Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 173: Họ là ba vợ và mẹ vợ của em mà



"Ừm, tôi biết, ở nhà tôi cũng dọn dẹp phòng một mình mà!" Giang Vị Noãn nói.

"Vậy thì tốt quá, đến đây giúp tôi trải ga giường đi nhé?"

"Được thôi!"

Sau khi lấy hết ga trải giường ra, Ninh Vũ Phi trải lên giường.

"Anh Vũ Phi, anh đang làm gì thế ạ?" Đường Tố Nga xuất hiện ở cửa ra vào.

"Tố Nga à, sau này Vị Noãn sẽ ở cùng chúng ta, sau này các em phải ở chung với nhau thật tốt đấy nhé." Ninh Vũ Phi nói.

"Vâng ạ."

Cô ấy đi vào rồi nói với Ninh Vũ Phi: "Anh Vũ Phi, anh ra ngoài xem tivi đi, những thứ của con gái làm sao để anh giúp được chứ?"

"Ách!"

Ninh Vũ Phi sờ mũi một cái rồi nói với vẻ ngượng ngùng: "Được rồi, vậy anh đi ra ngoài trước nhé, đợi lát nữa sẽ gọi các em ra ngoài ăn cơm."

"Dạ!"

Thật ra sở dĩ Giang Vị Noãn đến ở với anh, nhất định là do Giang Trấn Hải đề nghị ra ý này.

Nhưng mà cũng chẳng sao cả, một người đàn ông như anh còn sợ sống chung với một người phụ nữ xinh đẹp sao, e rằng cả đời người khác cũng chẳng có cơ hội này nữa ấy chứ.

Sau khi ăn cơm tối xong, Ninh Vũ Phi nhận một cuộc điện thoại.

"Cục cưng Vũ Phi, em đang ở đấy đấy?"

Giọng của người bên đầu dây bên kia vừa truyền đên đã khiến cho linh hồn người khác bay đi mất, tràn đầy quyến rũ mê hoặc lòng người.

Ninh Vũ Phi xấu hổ đến toát cả mồ hôi, vẫn may là anh nhìn thấy số điện thoại của Trầm Mặc Như nên đi ra ngoài cửa mới nhận cuộc điện thoại này.

Nếu không bị bọn người Giang Vị Noãn nghe thấy thì sẽ xong luôn.

"Ai ôi, chị Mặc Như, chị làm gì thế?" Ninh Vũ Phi cạn lời mở miệng hỏi.

"Cục cưng đang ở đâu đấy, chị cô đơn quá à, chị muốn em đến bên chị được không?"

Nghe thấy giọng chị ấy thế này, quả thực là Ninh Vũ Phi không chịu nổi mà hỏi lại: "Được rồi chị, có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi được không hả?"

"Hừ, có phải em muốn cúp điện thoại hay không, có tin bây giờ chị đi tìm em liền luôn không hả nhóc!"

"Đừng, đừng, thôi đừng, em không sao cả, dù có chuyện cũng không quan trọng bằng chuyện của chị Mặc Như đâu đúng không nào?"

Dứt lời, Thầm Mặc Như mới nói nghiêm túc: "Được rồi, bây giờ em thay một bộ âu phục sạch sẽ xinh đẹp ra đi, ba mẹ chị đến rồi."

"Hả? Bác trai bác gái đến rồi sao, chị Mặc Như, chị lại muốn em làm bia đỡ đạn nữa hả?"

"Cái gì mà làm bia đỡ đạn chứ, em đường đường là người đàn ông của Trầm Mặc Như chị mà, nhanh lên, bọn họ đã xuống máy bay rồi, bây giờ chị đến đón em rồi đi qua khách sạn, nhanh lên nào không còn thời gian nữa rồi!"

Trầm Mặc Như không cho Ninh Vũ Phi thời gian tính toán suy nghĩ từ chối cô, hiển nhiên là cô cũng muốn để cho ba mẹ mình biết Ninh Vũ Phi.

Ninh Vũ Phi ở bên này thì cảm thấy khó chịu, anh là một đứa con của thôn quê không có tiền không có quyền thế, giả xác định mối quan hệ thế này sẽ rước phiền phức vô mình thôi.

Nhưng chuyện Trầm Mặc Như nhờ anh giúp anh không thể không giúp được, nếu như cô ấy đến đây nhìn thấy Giang Vị Noãn thì làm sao đây, sẽ xảy ra chuyện gì anh chẳng thể biết được.

Nghĩ đến nghĩ lui anh vẫn cảm thấy nên đi.

Thế là lén lút trở về phòng lấy bộ âu phục và đôi giày da, rồi nhảy từ cửa sổ ra ngoài, tùy ý tìm một nơi không có ai rồi thay đồ ra.

Sau đó lại bắt xe đi tìm Trầm Mặc Như.

Sau nửa tiếng đồng hồ, anh đến trước cửa khách sạch mà Trầm Mặc Như nói, nhìn thấy cô ấy đang mang một cặp kính mát, mặc một chiếc váy ngắn liền, phô ra vóc dáng tuyệt đẹp.

"Vũ Phi à, nhanh lên nào, bọn họ sắp đến rồi!"

"À à!"

Trầm Mặc Như vội vàng thắt lại cà vạt cho Ninh Vũ Phi, sửa sang lại nếp nhăn trên bộ âu phục rồi mở miệng nói: "Cứ như vậy đi."

"Không có vấn đề gì đấy chứ?" Ninh Vũ Phi chột dạ.

Bởi vì người anh phải ứng phó chẳng phải là tình địch nên không thể tùy ý muốn làm gì thì làm được, lần này đối phương là ba mẹ của Trầm Mặc Như nên tuyệt đối không được làm bừa.

"Không sao đâu mà, bọn họ đến xem công việc của chị như thế nào thôi, ba mẹ chị sẽ không có ý kiến gì với em đâu, bọn họ là ba vợ và mẹ vợ của em mà."