Y Tá Nhỏ Của Tổng Tài Tàn Tật

Chương 3: Cởi hết luôn sao



Diệp Lan Vy khựng lại khi nghe câu nói của Mặc Kính Đình. Công việc hiện tại tuy là gặp phải ông chủ sáng nắng chiều mưa, nhưng lương thì cao hơn gấp đôi so với bệnh viện. Mình lại đang rất cần tiền... Suy nghĩ khá lâu Diệp Lan Vy khẽ thở dài một cái rồi quay lại nhìn hắn.

 "Được, chỉ là tắm thôi mà. Tôi tắm cho anh là được chứ gì."

  Vừa nói cô vừa mạnh dạn bước đến đẩy xe đưa Mặc Kính Đình và nhà tắm. Xã nước bồn tắm đã xong, cô quay lại nhìn người đàn ông trên xe lăn, hai má cô có chút ửng đỏ. Cô chầm chậm đưa tay mở từng chiếc cút áo, ánh mắt cô tránh né chẳng dám nhìn thẳng vào hắn. Nhìn biểu cảm và đôi tay mò mẫn của cô, Mặc Kính Đình khó chịu bắt lấy tay cô hỏi.

  "Cô đang sờ đi đâu vậy?"

  Câu hỏi của hắn làm cô giật mình nhìn lại, bàn tay vô đang chạm vào cơ ngực săn chắc của hắn. Điều khiến cô ngạc nhiên hơn là cơ bụng của hắn thật đẹp, hắn bị liệt những ba năm mà cơ bụng lại đẹp như vậy sao? Chợt nhận thấy ánh mắt khó chịu của Mặc Kính Đình đang nhìn mình, cô thu liễm ánh mắt lại lắp bắp.

  "Tôi... Tôi không cố ý."

  Rồi nhanh chóng cởi chiếc áo ra, vừa định đỡ hắn vào bồn tắm thì đã nghe hắn nói.

  "Quần còn chưa cởi, tôi tắm kiểu gì đây?"

  "Cởi... cởi hết luôn sao?"

  "Cô tắm không cần cởi quần áo sao?"

  Bí bách không biết phải làm sao, cô vội để hắn ngồi lại xe lăn nhanh chân chạy khỏi phòng tắm nói.

  "Anh đợi tôi một lát."

 Lan Vy chạy thật nhanh về phòng, lấy vội chiếc khẩu trang rồi nhanh chân trở lại. Cô đeo khẩu trang che đi đôi mắt rồi tiếp tục công việc của mình. Do không nhìn thấy gì, bàn tay vô ý của chạm vào những nơi không nên chạm. Mặc Kính Đình quát lớn.

  "Cô chạm vào đâu thế hả?"

  Sắc mặt của Lan Vy càng đỏ hơn, hai tay lóng ngóng, miệng không ngừng nói.

  "Xin lỗi xin lỗi, tôi... tôi không cố ý đâu."

  Một buổi tối tắm rửa đầy căng thẳng cũng trôi qua, qua bao khó khăn cuối cùng cô cũng thành công tắm và mặc quần áo vào cho hắn. Bước ra khỏi phòng của Mặc Kính Đình, cả người cô cũng ướt, thu dọn xong cô trở lại phòng mình.

  Ngồi im trong bồn tắm nhớ lại chuyện lúc nãy mà mặt cô lại nóng bừng lên. Sao cô lại vô ý như vậy, nam nữ thụ thụ bất thân, vậy mà cô lại chạm vào chỗ đấy của hắn. Ngượng chết mất thôi, từ nay mỗi ngày mình sẽ làm công việc này sao? Càng nghĩ cô lại càng đau đầu ngao ngán. Nhưng nghĩ đến số tiền sẽ nhận được từ công việc này, cô cũng đành nhắm mắt làm liều vậy.

  Vài ngày sau đó công việc cũng dần quen hơn, mỗi ngày Diệp Lan Vy đều dậy từ rất sớm chuẩn bị bữa sáng cho hắn. Hôm nay vừa bê lên đến cầu thang chợt cô khựng lại, ánh mắt dảo hoạt của cô nhìn về phía Lưu quản gia nói.

  "Chú Lưu, chú có muốn thiếu gia của chú rời khỏi căn phòng kia không?"

  "Cô Diệp có cách gì sao?"

 "Đương nhiên là có, nhưng chú phải hợp tác thì mới được."

  "Vậy tôi phải làm thế nào?"

  "Chú chỉ cần im lặng, thấy cũng như không thấy, nghe cũng như không nghe là được."

  Diệp Lan Vy nở nụ cười tinh nghịch đặt phần ăn sáng lên bàn rồi nhanh chân bước lên lầu. Nhẹ mở cửa phòng của gã ác ma kia, thấy hắn vẫn đang say giấc, cô mạnh dạn bước đến kéo hết rèm cửa sổ ra. Ánh sáng từ bên ngoài tràn vào khiến Mặc Kính Đình khẽ nhíu mày khó chịu quát.

 "Ai cho cô kéo rèm? Mau kéo lại cho tôi!"

  "Bệnh nhân cần phải ở trong một môi trường thoáng mát, âm u như vậy không tốt cho sức khỏe và cũng không tốt cho bệnh tình của anh. Từ hôm nay chiếc rèm cửa này tôi sẽ không đóng nữa."

  Mặc Kính Đình sắc mặt vô cùng khó coi nhìn cô quát.

  "Ra ngoài, cô bị đuổi việc."

  "Anh nói gì thế, tôi không nghe thấy gì cả. Mau ngồi dậy xuống giường tôi giúp anh rửa mặt."

  Vừa nói cô vừa bước đến đỡ Mặc Kính Đình ngồi xuống xe lăn. Hắn khó chịu ra mặt không cho cô chạm vào, miệng liên tục gọi.

  "Tôi nói là cô bị đuổi việc cô không nghe thấy sao? Lưu quản gia, Lưu quản gia!"

  Lưu quản gia ở dưới nhà nghe tiếng quát của Mặc Kính Đình làm ông vô cùng lo lắng, nhưng nhớ đến lời của Diệp Lan Vy ông lại làm như không nghe thấy gì. Mặc Kính Đình gọi mãi không thấy Lưu quản gia đâu làm hắn vô cùng tức giận. Diệp Lan Vy lại coi lời nói của hắn như gió thổi qua tai, cô đưa hắn vào nhà vệ sinh bắt hắn tự vệ sinh lấy. Không thể kháng cự hắn cũng đành hậm hực làm theo.

  Vừa ra khỏi nhà vệ sinh, Diệp Lan Vy đẩy xe lăn đưa hắn rời khỏi căn phòng âm u mà hắn đã nhốt mình trong đó suốt ba năm qua. Cô nhanh chân đi về phía thang máy xuống lầu, Mặc Kính Đình không biết cô đang muốn gì, hắn quát lớn.

  "Cô đang làm cái trò gì vậy hả? Cô muốn đưa tôi đi đâu? Mau đưa tôi trở lại phòng ngay!"

  "Tôi đưa anh xuống nhà ăn sáng, ăn sáng xong anh phải đến phòng tập trị liệu một tiếng. Từ hôm nay anh phải làm theo phát đồ điều trị của tôi."

 "Ai cho cô ra lệnh cho tôi hả? Cô đừng quên tôi là chủ của cô, cô chỉ là người được tôi thuê thôi. Mau đưa tôi trở về phòng ngay!"

  "Anh có hét đến khang cả cổ cũng không thay đổi được gì đâu. Tôi là đang muốn tốt cho anh đấy!"

  Thang máy mở ra, Diệp Lan Vy đưa hắn đến ngồi vào bàn ăn. Nhìn thấy Lưu quản gia hắn ta như nhìn thấy vị cứu tinh vội gọi.

  "Lưu quản gia, mau đuổi người phụ nữ điên này ngay cho tôi. Tôi không cần cô ta chăm sóc nữa, ông có nghe thấy không?"

  Lưu quản gia bước đến trước mặt Mặc Kính Đình khom người nói.

  "Thiếu gia thứ lỗi tôi không thể làm theo cậu được. Cô Diệp là đang muốn tốt cho cậu, cậu nên nghe lời cô ấy thì tốt hơn."

  "Ông... loạn rồi, các người bắt tay nhau chống đối lại tôi sao? Tôi không muốn ăn, tôi muốn trở về phòng."

  "Anh không ăn cũng được, vậy tôi sẽ dọn dẹp vậy. Nhưng còn chuyện đưa anh về phòng thì xin lỗi nhé, anh muốn thì tự đứng dậy mà đi đi."

 "Cô..."