Y Vương Vạn Dặm Truy Thê

Chương 187: Chiến thắng



“Thật sự đã coi thường tên Ninh Vũ Phi này rồi, sức bật cùng khả năng lên rổ như vậy đều có thể đấu với khoa khác rồi.”

“Thôi xong rồi, bên phía bạn trai cậu hình như không xong rồi, người nào người nấy đều đã nhụt chí cả rồi.” Cầu thủ của lớp chấm mười đã không còn cảm thấy hưng phấn.

Trận đấu vẫn diễn ra.

Đừng nhìn dáng người Ninh Vũ Phi không được cường tráng, nhưng anh mà đứng trong đám người liền giống như bức tường, cho dù có là hai trung phong hay hậu vệ ném bóng từ vòng ngoài thì đều bị anh chặn lại, quả thực là không thể vào bóng mà.

Ninh Vũ Phi đã vô cùng khiêm tốn rồi, anh cũng chỉ phán đoán phương hướng đối phương ném bóng cùng di chuyển rồi đuổi vượt mà thôi.

Tỉ số bị kéo gần từng chút một thành huề nhau rồi lại vượt qua.

Lớp chấm một càng ngày càng mạnh nhưng lớp chấm mười lại rất chán chường, chủ yếu là bọn họ đã bị Ninh Vũ Phi chặn bóng, cướp bóng, phá bóng đến ám ảnh.

Có thể nói là gần như chẳng còn khả năng dành điểm, cũng chậm rãi bị dẫn dắt theo tiết tấu của nhóm người Ninh Vũ Phi.

Chuyện bị dẫn nhịp này giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn.

Năm giây cuối cùng, một mình Trần Thành Hạo đã ném vào quả cuối cùng khiến cả khối đều trở nên hoảng hốt.

“Trận đấu kết thúc, 45:51, lớp toán cao cấp chấm một thắng, mời đội trưởng hai đội bắt tay giảng hòa.” Tổ trọng tài nói.

Hai người đại biểu bắt tay xong thì hậu vệ bên lớp chấm mười liền bước qua, nói: “Xin chào, trước đấy không nên chế giễu cậu như vậy!”

“Không sao, đối thủ trên sân, bạn bè ngoài cuộc!”

Ninh Vũ Phi bắt tay với cậu ta rồi nhìn nhau cười.

Đây chính là bóng rổ, có không ngừng xung đột trên sân thế nào đi nữa thì ở ngoài vẫn có thể bắt tay giảng hòa. Đây chính là sự tôn trọng dành cho đối thủ, cũng chính là tôn trọng bóng rổ.

Trong năm mươi mốt điểm này, Trần Thành Hạo dành được mười tám điểm, Cao Tử Tuấn dành được mười lăm điểm, Ninh Vũ Phi ra tay mấy lần dành được bảy điểm, số điểm còn lại là do hai cầu thủ khác dành được.

“Yeah! Thắng rồi!”

“Oa…”

Trần Thành Hạo uống ngụm nước rồi nói: “Tôi nói rồi mà, chỉ cần Ninh Vũ Phi ra tay thì nhất định sẽ thắng.”

“Đừng nói như vậy, công lao của mọi người cũng rất lớn, nếu không có mọi người cùng nhau ra sức thì một mình tôi cũng không thắng được.”

Lúc Ninh Vũ Phi chuẩn bị đi thay quần áo thì Giang Vị Noãn cầm một chai nước bước qua, nói: “Này, uống chút nước đi, anh chơi hay lắm.”

“Cũng tàm tạm, tôi cũng chỉ biết đánh bóng linh tinh dưới quê thôi.”

“Mặc kệ chứ, có thể thắng được là được rồi!”

Ninh Vũ Phi hỏi: “Hoa khôi của trường như cô không đi cổ vũ cho lớp mình mà lại đến đây xem, cũng không sợ người trong lớp các cô bất mãn với cô?”

Giang Vị Noãn vừa nghe vậy liền le lưỡi, nói: “Mới không đâu, tôi đây là hoa khôi của trường cơ mà, đến xem bọn họ không phải rớt giá lắm sao?”

“Vậy tôi cũng thực vinh hạnh rồi?” Ninh Vũ Phi nhéo mặt nhỏ của Giang Vĩ Noãn.

Lúc này, trong góc trên khán đài còn có một người đến xem thi đấu bóng rổ. Đó chính là Tô Điềm, cô ấy thấy Ninh Vũ Phi dẫn dắt đội bóng dành chiến thắng, cùng đã nhìn thấy dáng vẻ thân mật giữa Ninh Vũ Phi và Giang Vị Noãn.

Tuy cô ấy cũng là hoa khôi của trưởng, nhưng so với Giang Vị Noãn thì bản thân cô ấy chẳng lẽ gì có, hoàn toàn không thể so sánh hai người với nhau.

Cô ấy thấy Ninh Vũ Phi và Giang Vị Noãn như vậy, trong lòng vậy mà lại có chút khó chịu không hiểu ra sao.

Anh hùng cứu mỹ nhân hay một cái bẫy quê mùa thế nào thì vẫn cứu người nào chuẩn người ấy, tuy không đến mức lấy thấy báo đáp nhưng lại có thể gợi lên khoảnh khắc khiến người ta rung động.

“Vũ Phi, sáng mai không có tiết, tối nay chúng ta đi hát đi?” Trần Thành Hạo hét.

“Anh đi đi!” Giang Vị Noãn nói: “Tôi ở cùng Tố Nga và bà Ngô là được rồi.”

“Cùng đi chứ?”

“Tôi mới không thèm, đường đường là hoa khôi của trường như tôi mà lại tham gia tụ tập với anh thì người khác sẽ nghĩ tôi thế nào chứ?” Giang Vị Noãn lườm nguýt anh.