Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 2: Tôi muốn cô tắm cho tôi



 Diệp Lan Vy nghe hắn hỏi thì giật mình càng cúi thấp đầu nói.

  "Nhìn... nhìn đủ rồi."

Sắc mặt ai kia vô cùng khó coi khi nhận được câu trả lời. Hắn dùng ánh mắt dò xét nhìn cô từ đầu đến chân hỏi.

 "Ai cho cô tự tiện đi lung tung những nơi tôi chưa cho phép? Cô nghĩ rằng tôi cho cô ở lại đây là nhận cô rồi sao?"

  "Tôi... Tôi đâu có vi phạm bất kỳ nội quy nào của anh đưa ra đâu chứ. Tôi chỉ tham quan một vòng biệt thự theo lời chú Lưu thôi, tôi không..."

  "Còn dám trả lời tôi?"

  Diệp Lan Vy mím chặt môi im bặt. Ánh mắt đầy oan ức của cô vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi trên xe lăn thầm nghĩ. Đẹp trai mà sao khó ưa thế nhỉ? Tưởng rằng mình đẹp thì nói gì cũng đúng sao? Khó ưa như vậy thảo nào cứ thay đổi hết y tá này đến y tá nọ. Nhưng tôi không dễ ức hiếp giống bọn họ đâu nhé, để xem ai hơn ai.

  Ánh mắt lạnh của Mặc Kính Đình vẫn đang nhìn chằm chằm vào từng biểu cảm trên gương mặt của cô, hắn chợt hỏi.

  "Cô đang chửi thầm tôi đúng không?"

  "Sao anh biết?... Đâu... đâu có, tôi..."

  "Cô nên biết thu liễm biểu cảm trên mặt mình, tất cả suy nghĩ của cô đang bày ra trên mặt cô đấy!"

  "Biểu cảm của tôi dễ lộ như vậy sao?"

  Vừa hỏi Diệp Lan Vy vừa đưa tay sờ sờ lên mặt mình. Sao anh ta nhìn biểu cảm trên mặt mình mà lại nói đúng quá vậy chứ! Anh ta biết thuật đọc tâm sao?

  "Tôi nói cho cô biết, nếu muốn yên ổn ở lại đây thì tốt nhất nên biết nghe lời và đừng chọc giận tôi. Nếu không cô cũng sẽ giống như những người trước đây thôi."

 "Tôi biết rồi."

 "Ra ngoài."

  Diệp Lan Vy nghe hắn quát thì giật mình vội mở cửa bước nhanh ra ngoài. Vừa đóng cánh cửa phòng có chứa tên ác ma nào đó, cô đặt tay lên ngực thở phào nhẹ nhõm nói.

  "Làm mình giật cả mình. Người thì đẹp trai mà sao cộc cằn thô lỗ thể không biết? Mình có làm gì sai đâu chứ!"

  "Cô Diệp, có một điều lúc này tôi quên nhắc cô. Khu vườn hoa Cẩm Tú Cầu kia ngoài người làm vườn chăm sóc ra không ai được phép bước vào."

  "Tại sao vậy ạ?"

  "Trước đây vườn hoa Cẩm Tú Cầu đó là do tự tay thiếu gia chăm sóc, nhưng từ sau khi bị tai nạn cậu ấy đã không thể chăm sóc chúng được nữa. Cũng không cho ai bước chân vào trừ người làm vườn. Lúc nãy tôi quên nhắc nhở cô, làm cô bị thiếu gia trách oan. Xin cô Diệp bỏ qua cho."

  "Không sao đâu chú Lưu, là tại tôi đi lung tung mà. Cũng trễ rồi, để tôi xuống nhà làm bữa tối cho anh ấy."

  Diệp Lan Vy bước xuống phòng bếp. Cô mở tủ lạnh nhìn ngó thực phẩm có sẵn, cô ngẩm nghĩ rồi chọn một vài thứ bắt đầu nấu nướng. Một lúc sau tất cả đã hoàn thành, màu sắc món ăn khá bắt mắt hương thơm nhè nhẹ. Cô mỉm cười hài lòng với thành quả của mình, cô bước đến nói với Lưu quản gia.

  "Chú Lưu, tôi nấu xong rồi. Có thể đưa thiếu gia xuống dùng bữa tối rồi ạ."

  "Cô Diệp, thiếu gia chưa từng rời khỏi căn phòng ấy từ sau khi gặp tai nạn. Thức ăn làm phiền cô Diệp mang lên phòng."

  "Sau lại như vậy được, anh ấy phải cố gắng vận động và ra ngoài hít thở không khí thì mới có thể nhanh chóng hồi phục chứ?"

  "Không ai có thể làm thiếu gia nghe lời, kể cả phu nhân cũng thế ạ."

  Diệp Lan Vy không ngờ tên thiếu gia này vừa ương bướng khó bảo, còn có suy nghĩ tiêu cực như thế. Theo hồ sơ bệnh án của hắn thì đôi chân ấy vẫn còn có cơ hội hồi phục, sao anh ta lại bỏ phế tất cả như vậy chứ! Chẳng lẽ còn có nguyên nhân gì sao?

  "Cô Diệp, cô mau mang thức ăn lên cho thiếu gia đi kẻo nguội."

  "Ồ.... Tôi biết rồi ạ."

  Diệp Lan Vy vừa mang thức ăn lên vừa khẽ lầm bầm.

  "Hôm nay tôi mới đến nên tôi chìu anh. Nhưng không có nghĩa là tôi sẽ không trị anh cái bệnh bi oan vô lý này."

  Tiếng gõ cửa cùng giọng nói của Diệp Lan Vy vang lên.

  "Thiếu gia, tôi mang bữa tối lên cho anh."

  "Vào đi."

  Diệp Lan Vy nhanh chóng mang thức ăn vào đặt lên bàn vừa nói.

  "Tôi không biết là anh thích ăn gì, khẩu vị như thế nào. Anh ăn thử xem có vừa miệng không? Anh ăn đi."

  "Cô đút cho tôi."

  Diệp Lan Vy đưa ánh mắt ngạc nhiên nhìn hắn hỏi.

  "Anh bị liệt ở chân, chứ hai tay đâu có bị liệt đâu mà tôi phải đút?"

  "Cô có làm không?"

  Diệp Lan Vy cố nở nụ cười thương mại nhẹ giọng nhất có thể nói.

  "Có, đương nhiên là có. Anh là ông chủ của tôi mà."

  Bữa cơm khá bình yên cho đến cuối bữa. Vừa thu dọn còn chưa kịp mang ra ngoài đã nghe Mặc Kính Đình lên tiếng nói.

  "Cô còn chưa tắm cho tôi."

  Động tác của Lan Vy chợt ngưng lại, ánh mắt ngạc nhiên của cô nhìn hắn rồi lắp bắp.

  "Tôi... tắm... tắm cho anh sao?"

  "Nhiệm vụ của cô, cô chưa đọc qua sao?"

  Diệp Lan Vy im lặng lục lọi trong đầu, dường như lúc trưa Lưu quản gia có nói qua. Nhưng cô là con gái còn chưa lấy chồng, còn anh là là đàn ông, sao cô có thể tắm cho anh ta được chứ!

"Cô còn đứng ngây ra đó làm gì, còn không đưa tôi vào nhà tắm?"

  "Tôi... để tôi gọi chú Lưu giúp anh nhé!"

 Diệp Lan Vy vừa nói vừa bước vội ra cửa. Mặc Kính Đình liền lớn giọng nói.

  "Nếu cô không làm được thì cô có thể ra về, tôi sẽ thuê người khác."