Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 186: Hoang mang



Đến lúc này, cầu thủ của lớp chấm mười cũng đã bắt đầu thấy hơi hoang mang.

Cho dù có phát bóng ngay ở đường biên ngang thì cũng bị chặn kẹt cứng, bọn họ thực khó có cơ hội có thể chuyền bóng ra ngoài.

Cầu thủ phát bóng của lớp chấm mười hai tay giơ bóng nhưng không biết nên chuyền bóng cho ai.

Tiếng còi vang lên!

Vượt qua năm giây phát bóng quy định, vì thế bóng được phán cho cầu thủ của lớp chấm một.

Trần Thành Hạo quả quyết cầm bóng ném thẳng cho Ninh Vũ Phi, chỉ cần ném cao chút thì sẽ không bị cướp bóng, chủ yếu là bởi Ninh Vũ Phi bật nhảy đủ cao.

Mà Ninh Vũ Phi cũng không khiến mọi người thất vọng, anh vẫn lên bóng ở vạch ba điểm, gọn gàng lưu loát kéo lại ba điểm.

“Chắn người cho tôi, nhanh lên, chặn bọn họ lại!” Hậu vệ của lớp chấm mười bắt đầu sốt ruột gào thét.

Cầu thủ của lớp chấm mười từng bước áp sát, nhưng cầu thủ của lớp chấm một cũng theo sát toàn sân, chỉ cần có cơ hội thì liền nghĩ cách cắt bóng.

Cứ như vậy, cầu thủ của lớp chấm mười hoàn toàn bị chặn kẹt cứng, khó lòng tổ chức tiến công.

Bên phía bọn họ nhiều lần phạm phải lỗi tám giây và lỗi tiến công ba mươi giây, thậm chí là hoảng loạn đến mức phạm cả lỗi ba giây.

Dẫn đến xuất hiện năm lỗi khiến toàn bộ quyền ưu tiên phát bóng đều nằm trong tay cầu thủ lớp chấm một.

Trong khi đó, Ninh Vũ Phi cũng không ra tay nữa mà giao bóng cho những người khác để bọn họ có thể chơi tận tình, còn bản thân anh chỉ cần tạo cơ hội cho bọn họ là được.

Trần Thành Hạo cùng Cao Tử Tuấn phải gọi là chơi dữ dội dưới rổ cũng có thể dành được hai điểm.

Thực sự không được thì sẽ giao cho Ninh Vũ Phi ném bóng ở vòng ngoài, cho dù là xa hay gần thì đều là cầu thủ lớp chấm một được điểm.

Lúc này cũng mới qua có năm phút đồng hồ mà điểm số đã bị được rút ngắn lại, chỉ còn chênh lệch có mười điểm, mà năm phút này cũng chỉ dành được có hai điểm mà thôi.

Cầu thủ của lớp chấm mười yêu cầu tạm dừng để sử dụng quyền đổi người cuối cùng.

Bởi vì chỉ là trần đấu giữa các lớp nên cũng không có ai từng được huấn luyện qua hay gì, nhưng những người đam mê bóng rổ vẫn biết được một vài chiến thuật.

Trần Thành Hạo nhìn xong liền nói: “Còn bảy phút nữa, chúng ta chỉ cần tiếp tục phát huy thì nhất định có thể vượt qua đối phương.”

“Chúng ta cũng nên đổi cách chơi, tuy cách này của chúng ta cấp tiến, nhưng rất dễ bị đối phương bẫy phạm quy, cho nên chút nữa không được tùy tiện cắt bóng hay cướp bóng, nhất định phải chú ý động tác của đối phương!”

Ninh Vũ Phi nhìn Cao Tử Tuấn, nói: “Cao Tử Tuấn, chút nữa cậu với tôi cùng làm hậu vệ, phụ trách lên điểm, đối phương nhấy định sẽ nghĩ mọi cách kéo xa chênh lệch.”

“Được, không có vấn đề gì!”

Giờ Cao Tử Tuấn đã không buông bỏ khúc mắc, vô cùng hăng hái, hơn nữa cậu ta cũng đã ý thức được bản thân mình từng chơi kìm nén đến nhường nào.

Tiếng còi vang lên!

Cầu thủ hai bên bắt đầu chuẩn bị đối kháng.

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

Lúc bản thân thuận lợi giành được bóng, cầu thủ của lớp chấm mười còn có chút kinh ngạc, thầm nghĩ chẳng lẽ đối phương đã mệt rồi, bắt đầu không tích cực giành bóng nữa.

Không ngừng chơi theo chiến thuật của bản thân, dưới sự che chắn của một đồng đội khác, cậu ta thuận lợi tiến vào vòng cuối, nhưng không chọn cứng đối cứng mà chỉ dùng một tay nhẹ nhàng ném vào.

Bốp!

Bỗng trước mắt hậu vệ lớp chấm mười tối sầm lại, quả bóng cậu ta ném cao đã bị Ninh Vũ Phi bật người trực tiếp đánh bay, thoáng chốc khiến cậu ta đen mặt.

Bóng được đập vào trong tay Cao Tử Tuấn, Cao Tử Tuấn cũng phát động tiến công nhanh.

Sắc mặt cầu thủ lớp chấm mười vô cùng khó chịu, vốn khoảng cách đã lớn không có cách nào đuổi kịp nên chỉ đành nhìn Cao Tử Tuấn vào rổ lấy điểm.

“Yeah!”

Người của lớp chấm một đều đang hoan hô, người nào người nấy đều như đánh tiết gà.

Lại nhìn sang phía lớp chấm mười đã bắt đầu nản lòng nhụt chí, người nào người nấy mặt ủ mày chau, hoàn toàn không nhìn ra được chút phấn khích nào.

Nếu không bởi trận doanh giữa các lớp không giống nhau thì bọn họ đều muốn hò hét cho cầu thủ lớp chấm một.