Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 170: Nói cho cậu cũng vô ích



“Tên nhóc, cậu tưởng như vầy thì có thể doạ được tôi sao? Nói cho cậu cũng vô ích.”

Nghe vậy, Ninh Vũ Phi coi thường và cười: “Nếu hôm nay các người thật sự là cảnh sát, vậy tôi chắc chắn sẽ phối hợp. Nhưng nếu các người không phải, thì đành xin lỗi!”

Nói xong, anh đưa tay bị còng lên, nhẹ nhàng cựa quậy, tiếng còng tay vỡ toang.

Đồng thời còng được nhào thành một khối trước mặt của đám đông, trực tiếp giống như nhào nặn vật liệu.

Sau đó ném chiếc còng thành một đống sắt vụn xuống đất.

Người cảnh sát trung niên nhìn mà ngơ ngác, tuy ông ta là giả, nhưng còng tay là thật. Nếu bị chàng trai trẻ này trước mặt trực tiếp nhào thành sắt vụn, vậy cần phải dùng sức tay rất nhiều.

Không những là hai tên cảnh sát giả này, người xung quanh cũng đơ ra.

“Tôi vẫn nên báo cảnh sát để cảnh sát thật tới đây thôi.” Ninh Vũ Phi thuận thế cầm điện thoại lên.

Nhưng người cảnh sát trung niên giả kia lấy súng nhắm vào Ninh Vũ Phi và gào lên: “Tên nhóc, cậu bị bắt rồi, nói cậu biết, mau bỏ điện thoại xuống. Nếu không tôi sẽ bóp cò đó.”

“Vậy ông định bóp cò hả?” Ninh Vũ Phi coi thường.

“Dừng tay!”

Đột nhiên, Tô Điềm đứng trước mặt Ninh Vũ Phi, đối mặt với họng súng đen ngòm và nói: “Các người không được bóp cò.”

Hành động này doạ mẹ của Tô Điềm một phen nhưng lại khiến trong lòng của Ninh Vũ Phi thấy ấm áp.

Sau khi bỏ điện thoại xuống, một tay anh cướp súng từ tay của người cảnh sát trung niên giả và nói: “Thú vị thật, súng này rất lợi hại sao?”

Vừa nói xong, Ninh Vũ Phi cầm súng quả quyết bóp cò về phía người cảnh sát trung niên.

“Tạch tạch tạch!”

“A!”

Người xung quan gào thét, nhưng tại sao tiếng súng này lại nghe khác với tiếng súng trên TV.

Đám đông mở mắt ra nhìn, người cảnh sát trung niên bị bắn vẫn ổn, chỉ bị đau tới mức phải che mặt của mình thôi. Thử 𝘵hách 𝘵ì𝐦 𝘵𝑟a𝔫g gốc, géc gô || T𝑟ù𝐦T𝑟u𝒚 ệ𝔫.v𝔫 ||

“Súng đồ chơi ư?” Có người nói ra.

Không sai, súng mà Ninh Vũ Phi cầm cơ bản không phải là súng thật, mà là súng đồ chơi mô phỏng.

Cho dù hai tên cảnh sát này là cảnh sát thật, nhưng cũng không có tư cách mang súng.

“Đây là súng giả ư?” Tô Điềm nói.

“Hai tên cảnh sát giả thôi mà, có tư cách gì mà đeo súng thật!” Ninh Vũ Phi nói.

Bên kia, cảnh sát thật đã chen vào, dẫn đầu là một nữ cảnh sát xinh đẹp, mặc thường phục, nhưng vì làm việc trong ngành cảnh sát, giữa hai lông mày tỏa ra khí chất anh hùng.

Lúc này Lăng Bảo Châu hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Cảnh sát giả gặp cảnh sát thật thì sso có thể còn ở đây nữa, lập tức co giò bỏ chạy.

Nhưng bốn phía đều bị dân chúng vây kín chật như nêm cối, họ lại bị dân chúng đẩy về, không còn đường nào để chạy.

Ninh Vũ Phi nói: “Hai người kia mặc đồ của mấy người làm xằng làm bậy ở đây, các người xử lý đi.”

“Bắt hai người này lại!” Lăng Bảo Châu nói.

Nhưng cô ta sau khi nhìn thấy Ninh Vũ Phi, cô ta chau mày, trong lòng suy nghĩ sao người này hình như đã từng gặp ở đâu rồi, nhất thời thì không nghĩ ra.

Vì có sự giúp đỡ của dân chúng, hai tên cảnh sát giả và ba tên côn đồ đều bị bắt lại, ngồi xổm dưới đất mà run rẩy.

Người đàn ông có hình xăm nói: “Chú, chú không phải nói chú là cảnh sát sao? Sao lại là giả vậy?”

“Im miệng. Lần này con hại chú thảm rồi, đợi chút gọi ba của con tới bảo lãnh chúng ta đi.”

“Không thành vấn đề.”

Ninh Vũ Phi nói: “Chị cảnh sát xinh đẹp, người này lúc nãy tự giới thiệu, ba anh ta hình như có quan hệ với các người, không vì như vậy mà thả họ ra chứ?”

“Không đâu. Tôi là đội cảnh sát hình sự của thành phố. Họ ở chỗ tôi, con đường quan hệ cũng không đi được đâu, toàn bộ đưa đi hết.” Lăng Bảo Châu nói.

Chẳng mấy chốc đã có vài người bị giải lên xe, Lăng Bảo Châu vẫn quay đầu nhìn Ninh Vũ Phi nhưng vẫn không nhớ ra.