Yêu Anh Từ Bao Giờ

Chương 20



Theo Thịnh lên tầng tám mà tim tôi cứ đập thình thình, cũng chẳng dám ngẩng mặt lên nhìn Thịnh. Lúc nãy trong tâm trạng rối bời, buồn ngủ gặp chiếu manh, cầu bơ cầu bất lại được Thịnh đón về mà tôi mừng quá… còn lúc này, nghĩ về tương lai ở cùng Thịnh nhờ lòng tốt của Thịnh mà cảm xúc trong lòng tôi lại hỗn loạn vô cùng. Một trai một gái ở cùng một nơi như vậy liệu có sao không, dù là Thịnh luôn chê bai tôi? Tôi thích Thịnh thì không phải bàn, có điều tình cảm của tôi chỉ có thể là sự biết ơn cùng ngưỡng mộ mà nhìn từ xa, chỉ dám giữ chặt tình cảm này trong lòng, được ở gần Thịnh thế này tôi đương nhiên là thích nhưng… trong tôi vẫn có chút ích kỷ không sẵn sàng… cho đi. Đàn ông đang tuổi sung sức như Thịnh… chắc chắn không đơn thuần như chị em gái với nhau… lỡ như trong lúc nào đó không kiểm soát được bản thân… aaaa… chẳng dám nghĩ tiếp nữa! Tôi nhắm tịt mắt lại, mặt mũi ửng hồng như hòn than trong lò, lắc lắc đầu… không sao đâu, sẽ không sao đâu… tôi cần tin tưởng Thịnh…

– Nghĩ gì đấy?

Tôi giật thót mình, cười cười ngẩng lên nhìn Thịnh.

– Hihi… nhà có một phòng ngủ với một cái giường thôi nhỉ?

– Ừm.

Đấy, như thế thì làm sao tôi bình thường cho được? Tôi lại cúi mặt, cắn môi nghĩ ngợi rồi ngẩng lên nói tiếp:

– Tôi thích nằm ở sofa, ở đó êm hơn ở giường ý.

– Ừm.

Rồi, xong. Nằm ở sofa cũng được, ăn mày lại còn đòi xôi gấc, còn đòi chủ nhà nhường giường cho chắc? Hơn nữa người tôi cũng nhỏ, sofa trong phòng khách lại lớn coi như chiếc giường của tôi cũng được, chứ Thịnh nằm đó còn thò cả chân ra ngoài luôn. Tôi thả lỏng tinh thần bớt nghĩ ngợi, thoải mái bước theo Thịnh vào căn hộ xinh xắn. Vừa bước chân vào nhà mà cảm giác như cả thiên đường đang mời gọi… Mát… mát lịm cả tim! Không khí lại còn thơm thơm mùi hoa nhài nữa chứ! Đúng là đang dưới địa ngục một phát bay thẳng lên thiên đường… Sướng, sướng thực sự! Tôi ngồi luôn xuống sofa tận hưởng hơi mát lạnh từ điều hòa giữa cái nóng ba bảy ba tám độ… chỉ có thể nói là phê chữ ê kéo dài…

– Cô xem cái này đi!

Thịnh vào phòng ngủ quay ra, đặt tờ hóa đơn mới cứng lên bàn kính ngay trước mặt tôi. Tôi tò mò nhìn rồi… chết lặng. Chiếc laptop Thịnh đưa tôi mượn có thể có giá bốn mươi triệu có dư sao hả trời? Thịnh ơi… anh giàu quá nhưng thành ra anh giết tôi rồi! Anh cho tôi mượn cái laptop đắt tiền thế này mà làm chi huhuhu… Tôi tái mét mặt mày, mãi mới thốt lên lời:

– Tối qua… anh mới mua nó à?

– Hóa đơn có ghi đấy.

– …

Thịnh… anh giết tôi đi, tôi xin anh đấy! Tôi khóc không ra nước mắt, lắp bắp:

– Tôi… tôi nợ anh… có được không? Mỗi tháng trả một ít… nhé!

Tôi nuốt khan một ngụm ngước nhìn Thịnh chờ đợi câu trả lời. Thịnh tỉnh bơ nhìn xuống, nhướng nhẹ đôi mày rậm.

– Có thích kiếm tiền không?

Kiếm… kiếm cách nào? Đừng nói là… aaa… tôi ngơ ngác nhìn Thịnh khẽ lắc đầu… Thịnh hất nhẹ hàm thách thức, khóe miệng khẽ nhếch lên.

– Tôi là đàn ông mà…

AAAAA… Khuôn mặt tôi lập tức chuyển sang màu đỏ gay, nỗi tức giận cũng bùng lên trong tích tắc. Tôi lập tức vùng dậy, đôi mắt rơm rớm kìm nén cơn tức giận. Tôi quay mặt đi không muốn đối diện với ánh mắt giễu cợt của Thịnh, cứng giọng:

– Không! Tôi có chết cũng không làm chuyện bỉ ổi đó đâu! Còn anh… nếu chỉ vì nhu cầu thì anh tìm người khác đi! Hóa ra… anh đem tôi về đây cũng chỉ vì chuyện đó. Tôi… tôi khinh!

Tôi nói xong liền bước về phía cửa. Tôi thà bỏ ra ngoài kia nằm vạ vật dưới gầm cầu còn hơn nằm dưới thân hắn cho hắn chà đạp chỉ vì tiền. Đúng là tôi đang không có tiền nhưng… bảo tôi bán thân trả nợ thì có chết tôi cũng không làm!

Tôi bước được hai bước Thịnh đã bước đến chắn đường. Tôi không sao kìm nén được, nước mắt lại chảy ra. Tôi không muốn yếu đuối trước con người đáng sợ này một phút giây nào nữa nên đưa tay gạt ngay đi, gắt lên:

– Tránh ra!

– Cô định đi đâu giờ này?

– Đó là chuyện của tôi.

Thịnh cố nén nụ cười mà hỏi tiếp:

– Nhiều cô gái muốn nghe đề nghị ban nãy của tôi lắm đấy, cô nghĩ kỹ chưa kẻo lại hối hận?

Tôi quắc mắt lên nhìn Thịnh, nước mắt lại lăn dài, cõi lòng xót xa tủi thân vô hạn:

– Tôi biết… anh đẹp trai… anh có tiền… anh khinh tôi, anh nghĩ tôi là loại con gái dễ bị chà đạp… vậy thì anh nhầm, rất nhầm! Tôi cho anh biết… không phải tôi chưa từng có kẻ lắm tiền nhiều của nào muốn thứ mà anh muốn lúc này đâu… Tôi nghèo thật nhưng tôi không thiếu lòng tự trọng… anh hiểu chưa?

Thịnh vỗ vỗ vai tôi rồi phì cười mà nói:

– Ý tôi là tôi cần người nấu cơm rửa bát giặt quần áo giúp tôi hàng ngày, cô có làm được việc đó không?

Ơ… tôi ngẩn tò te nhìn Thịnh. Chẳng lẽ… nãy giờ tôi hiểu lầm ý Thịnh sao? Không… chắc chắn Thịnh cố ý trêu tôi! Tôi lườm Thịnh một cái, tiện tay đấm một cái vào khuôn ngực cứng chắc của anh ta làm tôi đau cả tay, nửa bực bội nửa buồn cười mà trả lời:

– Anh cần ô sin thì nói thẳng ra… đã sợ hết hồn từ lúc theo anh về rồi thì chớ!

Thịnh nhìn vẻ mặt bực bội của tôi, bĩu môi:

– Sợ cái gì? Đây chả thèm.

Nói xong Thịnh bỏ vào trong phòng ngủ. Tôi nghe mà thở phào một hơi. Tôi biết ngay mà, Thịnh đâu có thèm thích tôi. Nhưng mà… như vậy cũng đâu có vui vẻ gì nhỉ? Ai da… tôi thật là lắm chuyện. Thôi muộn lắm rồi, không nghĩ nữa, đi ngủ thôi!

Giấc ngủ ở nơi này sao mà ngon kinh khủng khiếp, đến tận lúc tôi nghe tiếng lạch cạch mới mở mắt tỉnh dậy. Thịnh đang đánh trứng trong bếp! Tôi vô thức sờ vào túi quần, may thế nào vẫn còn cái điện thoại, tối qua thằng nghiện không để ý tôi để dưới màn. Giấy tờ bằng cấp quan trọng thì tôi vẫn để ở quê, thế nên trong ví bị mất chỉ có tiền với cái chứng minh thư và thẻ ngân hàng cũng hết sạch tiền, hôm nay phải ra ngân hàng báo mất mới được. Mấy giờ rồi ấy nhỉ? Sáu rưỡi rồi! Bảy giờ là thợ bắt đầu làm việc, cũng có nghĩa nếu tôi muốn nấu bữa sáng cho Thịnh thì cần phải dậy từ sáu giờ. Muộn mất rồi hức hức!

Tôi lao vội vào bếp, nhấc cái chảo nhỏ rửa qua nước rồi bật bếp từ, quay cái mặt ngái ngủ nhìn Thịnh cười cười:

– Anh vào thay quần áo đi, để tôi làm nốt!

Thịnh đặt bát trứng vừa đánh xong xuống bàn bếp, bước về phòng ngủ. Tôi chiên xong trứng, kẹp cùng thịt nguội vào bánh mì sandwich trên bàn rồi vào toilet gần đó. Tối qua tôi để quên bàn chải đánh răng cùng khăn mặt trong túi nilon, chốc phải qua nhà xây mới có mà dùng, giờ rửa tạm cái mặt đã vậy. Tôi xong việc bước ra thấy Thịnh đã quay lại bếp từ lúc nào, lúc này Thịnh đã mặc áo phông xám cùng quần jogger đen dài đến mắt cá.

Thịnh ngồi xuống một chiếc ghế bàn ăn, tôi vui vẻ đưa đĩa hai cái bánh mì kẹp ra trước mặt Thịnh, ngồi xuống đối diện, cũng lấy cho mình một cái bánh đưa lên miệng. Không ăn chốc tôi xỉu ra mất, chạy hết việc nọ đến việc kia chứ bình thường làm văn phòng tôi cũng hay bỏ bữa sáng.

Thịnh cầm miếng bánh, không nhìn mà hỏi tôi:

– Lương giúp việc cô muốn bao nhiêu?

À… Thịnh rất sòng phẳng cũng rất tốt bụng nữa, còn tôi thì đương nhiên cần tiền, có điều tôi làm sao mà đòi lương giúp việc được nên cười trả lời:

– Anh cho tôi ở nhờ là tốt lắm rồi tôi còn đòi lương gì nữa… tôi làm giúp anh cũng là giúp tôi thôi… còn tiền ăn với tiền điện nước… tôi với anh “share” nhá!

Thịnh nghe xong nhướng mày rất nhẹ, có vẻ Thịnh hơi ngạc nhiên, ngay sau đó buông một câu:

– Khỏi. Đây bao.