

Mới đây không lâu bên thành phố A nước Y có một dự án xây dự khu du lịch mô phỏng thời cổ đại, là chủ đầu tư khu du lịch Huyền Vân Cổ Thành sang khai thác tài nguyên. Dự án kia vừa bắt đầu đi vào thực hiện thì đã gặp trục trặc, nghe đồn bọn họ đào được di vật bị chôn sâu dưới lòng đất không thể tiếp tục khởi công. Vì chuyện di vật cổ khá nhạy cảm, bên phía đầu tư đã đệ đơn trình bày lên quốc gia chờ lệnh.

Hai ngày trước phía quốc gia phản hồi, điều động toàn bộ nhà khảo cổ thuộc quyền chính phủ đến xem xét di vật. Trong số các nhà khảo cổ đến công tác vừa vặn có giáo sư dẫn dắt cũ của Mộng Y, biết học trò cũ ở gần đấy liền gọi cô qua.

Mộng Y lười biếng cả một năm nghe nói có việc mừng muốn chết, ngay đêm hôm đó bay thẳng đến thành phố A nước đi.

Hơn 8 tiếng ngồi máy bay, lúc Mộng Y đáp xuống sân bay thành phố A bên ngoài mưa rả rít, bầu trời lúc 7 giờ sáng mà tối tăm mịt mù.

Mộng Y vội vã chạy đến quên mất xem dự báo thời tiết, không biết mấy hôm nay thành phố A mưa mấy hôm liền, cuối cùng chính mình bị kẹt luôn ở sân bay.

Lần đầu xuất môn sau một năm làm sâu gạo, Mộng Y muốn khóc.

Mộng Y liên hệ với bên giáo sư nhờ người qua đón, hiệu suất bên kia rất nhanh, chỉ đợi nửa tiếng đã thấy một chiếc xe bay màu trắng bạc dừng ở cổng chính, trên thân còn có logo công ty nào đó trang trí rất huênh hoang.

Cùng lúc này máy liên lạc của Mộng Y vang lên, lúc đến nối trên màn ảnh lập thể xuất hiện một cô gái rất xinh đẹp nhưng giọng nói phá lệ lạnh lùng.

"Học sinh của Giáo sư Tô? Tôi đến đón cô, nhìn thấy xe bay màu bạc đậu trước cửa chính sân bay thì lên đi."

Không đợt Mộng Y đáp lại đã lạnh lùng cắt liên lạc.

Mộng Y "..."

Cái người này nhìn qua xinh đẹp mà sao tính cách tồi tệ thế nhỉ?

Mộng Y tùy tiện dùng bay che đầu, kéo vali tung tăng dưới mưa chạy đến xe bay.

Trong khoang xe rộng lớn chỉ có mình cô gái vừa gọi cho Mộng Y, thấy cô ướt sũng leo lên xe thì nhíu mày "Không mang theo ô?"

Mộng Y ngại ngùng sờ mũi "Không xem trước thời tiết bên này, không biết bên này đang mưa."

Cô gái im lặng không nói gì đi về phía bàn điều khiển cài chế độ tự động lái và điểm đến cho xe bay rồi mới lấy khăn ném tới chỗ cô "Lau đi."

Mộng Y nhỏ giọng cảm ơn.

Cô gái nhìn cô một cái, điều chỉnh nhiệt độ cao lên rồi mới ngồi xuống đối diện Mộng Y "Tôi tên Nghịch Lan, là người bên tập đoàn Veness."

Mộng Y nhỏ giọng "À" một tiếng len lén nhìn cô ấy rồi nói "Xin chào, em tên Mộng Y, là học sinh cũ của giáo sư Tô."

"Tôi biết."

Nghịch Lan rót ly nước ấm đưa cho cô "Cô cũng là người bên chính phủ?"

Nhìn còn nhỏ tuổi như vậy...

Mộng Y vội xua tay "Không phải, em chỉ là học sinh của thầy Tô thôi, muốn vào chính phủ em còn phải tu luyện thêm mười kiếp."

Nghịch Lan gật đầu, không hỏi gì nữa.

Mộng Y vốn không giỏi bắt chuyện với người khác nên cũng im lặng. Chỉ là cô nàng lại hay đưa mắt nhìn vị nào đó ngồi đối diện.

Không phải chứ, chị gái này cũng đẹp phết!

Môi hồng răng trắng, dáng vẻ lạnh lùng... ừm rất có phong thái nữ thần cao lãnh trong truyền thuyết!

Ánh mắt của vị nào đó quá nóng bỏng, Nghịch Lan muốn lơ đi cũng không được "Có chuyện gì à?"

Mộng Y xấu hổ lắc đầu "Không... không có."

Nghịch Lan nghi hoặc nhìn cô một cái, chưa để hai người nói gì thêm thì xe bay đã tới điểm đặt trước dừng lại.

Nghịch Lan đứng dậy mở cửa cho Mộng Y thuận tiện xách vali giúp cô.

Mộng Y lí nhí nói "Cảm ơn."

Sau khi đến khách sạn, Mộng Y trước tiên đi gặp Giáo sư Tô và mấy vị khác trong ban khảo cổ của chính phủ.

Mộng Y từng là học sinh ngoan đáng kiêu ngạo của Giáo sư Tô nên ông không tiếc lời khen ngợi cô trước mặt đồng nghiệp và mấy ông bạn già của mình, khen đến Mộng Y mặt đỏ tai hồng. Mọi người trong ban cũng nhận ra vị Giáo sư này có ý bồi dưỡng học trò nhỏ của mình nối nghiệp ông.

Ngày hôm nay thành phố A mưa quá dữ dội, mọi người không vội đến công trường khu du lịch ngay mà nán lại khách sạn nghỉ ngơi một ngày.

Ngày hôm sau thời tiết thành phố A đỡ hơn hôm trước một chút, không mưa quá gắt, buổi trưa mặt trời cũng ló dạng.

Mộng Y theo chân ban khảo cổ đến hiện trường di vật, lúc này gặp được Nghịch Lan cùng người của tập đoàn Veness đã chờ sẵn ở công trường.

Hôm nay Nghịch Lan mặc đồ bảo hộ màu xám, đầu đội mũ bảo hộ màu cam che dấu mất mềm mại của con gái, nhiều hơn một chút dáng vẻ trưởng thành trầm ổn.

Mộng Y háo sắc vừa nhìn thấy liền ngẩn người chẳng nghe Giáo sư Tô gọi mình.

Giáo sư Tô sớm đã biết học trò ngoan của mình là cái dạng gì, ông cuốn tài liệu trên tay gõ đầu cô một cái "Nhìn cái gì đó? Nước miếng chảy hết rồi kìa!"

Mộng Y vội chùi miệng, nhận ra thầy chỉ chọc mình vội nói "Thầy!"

Giáo sư Tô hừ một tiếng, đưa đồ bảo hộ cho cô "Cô gái kia là người thừa kế của nhà Nam Cung tập đoàn Veness, tuổi còn nhỏ nhưng thủ đoạn trên thương trường không kém đâu, đừng có mà dại dột trộm gà không được còn mất nắm gạo."

Mộng Y phản bác "Con không có ý gì cả, lòng yêu cái đẹp nên nhìn nhiều một chút thôi, tuyệt đối không có tà tâm!"

"Ừ, bây không có tà tâm nhưng nghe đồn cô gái kia là đồng tính đấy, đừng để người ta hiểu lầm bây có ý với người ta."

Mộng Y trợn tròn mắt.

Không ngờ đến nha!

Mộng Y không nói gì nữa cũng thu liễm lại bộ dạng háo sắc của mình. Cô nhìn nhìn mỹ nữ khác thì không sao, dù sao lòng yêu cái đẹp ai cũng có nhưng người ta là đồng tính cô cứ nhìn người ta chảy nước miếng không hiểu lầm mới lại!

Huống hồ cô không phải les, thẳng băng như cây chuối nè!

Mộng Y mặc đồ bảo hộ đến khu đào được di tích, nơi này đã giăng dây khoanh vùng, vì mấy ngày trước trời mưa to nên trơn trượt nhiều vũng nước đọng. Mộng Y dù sao cũng tính là thiên kim nhà giàu không có kinh nghiệm, mới bước xuống đã bị trượt ngã chổng vó.

Nghịch Lan đi phía sau cô bị cô doạ cho hết hồn, vội kéo cô lên "Không sao chứ?"

Mộng Y khó coi phủi bùn dính trên đồ xuống "Không sao."

May khu này đã dọn hết vật liệu đi, Mộng Y ngã xuống chỉ ngã vào bùn cùng lắm chân tay ê ẩm cũng không bị cái gì đâm bị thương.

Nghịch Lan xác định cô không sao mới yên tâm "Nơi này là công trường dưới đất dễ có vật liệu bén nhọn đi đứng cẩn thận chút."

Mộng Y xấu hổ đến tai đỏ ửng gật đầu lia lịa "Cảm ơn... cảm ơn."

Mộng Y khó khăn nửa đi nửa bò tới chỗ di tích, Giáo sư Tô bất lực nhìn học trò nhỏ hai mươi mấy năm trong nhung lụa cuối cùng không nói gì cả kiểm tra di vật.

Di vật phát hiện rất lớn, nơi này chỉ đào được một góc di vật dài tầm năm mét rộng tầm ba mét, phía trên góc di vật được khắc hoa văn tinh tế chưa nhìn rõ là của thời đại nào.

Trước đó đã điều tra qua thành phố A từng là địa phận trải qua bốn quốc gia, lâu đời nhất là thuộc Bắc Giang Vương Triều, thành phố A thời đó là một toà thành giáp biên giới Bắc Giang và Phủ Dung. Tiếp theo là thuộc một châu phồn hoa của Sa Nguyệt Vương Triều, rồi đến Phong Nguyệt Vương Triều, cuối cùng là vương triều Hoàng Quân do nữ hoàng đế Quân thị thống trị. Sau vương triều Hoàng Quân sụp đổ là hơn trăm năm tranh giành quyền lực trên đại lục, những tư tưởng tiến bộ từ đại lục khác tràn vào bắt đầu thời kì quá độ lên chủ nghĩa xã hội và tư bản. Đại lục yên ổn không lâu thì thời kì tận thế tối tăm của nhân loại ập đến với sự bùng nổ của virus truyền nhiễm zombie.

Hiện tại nhân loại đã bước vào thời kì đầu tinh tế với khoa học kĩ thuật hiện đại, nền văn minh nhân loại được nâng cao sau thời kì đấu tranh sinh tồn trong hắc ám. Nhưng ngược với sự hiện đại tinh tiến thì những nền văn minh cổ đại dần biến mất không còn dấu vết, những di vật cổ tìm được ít đến thảm thương.

Vậy nên những cổ vật có niên đại trước mạc thế đều liệt vào danh sách di sản quốc gia, không cho phép tư nhân khai quật và buôn bán.

Đoàn người bên chính phủ ở lại công trường hơn nửa tháng mới đào được toàn bộ di vật không sức mẻ lên.

Di vật là một bức tượng cao hơn mười mét không bao gồm đế tượng cao một mét, chiều rộng tầm bốn người lớn nắm tay ôm mới hết.

Bên tập đoàn Veness chủ động đề nghị giao ra một toà nhà nghiên cứu phụ vụ chính phủ. Bức tượng được đưa đến toà nhà làm sạch, lúc này đã lộ ra dánh vẻ ban đầu.

Bức tượng là một tướng quân người mặc áo giáp sắt tay cầm trường thương uy phong lẫm liệt. Dựa vào đường nét khuôn mặt và nơi ngực lồi ra có thể khẳng định là một vị nữ trướng.

Trên tượng đài không có kí hiệu cũng không có đề tên tướng niên đại, nhìn mày sắc ố vàng trên tượng đài có thể thấy đã qua hơn nghìn năm.

Nữ tướng trên đại lục không phải ít nhưng nữ tướng có tượng thờ thì không nhiều lắm. Sau khi sàn lọc thời đại bốn vương triều thì có hơn mười nữ tướng công danh hiển hách có khả năng được vương triều xây tượng đài, trong đó hết bảy vị thuộc vương triều nữ chủ Hoàn Quân.

"Vương triều Hoàng Quân hình như không có tục lệ đúc tượng thờ nữ tướng đi? Niên đại cũng không khớp."

"Hoàng Quân không phải từng có vị nữ vương Quân Ly Thù* được dân chúng đúc tượng thờ cúng đấy sao?"

Mộng Y nhìn tượng nữ tướng, lẩm bẩm "Tượng người này có chút không giống Quân Ly Thù nữ đế."

Giáo sư Tô nghe cô nói thì quay sang "Con thấy thế nào?"

"Con từng đọc qua điển tích của Quân Ly Thù nữ đế và Uông Tô hoàng quân. Hai vị này nổi tiếng vì tình yêu nữ đế dành cho phượng quân, đa số thời đó thường lấy hình tượng hai vị này để diễn lại các vở kịch, vở tuồng và nặn tượng đất đôi."

Mộng Y dừng một chút lại nói "Năm Quân Ly Thù nữ đế lên ngôi từng xảy ra tranh chấp ngôi vị, người từng bị lên án vì bắt giam nhị hoàng nữ vào ngục, từng bị lên án vì tính cách tàn bạo. Tuy nhiên dù bị lên án thế nào thì thời kì nữ đế trị vì lại là những năm Hoàn Quân phồn thịnh nhất. Vậy nên nếu đời sau hoặc dân chúng đúc tượng tưởng nhớ sẽ đúc tượng đôi nữ đế và hoàng quân hoặc sẽ chỉ đúc tượng nữ đế với cung trang chứ không thể nào là tướng giáp."

Mấy lão già ban khảo cổ nhìn Mộng Y bằng ánh mắt tán thưởng.

"Lão Tô, học trò của ông rất giỏi đấy nhé!"

Giáo sư Tô cười khoát tay, nếu mà ông ta biết con bé hiểu rõ thời đại Hoàn Quân chỉ vì tình sử của Quân Ly Thù nữ đế chắn ông ta tức điên lên mất!

Mọi người vẫn đang thảo luận, người lật sách người lật tài liệu rất khí thế.

Mộng Y vòng ra sau bức tượng, mơ hồ nhìn thấy hình gì đó trên áo choàng nữ tướng, đáng tiếc niên đại quá lâu hình điêu khắc đã bị hủy hơn một nửa, tượng người lại cao cô không thể nhìn rõ.

"Nhìn cái gì đấy?"

Mộng Y giật mình quay đầu lại "Chị Nghịch Lan?"

"Ừ, tôi thấy em cứ nhảy nhảy nhìn cái gì đó." Nghịch Lan nhìn cô cười "Cẩn thận va vào bàn."

Nửa tháng này Mộng Y tiểu thư đã không biết bao nhiêu lần mất mặt trước Nghịch Lan, cô ngượng ngùng cười "Cảm ơn chị."

Nghịch Lan xoa đầu cô, thuận theo mắt cô nhìn lên áo choàng tượng "Nhìn cái gì đấy?"

"Hình điêu khắc trên áo choàng."

Nghịch Lan điều khiển máy bay không người lái lên quét xung quanh tượng nữ tướng một lượt rồi dùng màn hình lập thể phóng to ra.

Mộng Y chen đầu tới nhìn hình điêu khắc "Ơ, nhìn quen thế nhỉ?"

"Nhận ra sao?"

"Từng thấy đâu đó rồi." Mộng Y nhíu mày lấy notebook ra nhấp vào một biểu tượng hình trăng khuyết nhỏ, thuần thục nhập mã bảo mật, phía trên màn hình hiện ra vô số tệp tài liệu.

Mộng Y ngẫm nghĩ một lát nhập niên đại từ năm tân nguyên 1000 đến năm tân nguyên 2000 rồi lại nhập từ khoá nữ tướng tìm kiếm. Trên màn hình hiện ra mấy tệp tài liệu, cô quét qua một vòng các tệp tài liệu giữ lại bốn tệp. Sau đó lại thoát ra rồi tìm kiếm dấu hiệu nhận biết tướng quân của từng thời đại.

Nghịch Lan từ nhỏ đã theo gia đình học kinh doanh, vì tập đoàn Veness thiên về mảnh du lịch nên học qua chút địa lý và lịch sử, có chút kiến thức nền tảng nhưng nhìn loạt thao tác của Mộng Y cũng choáng váng.

Nghịch Lan nghi ngờ cái đầu nhỏ của Mộng Y làm sao học được cái môn lịch sử khảo cổ khó hiểu này.

Mộng Y tra tài liệu một tiếng mới tìm thấy tin tức liên quan, một tiếng này Nghịch Lan vẫn luôn ở bên cạnh nàng.

"Tìm thấy rồi sao?"

Mộng Y cười gật đầu, vừa nói vừa dùng bút gạch xoá trên notebook "Vâng! Phong cách điêu khắc kia là một nghệ thuật của vương triều Phong Nguyệt được đưa vào ứng dụng trong đời sống. Phong Nguyệt Thái Hoà đế đã dùng hình kì lân thêu bằng kim tuyến lên năm bộ áo choàng cho năm vị đại tướng quân thời ấy. Trong năm vị tướng chỉ có duy nhất một danh tướng là nữ, tên gọi Dạ Tuyết*, là con gái của tam vương gia đương thời."

"Năm tân nguyên 1446 chiến loạn bắt đầu, Dạ Tuyết tướng quân với vai trò tướng quân thủ hộ biên cương đã anh dũng chiến đấu suốt mười mấy năm và cũng hi sinh tại An Thạch thành vào năm 1461. Sau khi chiến loạn đi qua, chiến tích của Dạ Tuyết tướng quân được ghi vào sổ sách, Phong Nguyệt đế cho xây tượng thần thờ cúng, dân chúng toàn vương triều Phong Nguyệt biết ơn Dạ Tuyết tự phong nàng là chiến thần, hướng khói thịnh vượng suốt mấy mươi năm."

Mộng Y ngẩn đầu, đôi mắt lấp lánh "Tìm ra rồi, là nữ tướng Dạ Tuyết của Phong Nguyệt Vương Triều."

Lời Mộng Y vừa dứt bên giáo sư tiến sĩ ban khảo cổ cũng phá giải được thân phận tượng thần.

Nghịch Lan nhìn đôi mắt lấp lánh của Mộng Y, không biết vì sao trong lòng mềm mại. Nghịch Lan đưa tay xoa đầu cô, nhẹ giọng khen ngợi "Giỏi lắm. Mộng Y thật giỏi."

-

*Dạ Tuyết tướng quân là nữ chính bộ 'Tướng Quân' thuộc Vương Phi hệ liệt.

*Quân Ly Thù nữ đế và Uông Tô hoàng quân là hai nhân vật chính trong cửa ải thứ 3 truyện 'Xuyên nhanh: bạn trai tặng kèm'.

Cả hai bộ đều do tui (Lam Khanh Vy) là tác giả.