Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 172: Có chuyện gì thì cô nói đi



Lúc này, một mình Giang Vị Noãn đã tới biệt thự.

Bà Ngô thấy lạ nên hỏi: “Cô Giang, sao cô cũng tới đây?”

“Tôi… tôi …”

Lúc này là Giang Vị Noãn, cô ấy tỏ ra õng ẹo, thật sự ngại nói ra.

“Có chuyện gì thì cô nói đi.”.

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

“Bà Ngô, Vũ Phi đâu ạ, con muốn tìm anh ấy nói chuyện một chút được không?” Giang Vị Noãn nói.

Bà Ngô nói: “Cô ngồi xuống trước đi, Vũ Phi chắc cũng sắp về rồi.”

Vừa nói xong, Ninh Vũ Phi đã đi từ bên ngoài vào và cười nói: “Vị Noãn, lúc nãy xe bên ngoài là của cô phải không? Lái vào đi, để khỏi phải khoá lại.”

“Vũ Phi, cô Giang muốn nói chuyện với con!”

Bà Ngô nói xong thì nhận lấy giỏ đồ ăn trong tay của Ninh Vũ Phi rồi đi vào bếp.

“Vũ Phi?” Giang Vị Noãn cúi đầu, tỏ ra căng thẳng, hai bàn tay nhỏ siết chặt vào nhau.

“Sao vậy? Còn do dự với tôi làm gì? Nói đi!”

“Ừm!”

Giang Vị Noãn do dự một lúc, cô ấy ấp úng: “Vũ Phi … tôi… có thể ở cùng với anh không?”

“Hả?”

“Tôi muốn ở chung với anh.”

Nói tới đây, Giang Vị Noãn đã đỏ mặt giống quả táo rồi, rõ ràng là vừa ngại vừa xấu hổ.

Làm gì có cô gái nào lại đề nghị ở chung với con trai.

Ninh Vũ Phi cũng hơi không dám tin, nhưng ở chung với gái đẹp thì cũng không tệ, dù sao chỗ này của mình còn nhiều phòng, cơ bản không ở hết.

“Vũ Phi, có được không?”

“Được chứ. Tôi và bà Ngô ở chung, cũng lạnh lẽo quá. Nếu cô tới thì dĩ nhiên tôi rất hoan nghênh!” Ninh Vũ Phi cười nói.

Nghe vậy, Giang Vị Noãn cười, rõ ràng là khá vui, không ngờ Ninh Vũ Phi lại đồng ý.

Ninh Vũ Phi nói: “Xe bên ngoài chắc có chở vali của cô phải không, để tôi giúp cô đem vào!”

“Ừm, hi hi!”

Vác túi lớn túi nhỏ vào, bà Ngô khó hiểu hỏi lại: “Vũ Phi, hai người là…”

“Bà Ngô, sau này Vị Noãn sẽ ở chung với chúng ta, như vậy thì biệt thự càng náo nhiệt.”

“Được đó, mọi người ở chung với nhau có thể náo nhiệt thì càng tốt!” Bà Ngô nói.

Giang Vị Noãn nói: “Bà Ngô, sau này có thể làm phiền bà nhiều. Con sẽ giúp bà.”

“Có gì đâu chứ, không phải chỉ nấu vài món à, không sao đâu!” Bà Ngô nói với Ninh Vũ Phi: “Vũ Phi, con giúp cô Giang đem vali vào phòng đi. Ăn xong thì bà sẽ đi lên quét dọn.”

“Không cần đâu. Tự tụi con làm là được rồi.” Ninh Vũ Phi nhấc vali lên.

Hai người đi lên lầu, không kể phòng của lầu một, lầu hai có năm phòng.

Đi lên cầu thang, Ninh Vũ Phi ở bên phải, Đường Tố Nga ở bên trái. Ninh Vũ Phi nói: “Bên này có ba phòng, Tố Nga cũng ở đây, cô nhìn xem chọn phòng nào?”

“Còn bên kia thì sao?” Giang Vị Noãn chỉ bên phải.

“Bên đó là phòng tôi ở, nếu không ngại thì cô tới ở chỗ của tôi cũng được.”

Giang Vị Noãn đỏ mặt và lắc đầu: “Thôi đi, vậy tôi ở bên chỗ Tố Nga vậy. Tố Nga có đây không?”

“Đúng ha, lúc nãy không hỏi Tố Nga đi đâu rồi, cũng có thể là ra ngoài, không sao đâu.”

Sau khi đi vào phòng, Ninh Vũ Phi nói: “Phòng này hơi đơn điệu,cô có thể gọi người tới trang trí màu giấy dán tường mà cô thích.”

“Ừm!”

Ninh Vũ Phi nhìn xung quanh, căn phòng rất rộng rãi, bà Ngô luôn dọn dẹp nên rất sạch sẽ.

Nhưng có một chuyện vẫn nên nói trước: “Vị Noãn, có chuyện này vẫn nên nói trước với cô. Dù gì bà Ngô cũng đã lớn tuổi, căn phòng có thể tự mình dọn thì tự dọn, không dọn được thì gọi bà Ngô, được không?”