Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 185: Phạm lỗi



Nhưng Ninh Vũ Phi lại không thể nào phản bác được pha phạm lỗi này, anh ra tay quá nhanh, hơn nữa đối phương bắt lỗi rất nghiêm nên cũng chẳng còn cách nào.

“Áo số một của lớp chấm một không phải là chủ lực sao, sao vừa ra sân đã phạm lỗi rồi?”

“Còn phải nói sao, rõ ràng là kỹ thuật không tốt bằng bạn trai mình rồi.”

Hai nữ sinh của lớp chấm mười nói.

Lần nữa phát bóng, hậu vệ của lớp chấm mười lại tìm đến Ninh Vũ Phi, muốn để Ninh Vũ Phi lại phạm lỗi thêm lần nữa.

Nhưng lúc này Ninh Vũ Phi cũng đã rõ ràng tình hình bên phía trong tài nên không phạm sai lầm thêm nữa.

Hậu vệ bên đối phương cũng không đột phá nữa mà trực tiếp lên quả ba điểm ngay trước mặt Ninh Vũ Phi để cảnh cáo.

Nhưng vừa ném bóng ra ngoài, Ninh Vũ Phi liền đưa tay đập bóng về phía đối diện.

Bộp!

Tên hậu vệ của lớp chấm mười này còn chưa hoàn hồn lại thì Ninh Vũ Phi đã trực tiếp lách qua cậu ta giành lại bóng, lúc những người khác qua thì đã lên quả ba điểm.

Chuẩn xác rơi vào rổ, kéo gần ba điểm, chênh lệch hai mươi điểm.

“Oa…” Lớp chấm một điên cuồng hò hét đầy hưng phấn.

Giang Vị Noãn cũng mỉm cười, cô ấy đương nhiên là muốn Ninh Vũ Phi có thể thắng được trận đấu này.

Cầu thủ bên lớp chấm mười lại lần nữa phát bóng rồi từ từ áp sát lại. Lần này, hậu vệ cũng không dám giở trò trước mặt Ninh Vũ Phi nữa mà chọn truyền bóng.

“Quấy nhiễu bọn họ.”

Tỷ số và thời gian lúc này đều rất bất lợi với lớp chấm một, bọn họ đã không thể nào chậm rãi kéo điểm nữa rồi.

Ninh Vũ Phi cũng nghiêm túc hơn, lúc đối phương vừa ra tay chuyền bóng, anh liền thẳng tay cắt đứt đường truyền.

“Đuổi theo!”

Cầu thủ của lớp chấm mười muốn đuổi theo nhưng lại nhận ra tốc độ cùng sải bước của Ninh Vũ Phi vô cùng nhanh, vừa mới đến vạch ba điểm, anh liền quyết đoán ra tay.

Lại thêm một lần chuẩn xác vào rổ.

Trần Thành Hạo nói: “Chúng ta cũng nhất định phải giành được bóng, không còn thời gian nữa rồi.”

Cho dù là phát bóng, chuyền bóng hay dắt bóng thì nhóm Trần Thành Hạo cũng đều nghĩ đủ mọi cách để chặn bóng.

Dù không có cơ hội cướp bóng thì cũng phải tạo ra cơ hội, chỉ cần cầu thủ của lớp chấm mười truyền bóng là sẽ có cơ hội.

Nhưng bọn họ còn chưa kịp chặn bóng lần này thì hậu vệ lớp chấm mười đã dắt bóng tấn công nhanh.

Nhóm người Trần Thành Hạo, Cao Tử Tuấn không thể đuổi kịp nên chỉ đành nhìn đối phương nhẹ nhàng lên bóng mà không cách nào lên quấy nhiễu hay ngăn chặn.

Nhưng bọn họ không đuổi kịp không có nghĩa là Ninh Vũ Phi không đuổi được, anh chạy nhanh đến mức mọi người chỉ cảm thấy như có trận gió lướt qua bên mình.

Chỉ trong thoáng chốc, Ninh Vũ Phi đã đuổi lên, chỉ còn cách cầu thủ mang áo số một bên đối phương một bước.

“Cái gì?”

Cầu thủ số một của lớp chấm mười vô cùng kinh ngạc, cậu ta chỉ mới quay đầu lại nhìn một cái thôi mà cậu ta đã mất bóng.

“Cao Tử Tuấn!”

Ninh Vũ Phi không qua đó mà trực tiếp chuyền bóng xa, hơn nữa cũng chỉ có vị trí Cao Tử Tuấn đang đứng mới có thể tiếp được.

Bởi truyền bóng đủ nhanh nên sau khi Cao Tử Tuấn giành bóng xong, cầu thủ của lớp chấm mười vẫn hoàn toàn không phản ứng lại kịp.

Cao Tử Tuấn vô cùng kinh ngạc cũng không sao hiểu nổi, cậu ta không rõ tại sao Ninh Vũ Phi là chuyền bóng cho mình.

“Cao Tử Tuấn, lên bóng đi!”

Trần Thành Hạo chặn một người lại cho Cao Tử Tuấn, còn Cao Tử Tuấn thì tiến công dành được hai điểm.

“Oa…” Lớp chấm một hét ầm lên, hứng trí dâng trào.

“Cao Tử Tuấn! Cao Tử Tuấn!”

Trong lòng Cao Tử Tuấn phải gọi là kích động, cậu ta thật sợ hãi không biết có phải bản thân mình nghe nhầm hay không, các bạn học đều đang hét tên cậu ta.

“Còn ngây người đứng đó làm gì! Chuẩn bị giành bóng!” Trần Thành Hạo vỗ Cao Tử Tuấn một cái.

Ninh Vũ Phi cũng trở lại, không thể để đối phương có bất cứ cơ hội nào.