Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 169: Anh nằm mơ đi!



“Anh nằm mơ đi!”

“Ây da, ông đây là người đẹp trai nhất con phố này, đi theo tôi là phúc phần của cô đó.”

Ninh Vũ Phi không chịu nổi nữa, chen vào đám đông, cầm đồ trên quầy hàng: “Tô Điềm, bộ đồ này bao nhiêu tiền vậy?”

“Ninh Vũ Phi?” Tô Điềm bất ngờ, trong lòng ngạc nhiên, tại sao Ninh Vũ Phi lại ở đây.

Ba tên côn đồ kia nhìn sang Ninh Vũ Phi và khó chịu lên tiếng: “Tên nhóc này, cậu không có mắt nhìn hả? Không thấy tiểu gia đang đứng đây sao?”

“Tôi tới mua đồ của tôi, sao tôi lại để ý tiếng chó sủa lung tung làm gì?” Ninh Vũ Phi tỏ ra vô tội nói. Tìm‎ đọc‎ thêm‎ tại‎ #‎ T‎ 𝘳‎ ù‎ m‎ T‎ 𝘳‎ 𝙪‎ 𝒚‎ ệ‎ n﹒𝚅n‎ ‎ #

“Cậu dám gọi tôi là chó, cậu chết chắc rồi.”

“Được thôi. Nếu anh thừa nhận mình là chó, vậy anh có gì muốn nói, vậy anh cứ sủa tiếng chó đi là cùng?” Ninh Vũ Phi nhún vai.

Người đàn ông có hình xăm tức tối, giơ nắm đấm định đấm vào mặt của Ninh Vũ Phi.

Nhưng lúc ra nắm đấm, Ninh Vũ Phi cúi người cầm một bộ đồ, khéo léo trốn thoát.

“Đây là trùng hợp ư?”

Người đàn ông có hình xăm thuận thế tung cước, còn Ninh Vũ Phi cũng nhẹ nhàng nhấc một chân.

Hai chân chạm nhau, người đàn ông có hình xăm trực tiếp gào thảm té xuống đất, che chân phải của mình.

“Sao vậy, hai người còn muốn lên hả?” Ninh Vũ Phi nhẹ nhàng nói.

Hai đàn em của người đàn ông có hình xăm nhìn nhau, hành động lúc nãy không phải trùng hợp, chàng trai này chắc chắn là nhân vật rất cừ.

“Anh hai, tên nhóc này có bản lĩnh, hay là gọi chú của anh tới đi.”

“Được, lập tức gọi điện cho chú tôi, nói người này đánh tôi.”

Anh ta gọi điện, Ninh Vũ Phi bất lực, không ngờ con chuột hôi hám như vậy lại có bối cảnh liên quan quan chức, chẳng trách còn kiêu ngạo hơn cả bọn côn đồ bình thường.

Nhưng Ninh Vũ Phi sẽ sợ ư, rõ ràng là không. Anh đi tới chỗ Tô Điềm và nói: “Cậu có sao không? Người này là mẹ của cậu hả?”

“Bạn học Ninh Vũ Phi, cảm ơn cậu, nhưng cậu mau đi đi. Hình như họ là bà con với cảnh sát thì phải.”

“Không sao, tới thì tới thôi. Tô muốn xem thử là thân phận gì rồi hẵng nói.” Ninh Vũ Phi thờ ơ lên tiếng.

Tên côn đồ có hình xăm sau khi gọi điện xong, ngay sau đó hai người mặc đồng phục cảnh sát xuất hiện.

Nhưng nhìn kỹ thì bộ đồng phục này hình như không có huy hiệu, quần áo giống như là mô phỏng thôi.

“Là ai đánh con?” Một người cảnh sát lên tiếng.

“Chú, chính là người này. Lúc nãy cậu ta đánh con, chú mau bắt tên này đi.” Người đàn ông có hình xăm nói.

Người cảnh sát trung niên đi tới trước mặt của Ninh Vũ Phi và nói: “Chính cậu đánh người hả?”

“Là tôi, thì sao?”

“Phải thì tốt, đưa tay ra đây!”

Ninh Vũ Phi sờ mũi và thờ ơ nói: “Các người đúng là lợi hại thật, chưa hỏi han nguyên nhân hậu quả gì mà đã muốn bắt tôi rồi ư?”

“Hừ, tên nhóc này, cậu đừng có mà kiêu ngạo. Chúng tôi là cảnh sát, làm việc còn cần cậu phải khoa tay múa chân à.” Người cảnh sát trung niên lấy còng ra và ép buộc Ninh Vũ Phi còng tay vào.

Tô Điềm lập tức sốt sắng chặn trước mặt Ninh Vũ Phi: “Chú cảnh sát, chuyện không phải như vậy đâu. Là họ ra tay trước, chúng tôi chỉ là phòng vệ mà thôi.”

“Tránh qua đi, còn dám ngăn cản, cẩn thận tôi bắt chung cả cô luôn đó.” Người cảnh sát trung niên gào lên.

Ninh Vũ Phi mỉm cười và hỏi: “Số biên chế của ông là bao nhiêu, nói ra thử xem.”