Yêu Anh Từ Bao Giờ

Chương 4



Tôi đang khóc bỗng ngưng lại, ngạc nhiên ngước lên nhìn hắn. Hắn lạnh lùng đưa mấy đồng tiền ra trước mặt tôi. Dù mất tiền xót lắm nhưng lúc này tôi có chút bất ngờ, lúng túng đứng dậy đối diện hắn thắc mắc:

– Anh không sợ tôi bỏ đi luôn à?

– Thách.

Tôi phì cười, đưa hai tay đón lấy tiền từ tay hắn. Nhớ ra tôi cần tất cả số tiền đóng viện phí thêm cho cu Thành là ba triệu, tôi đã nhờ cô Doan vay giúp họ hàng từ chiều qua, lúc này thấy hắn dễ dễ tự nhiên lại liều mồm:

– Hay… anh ứng trước cho tôi luôn ba triệu được không? Tôi thề với anh tôi sẽ làm việc chăm chỉ, anh thấy sáng nay tôi nghiêm túc thế nào rồi đúng không?

Mặt hắn đang vô cảm bỗng biến thành vẻ bực bội, hắn quay người bước đi. Tôi xấu hổ đến đỏ mặt, cả người nóng ran vội chạy theo giải thích sợ hắn hiểu lầm tôi tham lam không biết điều:

– Tại… em trai tôi đang nằm viện, bác sĩ nói cần ba triệu đóng nốt đợt cuối rồi cho em tôi về nhà nên… anh thông cảm cho tôi… anh không đồng ý cũng không sao mà!

Hắn gườm gườm nhìn tôi hỏi:

– Có thật không?

– Thật… thế nên mất tiền tôi mới khóc thế…

– …

– Được rồi. Tôi ứng trước cho cô ba triệu, có điều từ mai cô phải làm thêm việc nấu cơm trưa cho anh em thợ.

Hắn cũng biết ép người lắm đấy, cơ mà… tôi đang cần tiền, hắn tin tôi, cho tôi vay lại cho tôi việc đã là tốt lắm rồi, tôi còn dám ý kiến gì nữa. Tôi bặm môi, cúi đầu gật gật, nhận thêm tiền từ cái ví da đen của hắn. Hắn không nói thêm gì nữa, cất lại ví vào túi quần kaki đen rồi bỏ đi, mặc kệ tôi mở ba lô để tiền cẩn thận vào ví. Tôi làm sao mà dám bất cẩn thêm một lần nữa. Món tiền quý giá này, có chết tôi cũng phải bảo vệ đến cùng. Tôi lấy trong ví ra mấy đồng lẻ rồi bước đến trạm xe buýt gần đó, tìm chuyến xe thích hợp nhất đến bệnh viện Nhi thành phố.

Tôi mua hộp cháo tôm cùng cái bánh sừng bò mà em tôi nói thèm ăn vào cho nó. Bước vào phòng bệnh chật chội mấy bé nằm chung một giường, người nhà đông đúc xung quanh, tôi thở dài lên tiếng:

– Cháu chào các bác các cô!

– Ừ… Thảo vào chăm em đấy à?

Mọi người bận bịu chăm sóc con em, họ thấy tôi bước vào thì ngẩng lên cười chào lịch sự rồi lại chăm chú đút cháo, xúc cơm cho bọn trẻ.

Tôi bước đến giường cu Thành, thằng bé đang đọc truyện Đô Rê Mon, thấy tôi nó bỏ cuốn truyện xuống ngẩng mặt lên đón chị, đôi mắt long lanh nhìn tôi:

– Chị Thảo, chị mua bánh sừng bò cho em rồi ạ?

– Ừ, mày đòi thì chị phải chiều chứ. Cô Doan đi đâu rồi Thành?

– Cô ấy vừa ra ngoài thôi ạ.

Tôi gật đầu, mở túi nilon lấy bánh sừng bò còn ấm đưa cho em rồi đặt hộp cháo nóng lên bàn tủ đầu giường cho nguội bớt. Cho đến hôm nay là em tôi nằm viện được một tuần, cứ vào viện là xác định tốn kém rồi. Tôi thở dài, ngồi xuống mép giường bệnh, mỉm cười ngắm thằng bé vui vẻ gặm bánh. Giường thì nhỏ mà có tận ba bạn cùng nằm, đúng là không thể nào nằm thẳng người mà toàn phải ngồi cả. Thương lắm nhưng chẳng biết làm sao, tôi lấy đâu ra tiền mà cho em vào phòng dịch vụ?

Nhìn sắc mặt thằng bé đã có chút hồng hào mà lòng tôi dịu lại, nhớ hôm nó được anh Kiên, anh họ nhà mẹ tôi đưa vào, da dẻ nó tái nhợt, môi tím bệch mà tôi lo tái người, ăn không ngon ngủ không yên, giờ được thế này tôi cũng mừng, mong thằng bé sớm được ra viện.

Từ ngày bố mẹ tôi mất, ngôi nhà ba gian của chúng tôi đành đóng cửa để đấy, cu Thành sang ở với bác Tuấn – anh trai duy nhất của mẹ tôi. Gia cảnh bác cũng chẳng khá giả, vợ bác mất cách đây mấy năm vì ung thư, giờ bác ở với con trai lớn là anh Kiên cùng vợ anh và đứa con gái mới lên ba. Anh Kiên cờ bạc nợ nần suốt làm nhà bác bao phen khốn đốn, tôi để thằng Thành ở đấy mà cũng lo lo, được cái thằng bé vốn ngoan ngoãn, học hành cũng ổn, lại thêm chị Hà vợ anh Kiên làm giáo viên bảo ban nên tôi cũng tạm yên tâm, hàng tháng vẫn gửi tiền về nhờ bác nuôi em. Tôi không đủ khả năng để mang thằng bé ra đây ăn học, đành nhờ cậy bác Tuấn vậy. Tôi luôn mong có việc tốt lương cao để hỗ trợ được tốt hơn cho thằng bé nhưng khả năng chẳng đủ, trình độ tiếng Anh cũng tậm tạch nhớ nhớ quên quên nên tôi cũng đành chịu mức lương năm triệu, đến lúc công ty cũ phá sản thì năm triệu cũng chẳng có mà dùng. Tôi muốn học liên thông lấy cái bằng đại học Tài chính-Kế toán lắm, có điều bao việc phải lo. Nghĩ rồi tôi lại thở dài đánh thượt…

Một lát sau cô Doan tôi bước về phòng, tôi thấy cô liền cất tiếng chào:

– Cô Doan, gần mười hai giờ rồi, cô cháu mình đi ăn gì đi!

– Ơ… hôm nay không nấu nướng gì à cháu?

Cô Doan cầm ít bánh đa vừng với gói bim bim đặt lên bàn tủ, nhìn tôi thắc mắc. Tôi đành nói hoàn cảnh cho cô hiểu, cô vẫn biết tôi khó khăn vay mượn khắp nơi nên tôi cũng chẳng giấu gì cô:

– Sáng nay bà chủ nhà trọ của cháu không cho thuê nhà nữa, cháu định tối vào đây ngủ, mà nhìn cảnh thế này thì…

– Ừ, ở đây có mà hít c*t, hít đ*i cũng ốm người, thôi xem thuê chỗ nào rẻ rẻ, chật tí cũng được cháu ạ.

Tôi cũng đành gật đầu với cô chứ chẳng biết làm sao, ở lại bệnh viện buổi tối là không thể, ngoài sân thì muỗi nó khiêng đi, lại còn mưa gió mà trong phòng thì chẳng còn chỗ, bọn trẻ ốm đau khóc lóc inh ỏi, không cũng đi vệ sinh tại chỗ. Cô Doan nghĩ cho tôi, cô bảo tôi còn giữ sức khỏe mà đi làm nên cô mới nhận việc ở lại đây chăm cu Thành chứ không thì tôi cũng chẳng biết phải làm sao. Tôi ngài ngại hỏi cô:

– Việc cháu nhờ cô hôm qua… thế nào rồi cô?

– Ừ… nhà cô với nhà chú Hưng còn có ít tiền gom cả cho chúng mày, nhà quê làm nông mấy khi có tiền đâu, đây cầm lấy cháu.

Tôi xúc động khi cô dúi vào tay tôi mấy đồng, chẳng phải đếm tôi đoán cũng đủ số tiền tôi cần, nhưng tôi mới có được ba triệu từ tên “chủ” nên chỉ lấy một phần ba số đó, còn đâu đưa lại cô mà nói:

– Cháu vay cô với chú ít này là tốt rồi, cháu mới tìm được việc làm rồi cô ạ, thế nên tạm thời cũng bớt lo.

Tôi nói rồi mở ví đưa ba triệu cho cô, không quên nhờ cô:

– Chiều nay cháu phải đi làm sớm, cháu nhờ cô đóng viện phí cho cu Thành giúp cháu!

Cô Doan có vẻ vui khi tôi nói có việc làm, có điều tôi chẳng dám nhìn cô nên cô cũng thôi không hỏi gì. Cô nhận tiền cất vào túi vải, cô làm ruộng nên cũng không thạo mấy việc tiền nong, nhưng tôi chỉ biết nhờ cô mà thôi.

Tôi đứng dậy, kéo tay cô nói:

– Mình ra ngoài kia ăn gì đi cô, cũng muộn rồi cô ạ.

Cô Doan cùng tôi ra ngoài ăn suất cơm bình dân ở ngay cổng bệnh viện rồi quay lại với cu Thành. Thằng bé giờ khỏe hơn nên tự xúc cháo ăn được, có điều nó ăn cái bánh xong lưng lửng dạ rồi nên lại chẳng động vào hộp cháo mà thiêm thiếp, co người vào một bên mép giường nghỉ trưa. Nhìn đồng hồ cũng đã mười hai rưỡi, tôi đành từ biệt cô Doan để trở lại với công việc phụ hồ bất đắc dĩ, không dám hẹn cô trước bởi khả năng tối nay tôi không vào được mà còn đi tìm chỗ trọ mới.