Xuyên Văn Ngựa Đực Thành Đôi Với Nữ Chủ

Chương 124: PN 6. Tôi Thích Em (2)



[ Warning!!! Có H!!! Ai không thích xem H bách hợp mời out! Cấm đọc nơi đông người! Cấm trẻ em đơn thuần trong sáng! Các đồng râm còn lại mời xơi thịt!!!]

Ròng rã nửa tháng làm việc cường độ cao, bên phía tập đoàn Veness cũng đã ngừng thi công hơn nửa tháng lúc này đã được chính phủ cho phép tiếp tục thi công. Việc mừng đi theo đôi, Nghịch Lan đứng ra đại diện tập đoàn Veness mời tất cả mọi người đi liên hoan chúc mừng.

Giáo sư Tô và ban khảo cổ của chính phủ vừa tìm được tượng chiến thần thời đại Phong Nguyệt mừng đến muốn điên rồi, trong tiệc liên hoan cứ uống liên tục, cả Mộng Y cũng không thoát khỏi số phận bị kéo đi kính rượu.

"Tiểu Y, con nắm bắt kiến thức nền tảng rất chắc chắn, đối với những sự kiện thời gian lịch sử cũng rất nhanh nhạy, rất có tiền đồ!"

Một giáo sư nọ trong ban khảo cổ vỗ vai cô, lão đã uống say rồi nói cũng nhiều hơn "Bồi dưỡng thêm mấy năm, đi theo giáo sư Tô làm thêm vài dự án là có thể vào chính phủ làm được rồi!"

Mộng Y cười vâng vâng dạ dạ, trong lòng lại phiền muốn chết.

Mấy lão giáo sư này bình thường luôn nghiêm khắc sao rượu vào lại nói nhiều như vậy???

Giáo sư Tô kiêu ngạo hất cằm "Còn phải nhìn xem thầy của nó là ai?"

Mộng Y uống cũng đã nhiều, vội kiếm cớ chuồn đi.

Cô dự vào lan can ngoài sân thượng thở ra một hơi.

"Sao lại trốn ở đây rồi?"

Mộng Y giật mình quay đầu, cô nheo mắt nhìn người tới "Chị Nghịch Lan?"

"Ừ." Nghịch Lan đi đến bên cạnh cô, dựa vào lan can nhìn ngắm cảnh đêm bên ngoài "Bên trong ngột ngạt quá sao?"

"Không hẳn, bị mấy giáo sư chuốc nhiều quá, có chút đau đầu nên ra ngoài hít thở không khí một chút."

Nghịch Lan nhìn cô "Say rồi."

Mộng Y lắc đầu rồi lại gật đầu.

Nghịch Lan bật cười "Để tôi đưa em về khách sạn nhé?"

"Hở?" Mộng Y ngơ ngác nhìn "Như vậy được không? Em làm tiểu bối nếu bỏ về trước…"

"Vậy nói em say đến bất tỉnh nhân sự rồi, em thân là con gái bọn họ cũng không nằn nặc kéo lại đâu."

Mộng Y gật gật đầu, lúc này men say đã dần thắm vào trong não.

Nghịch Lan kéo tay cô "Xuống sảnh đợi tôi, cẩn thận ngã."

Mộng Y làm dấu tay ok "Không thành vấn đề!"

Nghịch Lan vẫn lái xe bay màu bạc như ngày đầu tiên gặp, Mộng Y vừa lên xe đã thật sự bất tỉnh nhân sự dựa vào Nghịch Lan ngủ.

Lúc về tới khách sạn Mộng Y mơ hồ tỉnh lại nhưng đầu đau như búa bổ nên giả làm cá chết để Nghịch Lan ôm về phòng.

Nghịch Lan nhìn Mộng Y vật vờ nằm trên giường khẽ thở dài ngồi xuống cởi giày và áo ngoài ra cho cô.

"Chị Nghịch Lan?"

"Tôi đây, có chuyện gì?"

Mộng Y hé mắt nhìn cô ấy, miệng lẩm bẩm "Muốn uống nước."

Nghịch Lan rót cốc nước ấm đến nhưng gọi thế nào cô bé trên giường cũng giả chết không chịu uống. Nghịch Lan tức đến bật cười ôm cô dậy để cô dựa vào người, từ phía sau ôm lấy cô "Ngoan, uống nước đi."

Mộng Y bĩu môi, uốn hai ngụm nước rồi đẩy ra, ôm lấy Nghịch Lan tiếp tục giả chết.

Nghịch Lan thầm mắng "Cái tính dính người này của em giống ai vậy chứ?"

Nghịch Lan giãy không ra đành để cho cô ôm mình, khom lưng cởi giày rồi ôm cả cô vào chăn.

"Tiểu Mộng Y?"

Mộng Y hàm hồ đáp "Vâng?"

"Nhà em đã sắp xếp hôn sự cho em chưa? Hay… em đã có người trong lòng chưa?"

Mộng Y vùi mặt vô lòng người nào đó hàm hồ đáp "Không… không có, em vẫn còn nhỏ."

Nghịch Lan vô thức nhớ đến đôi mắt lấp lánh buổi chiều của người nào đó, khẽ cười "Hử? Em bao tuổi rồi?"

"Hai mươi ba."

"Hai mươi ba, không nhỏ nữa."

Mộng Y bĩu môi "Không, người ta chỉ là cô gái nhỏ của mẹ, vẫn còn nhỏ."

Nghịch Lan cười vuốt lọn tóc xoăn xoã sau lưng cô "Ừ, em vẫn là bé Mộng Y nhỏ nhắn."

Nghịch Lan nhỏ giọng hỏi "Mộng Y, em có nghe tin đồn bên ngoài về tôi chưa? Cái tin đồn tôi thích con gái ấy."

Mộng Y mơ hồ cảm thấy hơi là lạ, nhưng cồn vẫn còn làm đầu choáng váng nên chả nghĩ đến lạ ở chỗ nào.

"Nghe rồi."

"Nghe rồi mà em vẫn thân mật với tôi như vậy? Không sợ tôi làm gì em sao?"

"Không." Mộng Y lầm bầm "Em biết chị không phải."

Tin đồn kia Mộng Y đã có ý tìm hiểu qua, tin đồn xuất phát từ việc con gái bộ trưởng bộ quốc phòng Kiến Uyên theo đuổi Nghịch Lan. Hai người vốn là thanh mai, tuy hai vị thanh mai này có chút không hợp nhau, người theo đuổi cũng là Kiến Uyên từ trước đến nay Nghịch Lan chưa từng đáp trả càng chưa từng quen ai sao có thể nói Nghịch Lan là đồng tính?

Mộng Y không tin, mà cho dù có tin thì sao? Chả lẽ vì người ta đồng tính mà xa lánh người ta?

Nghịch Lan nghe cô nói thì hơi kinh ngạc nhưng nhanh chóng mỉm cười vuốt tóc cô "Mộng Y, đúng là tôi không phải đồng tính nhưng tôi chưa bao giờ nói tôi không thích con gái."

Càng nói Nghịch Lan càng nhẹ giọng như đang dỗ dành người yêu "Tiểu Mộng Y, em là đang tự dâng lên miệng cọp."

Mộng Y ngốc ngốc ngẩn đầu, nheo mắt hỏi "Hở? Chị có ý gì?"

"Hừm… ý là chị khá thích em." Nói đoạn Nghịch Lan cuối đầu thấp xuống dừng ở vị trí cách môi Mộng Y chừng 1-2cm "Tôi không phải vốn dĩ là đồng tính, nhưng tôi thích em."

Mộng Y ngốc lăng nhìn khuôn mặt xinh đẹp như hoa gần ngay trước mắt, trong đầu điên cuồng xoay quanh mấy chữ 'toi rồi, toi rồi'.

Nghịch Lan liếc thấy gò má và vành tai cô ửng hồng thì mỉm cười dịu dàng hỏi "Tôi có thể hôn em không?"

Mộng Y như điện giật vội bật dậy tạo khoảng cách giữa hai người, cơn say biến đi mất chỉ còn cảm giác nóng đến kinh người.

Nghịch Lan buông tay dáng vẻ mất mát "Thôi, tôi không muốn làm khó em."

Mộng Y đỏ mặt cuối đầu, không nhìn thì thôi nhìn xuống mới phát giác tư thế của cô có bao nhiêu quỷ dị. Ban nãy sống chết ôm lấy người ta bây giờ bậy dậy trực tiếp ngồi khoá lên đùi người ta luôn rồi.

Má ơiiiiii

Phải làm sao đây???

"Nếu những lời khi nãy của tôi làm em khó chịu thì xem như tôi chưa nói gì nhé?"

Mộng Y len lén nhìn Nghịch Lan "Khụ… chuyện đó, chị nói thật sao?"

Nghịch Lan nhướn mày "Chuyện nào?"

"Chị… em…"

"Ừ." Nghịch Lan đưa tay xoa má đỏ âu của cô "Chị thích em."

Mộng Y bùng nổ, vết đỏ lan xuống cổ lan xuống cả trái tim đang đập bang bang.

"Vậy câu trả lời của em là gì?"

Câu trả lời là gì?

Thích hay không thích?

Mộng Y rối rắm, bọn họ chỉ quen nhau hơn nửa tháng, giờ nói chuyện yêu đương thì có nhanh quá không?

Nghịch Lan lặng lẽ nhìn cô, im lặng để cô suy nghĩ.

"Em…" Mộng Y cúi đầu "Em không biết."

Con sói tà ác trong Nghịch Lan lặng lẽ hiện ra chậm rãi dẫn dắt con cừu non mình để mắt từng lâu "Vậy tôi hôn em, nếu em chấp nhận tức thích tôi, còn em không thể chịu được…"

Nghịch Lan khẽ cười một tiếng, một tay nâng cằm Mộng Y một tay ôm lấy eo cô.

Cảm xúc mềm mại nơi khoé môi khiến đầu óc Mộng Y trống rỗng, Nghịch Lan thấy cô không chống cự liền được đằng chân lên đằng đầu dùng răng nanh day nhẹ cánh môi mềm mại của cô.

Mộng Y bị tấn công bất ngờ theo phản xạ kêu một tiếng lại tạo cơ hội cho người nào đó công thành đoạt đất.

Ban đầu còn dịu dàng nhưng càng hôn người nào đó càng mạnh bạo, bàn tay ở eo kéo cô dáng sát lên thân thể của mình, mấy ngón tay không yên phận vén vạt áo cô lên.

Mộng Y bị hôn đến đầu óc quay cuồng vốn muốn dùng tay đẩy người ra nhưng không biết vì sao khi đặt lên vai người nào đó lại đổi ngược ôm lại.

Nghịch Lan nhận ra Mộng Y đang đáp trả mình càng không kiên dè đưa lưỡi day dưa với lưỡi cô, hai bàn tay chui vào áo nhẹ nhàng vuốt ve làn da nõn nà mền mại.

Đến khi bị đặt dưới thân Mộng Y cũng chẳng nhận ra, Nghịch Lan thở hỗn hển tách ra, đôi môi hai người liên kết với nhau bằng sợi chỉ bạc mờ ám.

Nghịch Lan ngậm lấy dái tai Mộng Y nhẹ liếm mút, mơ hồ hỏi "Tiểu Y, thích không?"

Mộng Y xấu hỗ muốn chết, đầu óc thì thanh tỉnh rồi đấy nhưng một hai giả chết mặc Nghịch Lan làm gì thì làm.

Biết cô bé nhà mình hay ngượng ngùng, Nghịch Lan sợ doạ cô bỏ chạy nên không trêu nữa, bàn tay du tẩu trong áo chạm phải bara thì dừng lại.

Nghịch Lan trưng cầu ý kiến "Tiểu Y, tôi có thể không?"

Mộng Y muốn mở miệng mắng, muốn làm thì làm, đã đến nước này còn hỏi cái gì nữa?

Lòng thì giận nhưng Mộng Y da mặt mỏng chỉ chôn đầu vào gối lộ ra cái tai đỏ ửng gật đầu.

Nghịch Lan càng nhìn càng thấy cô bé nhà mình đáng yêu, cô vùi đầu vào cổ Mộng Y, thấp giọng cười "Tiểu Y đáng yêu lắm."

Nói đoạn tay Nghịch Lan gẩy rớt ghim cài bara, trượt vào trong nắm lấy hai quả đào mềm nhào nặng.

Mộng Y giật mình "A" lên một tiếng, cái đầu nhỏ chôn trong gối lắc lắc "Đừng…"

Đôi mắt Nghịch Lan tối lại, cô hít sâu một hơi cố gắng bình tĩnh, một tay vén áo Mộng Y lên một tay vừa không ngừng nhào nặng hỏi "Đừng cái gì?"

Mộng Y khóc không ra nước mắt, cảm giác vừa lạ lẫm vừa sảng khoái dâng lên não không biết phải làm sao.

Nghịch Lan khẽ véo vào hạt đậu nhỏ đã dựng thẳng trên bánh bao mềm mại khàn giọng nói "Tiểu Y, ta muốn em."

Mộng Y tức muốn khóc, buộc miệng nói "Chị rốt cuộc có làm không? Nói nhiều thế làm…"

Chưa kịp nói hết trước ngực đã truyền đến tê dại cùng với cảm giác ướt át, Mộng Y khẽ rên rỉ một tiếng cong người lên.

Nghịch Lan cắn nhẹ hạt đậu, nhẹ day day khiến đầu óc Mộng Y tê rần "Vốn dĩ muốn em chậm rãi thích ứng, nếu em đã gấp như vậy chị không khách khí nữa."

Nghịch Lan một bên dùng miệng một bên dùng tay ra sức 'tra tấn' hai quả đào mềm mại, tai phải vuốt dọc theo sóng lưng Mộng Y chạy xuống khe rãnh phía sau, nắn bóp hai mông mềm mại.

Mộng Y vốn tưởng Nghịch Lan là nữ thần lãnh diễm ai ngờ bản chất là sói xám nguy hiểm, lúc phát giác ra đã bị người ta ăn đến không còn một mẩu.

Nghịch Lan chạm đến nơi nào đó cách một lớp quần lót đã ướt đẫm, đầu óc quay cuồng chỉ muốn vén ngay lớp vải cuối cùng kia lên ra sức ra vào nhưng lí trí nhanh chóng trở lại, cô rút tay về, hôn lấy hôn để lên mặt Mộng Y trấn an "Em chờ tôi một chút."

Mộng Y ngơ ngác nhìn Nghịch Lan xuống giường, đi thẳng mở cửa ra ngoài.

Mộng Y đột nhiên xuất hiện một suy nghĩ, này là Nghịch Lan chơi đã rồi kéo quần bỏ chạy hở?

Không đúng! Quần người ta còn chưa cởi kìa!

Đương nhiên Nghịch Lan không thể nào bỏ lại bé con mình giăng bẫy nửa tháng lại được, mấy phút sau Nghịch Lan đã trở lại, trên tay cầm mấy cái hộp và lọ gì đó.

Nghịch Lan nửa ngồi nửa quỳ xuống giường, kéo một chân Mộng Y vòng qua eo mình.

Mộng Y toà mò nhìn mấy cái hộp và lọ dịch sềch sệch Nghịch Lan mang tới "Kia là cái gì?"

Nghịch Lan khẽ cười ném cái hộp tới cho cô, Mộng Y nhìn thấy ba chữ trên hộp hoàn toàn chết lặng. Cô đỏ mặt chôn đầu vào gối nhỏ giọng nói "Đều là con gái dùng ba con sóc là cái gì chớ?!"

Nghịch Lan vừa dùng răng xé ra thứ đó mang vào tay vừa nói "Nếu cứ như vậy đi vào em sẽ bị thương, đều vì an toàn cho em thôi."

Mộng Y kéo một góc gối ra lén nhìn Nghịch Lan, hoá ra đây chính là sự khác biệt giữa công và thụ à?

Nghịch Lan một tay đè lại chân cô, một tay kéo vải vóc cuối cùng trên người cô xuống nhẹ nhàng ma sát nơi nhạy cảm.

Mộng Y nhưng bị điện giật vội bật dậy, đẩy vai Nghịch Lan "Tắt… tắt điện, đừng nhìn."

Nghịch Lan chìu theo ý cô tắt điện, dựa vào ánh sáng trăng chiếu vào nhìn cô "Ngại ngùng?"

Mộng Y giả chết.

Nghịch Lan cười nhẹ kéo cô vào trong ngực cúi đầu hôn cô, hai ngón tay bên dưới đã mang bao nhẹ nhàng tách cánh hoa nhỏ xoa nhẹ.

"Ưm…" Mộng Y cắn răng, kiềm nén tiếng rên rỉ ở cuống họng.

Nghịch Lan hôn lên má cô nhỏ giọng dỗ dành "Đừng kiềm chế, kêu lên đi, kêu lên tôi mới biết em có thoải mái hay không."

Vừa nói ngón tay vừa nhẹn nhàng xoa rồi nắn, cuối cùng tiến vào bên trong một chút ma sát thăm dò.

Mộng Y dựa vào vai Nghịch Lan thở dốc.

Nghịch Lan vừa chậm rãi tiến vào vừa nhẹ giọng hỏi "Tiểu Y, em là lần đầu tiên sao?"

Vừa hỏi xong ngón tay đã chạm vào màn ngăn mỏng như cánh ve, dùng lực một cái sẽ rách. Nghịch Lan thoả mãn cười "Tiểu Y, sẽ hơi đau một chút, cố chịu đựng."

Dứt lời Nghịch Lan đã dùng lực đẩy sâu vào trong, màn ngăn bị rách lạc hồng chảy xuống thấm đỏ ga giường.

"Ư…" Mộng Y hít khí lạnh nhỏ giọng nói "Đau."

Nghịch Lan nâng mặt cô lên hôn, nhẹ dỗ dành "Không đau, không đau." Bên dưới không ngừng tìm đến nơi mẫn cảm tập kích.

Cơn đau đến nhanh qua cũng nhanh, Mộng Y bị tiết tấu của Nghịch Lan chi phối rất nhanh đã thoải mái rên rỉ thậm chí còn nghênh đón theo nhịp điệu của người nọ.

Dư quang liếc thấy Nghịch Lan vẫn còn quần áo chỉnh tề, Mộng Y nheo mắt không hài lòng kéo cổ áo người nọ ra cắn vào xương quai xanh của Nghịch Lan.

Nghịch Lan hít sâu một hơi kiềm chế tốc độ tay, vuốt ve sóng lưng Mộng Y "Không phải vội."

Quả thật Mộng Y không cần phải vội, mỗ sói nữ nào đó đã giăng bẫy nửa tháng lúc này lừa được cừu con vào tay giày vò suốt cả đêm.

Mộng Y bị giày vò hết tư thế này đến tư thế khác khóc ròng, uất ức đến ngất đi mỗ sói nào đó mới dừng tay tha cho một mạng.

Nghịch Lan thở ra một hơi thoả mãn vứt đi ba con sóc vừa mới dùng xong, ôm lấy Mộng Y đã mê mang ngủ vuốt tóc cô "Tiểu Mộng Y của tôi, ngủ ngon."

—11/7/2021

P/s: Hôm nay bật hack viết hơn 5 nghìn chữ liền cho các nàng đấy nhá! Mới viết xong hôm nay đăng luôn cho nóng.

Lần đầu tiên viết H nên còn non tay quá, viết tới đây hong viết nổi nữa nên vội dừng thôi *xấu hổ* *xấu hổ*

Thôi~ chúc các tình êu ngủ ngon~

Chúc sinh thần cp Lan Y tròn một tuổi muộn [13/4/2020–13/4/2021]

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!