Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 174: Ra mắt



"Được thôi!"

Qua vài phút đồng hồ, phía trước đầu đường có bốn chiếc xe Mercedes quân đội nổi bật chạy đến.

Ở giữa là một chiếc xe Garin, một chiếc đã lên đến mấy chục tỷ, không hổ là nhà nhà họ Thẩm của Đế Đô, một chiếc xe đi đường cũng đều phải đắt tiền như thế này.

Đoàn xe vừa dừng lại, những người bước xuống từ ba chiếc xe bên trên đều là mấy người vệ sĩ mặc đồ đen được huấn luyện nghiêm chỉnh, bất kỳ lúc nào cũng bảo vệ chiếc xe Garin sang trọng kia.

Một người vệ sĩ mặc đồ đen đi đến mở cửa, người bước xuống là một người đàn ông trung niên mặc âu phục, mặt chữ điền, mắt to mày rậm, rất có khí chất và khí thế của một cấp trên.

Sau đó người kế tiếp xuống xe là một người phụ nữ mặc chiếc váy đen dài, vẻ ngoài giống Trầm Mặc Như đến ba phần.

Có thể nhìn ra được khi còn trẻ, người phụ nữ này có lẽ là một nhân vật được ví như một nữ thần đẳng cấp trong mắt nhiều người, hiện tại vẫn còn nguyên bộ dáng thướt tha thùy mị đó, vẫn không thua kém những thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi.

Dù sao năm nay Trầm Mặc Như đã hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, vì để bản thân trông chín chắn vững vàng hơn một chút nên cố ý thay đổi cách ăn mặc và cách trang điểm theo phong cách trưởng thành, đôi lúc bị người khác hiểu nhầm thành cô ấy đã hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi rồi. Còn mẹ của cô ấy cũng chỉ mới đầu bốn mươi thôi.

Trầm Mặc Như đi sang, chào một tiếng: "Ba, mẹ?"

"Ừm, dạo này vẫn khỏe chứ con gái?" Giọng Trầm Giang Bảo vững vàng hùng hậu.

"Mặc Như, để mẹ nhìn xem gần đây con có ốm đi chút nào không nào?"

So với Trầm Giang Bảo, sự quan tâm của Vương Thu Hạnh trực tiếp thể hiện rõ trên mặt, vẫn luôn quan tâm đối với con gái của mình.

Đứng gần nhìn xem, hai mẹ con này mà đứng chung một chỗ, ai mà có thể nhìn ra họ là mẹ con với nhau đâu chứ, quả thực là giống y hệt chị em gái.

Thật ra chỉ cần chăm sóc da tốt thì bình thường ba mươi, bốn mươi tuổi sẽ không thấy già, như bà Ngô, cả đời đều làm lụng vất vả ngày đêm nên mới mau già như vậy.

"Mẹ, con có thể xảy ra chuyện gì được chứ, không phải vẫn còn khỏe mạnh bình an đây sao?" Trầm Mặc Như đáp lại câu hỏi lo lắng của bà.

"Vậy thì tốt rồi, mẹ lo lắng con ở ngoài một mình sẽ không được ăn ngon, lo con ngủ không ngon, còn bị người khác ức hiếp nữa."

"Sẽ không đâu, con đã sắp hai mươi lăm tuổi rồi, đủ trưởng thành để chăm sóc cho bản thân mình mà, mẹ với ba vẫn cứ xem con là cô gái nhỏ mãi nên nào có nhìn thấy con đã lớn đâu chứ?" Trầm Mặc Như dẩu môi nói.

Trầm Giang Bảo nhìn về phía Ninh Vũ Phi, lạnh nhạt mở miệng hỏi: "Người đó chính là bạn trai mà con chọn đúng không?"

"Ai da, con quên giới thiệu mất!"

Trầm Mặc Như đi về phía sau, kéo Ninh Vũ Phi qua rồi giới thiệu: "Người này chính là người đàn ông của con, tên là Ninh Vũ Phi đó nha."

"Lần đầu tiên gặp bác trai, bác gái, con chào hai người ạ!" Ninh Vũ Phi lễ phép chào hỏi.

"Một đứa trẻ rất được đó, năm nay con mấy tuổi rồi?" Vương Thu Hạnh mở miệng hỏi anh.

Ninh Vũ Phi lễ phép trả lời: "Năm nay con cũng đã hai mươi tuổi rồi ạ."

"Hai mươi hả, trẻ thế sao?"

Rõ ràng Vương Thu Hạnh có chút bất ngờ về tuổi tác của Ninh Vũ Phi: "Con gái nhà bác cũng đã sắp hai mươi lăm rồi, đã là một bà cô già rồi."

"Không đâu ạ, nói thật lòng thì bác rất trẻ, năm đó bác trai theo đuổi bác chắc chắn là phải tốn rất nhiều công sức và tâm tư đấy ạ!" Ninh Vũ Phi nói.

Trầm Giang Bảo ở một bên vẫn luôn bình tĩnh lạnh nhạt, dường như ngoại trừ con gái và vợ ông ra thì người khác rất khó để ông đặt vào trong mắt, ông lạnh lùng cất giọng nói: "Đi vào thôi, ở đây có quá nhiều người nhìn không thoải mái chút nào."

"Cái đồ cổ lỗ sĩ!"

Sau khi Vương Thu Hạnh oán trách xong cũng đi theo vào trong.

Trong một căn phòng, Ninh Vũ Phi gánh vác trách nhiệm làm nhân vật gọi món ăn cho mọi người, vì dù sao hiện giờ anh cũng là một người ngoài.

"Cứ như thế này trước đi!"

"Vâng ạ, món ăn sẽ được mang lên nhanh thôi, xin chờ một chút!" Nhân viên phục vụ nói xong thì đi ra ngoài.

Cuối cùng Trầm Giang Bảo cũng mở miệng hỏi Ninh Vũ Phi: "Chàng trai, cậu là người ở nơi nào, hiện giờ đang làm nghề gì?"