Yêu Anh Từ Bao Giờ

Chương 18



Tôi uể oải gục xuống bàn nước nghỉ trưa, chẳng biết thiếp đi từ lúc nào, đến khi thấy có người vỗ vào vai mới hốt hoảng tỉnh dậy, quay cái mặt ngơ ngơ nhìn người vừa đánh thức tôi. Người ấy chẳng ai khác ngoài Thịnh. Nhanh thật đấy, đã một giờ rồi nhỉ? Thịnh có vẻ giận tôi chuyện lúc trưa nên mặt mũi lạnh tanh, chẳng nói chẳng rằng ngồi xuống chiếc ghế cạnh tôi.

Tôi hơi áy náy nên nói dối Thịnh:

– Tôi không mệt nên không cần về nghỉ trưa ấy…

– …

Thịnh chẳng thèm trả lời, chỉ nhìn về phía nhóm thợ xây đang vươn vai sau giấc ngủ trưa. Họ vỗ tay giục nhau bắt đầu công việc buổi chiều. Tôi tiu nghỉu nhìn theo hướng Thịnh nhìn, đứng dậy dọn dẹp lại bàn nước, sắp đặt nước cho buổi chiều. Lát sau tôi mượn xe Thịnh đi mua thêm cái nồi cơm điện, lúc về đến nơi, chưa kịp gỡ băng dính dán hộp với yên xe Thịnh đã đem con dao zip đến, rạch vài đường rồi lẳng lặng bê nồi cơm về bếp. Thịnh lạnh lùng thì vốn vẫn lạnh lùng, có điều lạnh như nước đá giữa trời hè ba chín bốn mươi độ thế này tôi chưa gặp bao giờ, chẳng quen chút nào cả, người bất giác nổi gai ốc, cũng chẳng dám nhìn Thịnh thêm cái nào nữa…

– Này…

Thịnh xòe ví, đưa thêm cho tôi hai triệu. Tôi hiểu đó là tiền nồi cơm thì cười cười trả lời:

– Nồi cơm to hôm nay đang giảm giá, còn một triệu hai thôi hihi.

– Cầm hết đi.

Nói vài lời vậy với tôi rồi Thịnh lại về bàn nước ngồi quan sát thợ. Bàn nước là cái bàn nhựa lúc kê chỗ này lúc kê chỗ khác để tiện quan sát thợ, hôm nay bàn nước đặt gần bếp để quan sát nhóm thợ trát tường phía này. Tôi cắm thử nước vào nồi cơm xem điện đóm thế nào rồi rút ra, có vẻ ổn cả, chỉ có người ngồi tựa lưng vào thành ghế ở kia là không ổn mà thôi. Tôi khẽ thở dài một hơi… Hay tôi… cứ cho Thịnh biết tôi đang ở một nơi thế nào nhỉ? Nhưng biết rồi thì Thịnh sẽ sao? Cứ để mặc tôi hay lại vì lòng tốt mà cho tôi vay thêm tiền tìm chỗ khác tốt hơn đây? Tôi nợ Thịnh nhiều quá rồi, làm sao tôi dám làm phiền Thịnh thêm nữa…

Cứ vậy suốt buổi Thịnh thờ ơ coi tôi như không khí, tôi thì vẫn tất bật rót nước mời thợ. Đức nhận ra thái độ của Thịnh, anh ta liếc qua vẻ khó ở của Thịnh rồi tươi tỉnh nhấp một ngụm trà đá, cười tươi khoe răng khểnh nói:

– Thảo vừa xinh vừa khéo thế này chắc nhiều anh xếp hàng lắm nhỉ, hôm trước Thảo nói có người yêu mà anh không tin đâu!

– À… tùy anh nghĩ thôi ạ.

Tôi chẳng muốn đôi co, chỉ nói đơn giản vậy, hơn nữa sự thực tôi đúng là chưa có ai cả, tôi không muốn Thịnh hiểu lầm. Đức coi đó như là sự thừa nhận hoa chưa có chủ của tôi, mắt anh ta sáng lên, anh ta nói tiếp:

– Anh cứ tán cô nào là cô ấy đi lấy chồng, em thấy anh có đáng thương không?

Tôi đang mệt mà cũng phải phì cười. Đức duyên thế này tôi nghĩ anh ta tán gái siêu hạng, cảm giác trong lòng tôi ngay từ đầu đã là không tin tưởng cho lắm. Tôi cười trả lời Đức:

– Anh Đức đẹp trai lại khéo miệng thế này anh nói thế ai tin được?

Có người vẻ mặt bực bội thấy rõ sau câu khen của tôi làm tôi chột dạ… Chẳng lẽ… Thịnh ghen sao? Tôi lắc nhẹ đầu, không tin đâu. Đức nghe tôi khen, anh ta mím môi cười nói:

– Anh nói thật đấy, em không tin cứ hỏi mấy anh kia xem anh có đúng đang ế không?

– Đun thêm nước đi, hết nước!

Thịnh nhàn nhạt sai việc, tôi thấy trong siêu vẫn còn nước đó chứ, có điều Thịnh sai thì tôi phải làm thôi. Tôi đành đổ hết nước trong siêu ra một cái bình nước ở đó rồi mang đi. Đức nhếch nhẹ miệng, anh ta cũng rời bàn để trở lại vị trí làm việc…

Lát sau, giờ nghỉ giải lao của thợ, tôi chưa kịp rót nước mời ai thì Thịnh đã sai tôi đi mua hết thứ nọ đến thứ kia. Tôi bực mình mà cũng đành chịu, trong lòng không khỏi ấm ức. Thịnh có thứ tính cách gì thế không biết? Trẻ con, quá sức trẻ con!

Tôi nhăn nhó nhìn Thịnh khi nhóm thợ xây quay trở lại làm việc, ngồi xuống cạnh Thịnh mà kêu ca:

– Sếp ơi, nắng thế này sếp cứ bắt tôi đi lại lung tung là sao?

– Còn hơn ở nhà ăn nói lung tung.

Thịnh cau mặt trả lời, sau đó lại im như thóc. Lần đầu tiên tôi thấy vẻ giận dỗi quá đỗi trẻ con của Thịnh, vừa buồn cười lại vừa thấy… đáng yêu. Tôi tủm tỉm ngồi bên, im lặng nhìn cùng về một hướng với Thịnh… Mỗi lúc Thịnh một gần tôi hơn, cũng mỗi lúc tôi một thích Thịnh hơn mất rồi… trái tim này cứ không chịu yên trong ngực… nhưng mà Thịnh xa xôi quá, khoảng cách ấy làm tôi chới với…

Hết giờ tôi vào viện với cu Thành một lát, sáng mai là cu Thành được về nhà rồi, cũng có nghĩa là tôi phải xa em. Cô Doan bảo tôi bận làm thì cứ làm, rảnh thì về chơi, không cần nghỉ mà tiễn hai cô cháu, tôi cũng chỉ biết vâng dạ. Cu Thành gửi trả tôi điện thoại, tôi mỉm cười trao lại điện thoại cục gạch cho nó, nó còn nhỏ dùng cái này chỉ hư người, tôi thì lại cần dùng vào nhiều việc.

Tối đến, không gian xóm trọ yên ắng làm tôi có hơi sờ sợ. Dãy nhà trọ này có vẻ ít người thuê, không gian thiếu trong lành ở đây làm nhiều người không chịu được, chỉ có những người thực sự không có tiền như tôi mới đành phải ở mà thôi. Ngoài hai căn nhà đầu ngõ có ánh đèn thì những ngôi nhà đối diện và bên cạnh tôi đều khóa cửa để đấy.

Tôi nấu nướng ăn tối đơn giản, tắm táp cho mát mẻ sạch mồ hôi rồi nghỉ ngơi. Có chút internet tôi dạo facebook một vòng, tải vài cuốn sách hay về máy để đọc vừa nâng cao hiểu biết vừa để nhanh hết thời gian. Mỗi giây mỗi phút ở đây tôi đều cảm thấy mệt mỏi, thứ mùi khó ngửi dường như càng nồng hơn theo từng cơn gió Lào nóng rẫy… Có cái quạt còi cọc mà tôi cũng dễ chịu hơn hẳn, từ sớm đã chui vào màn ngồi thiền trước laptop, cảm thấy đôi chút dễ chịu so với tối qua, vậy cũng là mừng lắm rồi. Laptop này của Thịnh trống trơn, có vẻ Thịnh ít dùng, tôi có muốn tò mò tìm hiểu về Thịnh cũng chẳng thể. Cứ vậy một hồi hai mắt díu chặt lại, hôm nay tôi cảm thấy có thể ngủ được, ra tắt đèn rồi lại chui vào màn. Nóng thật đấy nhưng vẫn là không nên nằm đất, tôi nằm trên giường thôi.

Đang mơ màng, bất chợt tôi nghe có tiếng lạch cạch. Tim tôi như đông cứng lại, nín thở nghe ngóng. Có ai đó đang muốn phá cửa đột nhập vào đây! Cánh cửa gỗ này hoàn toàn không chắc chắn, nếu bị cưa một chút là có thể vào bên trong được. Tôi bắt đầu run rẩy… Tôi quát lên:

– Ai đấy?

– …

– Ai không nói tôi báo cảnh sát bây giờ đây!

Âm thanh đó vẫn không ngừng lại. Thịnh đã cảnh báo tôi rồi, vậy mà tôi cứ liều mình ở đây lại còn ở một mình. Bây giờ phải làm sao… phải làm sao đây? Chắc chắn hắn đã quan sát tôi từ hôm qua, thấy tôi con gái một thân một mình nên hắn không sợ gì hết. Xung quanh đây quá đỗi vắng lặng, tôi có gào lên cũng không ai nghe được. Tôi có nên báo cảnh sát hay không? Báo cảnh sát liệu có kịp không hay nên… báo Thịnh? Thịnh ở gần đây, và… trong vô thức tôi tin Thịnh. Tôi chỉ biết nghĩ vậy liền bấm số, chẳng còn thời gian mà cân nhắc. Giờ là hơn mười hai giờ…

– Alo.

Âm giọng ngái ngủ của Thịnh vang lên, tôi mừng như bắt được vàng mà run run thều thào:

– Anh Thịnh… hình như có ai đó… đang phá cửa xông vào nhà tôi trọ… tôi quát lên hắn cũng không sợ…

– Bình tĩnh, báo cho tôi biết cô đang ở đâu!

Âm thanh cứng cỏi vang lên, tôi như cọng rơm bám được cọc gỗ giữa dòng liền lập cập trả lời:

– Tôi… tôi ở cuối ngõ 159 phố Y… hức hức… tôi sợ lắm…

Tiếng ngắt máy vang lên, tôi chỉ biết cầu nguyện. Tôi lại làm phiền Thịnh nửa đêm nửa hôm thế này, nhưng mà tôi chẳng biết phải làm sao nữa. Thịnh… anh mau đến đây cứu tôi, tôi thực sự rất sợ!