Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 171: Lẽ nào là yêu mình rồi



Gần đây xảy ra quá nhiều chuyện.

Ninh Vũ Phi sờ mũi, trong lòng cũng bất ngờ. Người nữ cảnh sát này sao cứ quan sát mình, lẽ nào là yêu mình rồi.

Vì có giám sát, cũng không cần phải lấy lời khai gì đó.

Tô Điềm thấy chuyện đã được giải quyết, cô ấy cảm kích và nói: “Ninh Vũ Phi, cảm ơn cậu.”

“Không có gì, tiện tay thôi mà, huống hồ chúng ta là bạn học mà.”

“Tô Điềm, đây là bạn học của con hả? Chàng trai, thật lòng cảm ơn cậu, không có cậu thì chúng tôi cũng không biết phải làm sao nữa.” Mẹ của Tô Điềm nói.

Ninh Vũ Phi nói: “Bác không cần khách sáo. Con và Tô Điềm là bạn học, cũng là bạn bè, lúc nãy thấy hai người bị ức hiếp nên có thể giúp thì dĩ nhiên cũng phải giúp thôi ạ.”

Sau đó nhìn sang quầy hàng và nói: “Đây là quần áo cậu bán hả? Làm ăn thế nào?”

“Không đắt hàng lắm, bây giờ cũng chỉ bán ra vài bộ thôi.” Tô Điềm nói.

Ninh Vũ Phi nhìn xung quanh, thấy một trạm cứu trợ tình yêu, anh nói: “Như vầy đi, tôi đã mua hết quần áo ở đây. Hôm nay hai người về nghỉ ngơi đi.”

“Hả? Ninh Vũ Phi, tất cả tổng cộng hơn 3 triệu, nhưng một mình cậu cơ bản không mặc hết, rất lãng phí.” Tô Điềm nói.

“Tôi đâu có nói là tôi mặc, yên tâm, tôi cũng sẽ không lãng phí.”

Ninh Vũ Phi sau khi mua tất cả quần áo thì đưa tới trạm cứu trợ tình yêu đối diện.

“Ninh Vũ Phi, cậu là …”

“Coi như là quyên góp yêu thương đi.” Ninh Vũ Phi nói.

“Ừm!”

Hai người quay về trước quầy hàng, Ninh Vũ Phi nói: “Bây giờ cũng trưa rồi, hai người mau về ăn trưa đi.”

“Ninh Vũ Phi, cảm ơn!” Tô Điềm lại cảm ơn anh lần nữa.

Ninh Vũ Phi nói: “Không sao đâu. Hai người mau về đi. Đúng rồi, cậu đưa điện thoại cho tôi đi.”

“Ừm!”

Sau khi nhận điện thoại, Ninh Vũ Phi mở ra và viết gì đó rồi đưa lại cho Tô Điềm, anh nói: “Cậu đến tiệm thuốc bắc mua. Mỗi ngày ba lần, trong khoảng một tuần, mẹ cậu có thể đi bộ được.”

Nghe vậy, trong lòng của Tô Điềm quả thật không dám tin, lẽ nào Ninh Vũ Phi biết bệnh tình của mẹ mình ư?

“Yên tâm đi, tôi biết một chút thuốc men, đống thuốc này không mắc, không cần lo.”

“Không phải. Tôi chỉ không biết làm sao để cảm ơn cậu thôi.” Tô Điềm nói.

Mẹ của mình là vì bệnh thấp khớp mà không cách nào đi lại được, viện phí thì quả thật quá mắc, mình cũng chậm chạp chưa đóng tiền thuốc men nữa.

Không ngờ Ninh Vũ Phi có thể nhìn ra, còn kê thuốc cho, giải quyết tình trạng căn bệnh giày vò mẹ của mình

Ninh Vũ Phi nói: “Đừng khóc, mau về nhà đi.”

Lúc này, Tô Điềm không kiềm được chảy nước mắt, nhưng cô ấy nhanh chóng lau đi và gật đầu.

“Ninh Vũ Phi, cảm ơn!”

“Về đi, tạm biệt!” Ninh Vũ Phi lấy đồ của mình rồi nói với mẹ Tô Điềm: “Dì à, con đi trước đây.”

“Chàng trai trẻ, cậu giúp chúng tôi như vậy, hay theo Tô Điềm về nhà ăn chung với chúng tôi đi.”

“Không cần đâu, con còn phải mua đồ về nhà nữa!”

Ninh Vũ Phi lái chiếc xe điện nhỏ của mình đi khỏi, dần dần mất hút trong mắt của Tô Điềm.

Bản thân từng cho rằng Ninh Vũ Phi muốn tiếp cận mình, nhưng dần dần phát hiện đối phương chỉ thật lòng muốn giúp mình, cũng do bản than trước giờ luôn hiểu lầm Ninh Vũ Phi.

“Tô Điềm, người đó thật sự là bạn học của con hả?”

“Dạ, đúng rồi ạ.”

Tô Điềm nói tiếp: “Mẹ, chúng ta về nhà thôi!”