Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Chương 90: Nụ hôn này tôi sẽ không xin lỗi



Edit: Đình & Beta: Phong Vũ

“Chuyện nhờ cậu ta giúp cũng không to tát gì, cô không cần phải để tâm.”

Mục Ảnh Sanh không biết đáp lại thế nào. Mấy câu nói hôm nay của Lệ Diễn đều làm cô không biết phải trả lời thế nào.

Xe càng gần đến trường quân đội, Lệ Diễn càng trầm tĩnh lại.

Tiến vào trong trường, anh dừng xe trên con đường râm mát gần ký túc xá, quay lại nhìn chằm chằm vào mặt của cô.

Bầu trời trong xanh, ánh mặt trời sau trưa xuyên qua những ngọn cây rọi vào cửa sổ xe, khuôn mặt cô giữa ánh nắng mang theo chút mơ màng.

Lệ Diễn nghĩ đến những chuyện anh sắp phải làm, lại lập tức muốn nói cho Mục Ảnh Sanh nghe. Anh vươn tay, nhẹ nhàng đặt lên mặt cô.

Bàn tay anh ấm nóng, Mục Ảnh Sanh chớp mắt, muốn hỏi Lệ Diễn đang muốn làm gì, nhưng cuối cùng lại không thốt nên lời.

Vừa rồi cô nhớ rõ, là cô chủ động hôn anh. Chẳng lẽ bây giờ anh đang giận? Hay là  ——

Giọng Lệ Diễn trong trẻo, âm lượng vừa đủ, vẻ mặt nghiêm túc chưa từng thấy: “Lần sau đừng tùy tiện cho đàn ông vào phòng khách sạn.”

“…” Mục Ảnh Sanh chớp mắt, không kịp phản ứng, ánh mắt có chút giận dữ: “Anh…”

“Nụ hôn vừa rồi, tôi sẽ không xin lỗi.” Lệ Diễn mới mười mấy tuổi đã vào quân đội, lăn lộn đến vị trí này không thể không công nhận ý chí cứng cỏi của anh.

Anh cũng chưa từng nghĩ sẽ có ngày gặp được một người con gái làm anh không thể kìm lòng.

Hai người rõ ràng gặp nhau cũng không bao nhiêu lần, anh biết rõ con bé này còn rất nhiều bí mật, anh cũng âm thầm tự hứa với mình, cả đời này, anh chỉ một lòng trung thành với tổ quốc.

“Mục Ảnh Sanh.”

Quen biết nhau lâu vậy rồi mà đây là lần đầu Mục Ảnh Sanh nghe anh gọi tên mình.

Cô chờ Lệ Diễn nói tiếp, thế nhưng anh lại im lặng, anh nghiêng người, dùng sức ôm lấy cô. Sau đó thu tay lại, quay người xuống xe, giúp cô lấy hành lý xuống.

Vì chưa đến ngày nhập học nên sân trường rất yên tĩnh. Mục Ảnh Sanh đứng ở ven đường, nhìn Lệ Diễn.

Cô bé ấy đứng ở đó, đôi mắt hạnh xinh đẹp nhìn chằm chằm vào anh. Lệ Diễn nghĩ đến nụ hôn kia, mũi chân giật giật.

Anh tiến lên, ôm trọn cô trong lồng ngực mình.

Hết hôm nay sẽ lâu lắm hai người mới lại được gặp nhau.

Anh thậm chí còn không chắc mình có còn sống sót trở về hay không. Thế nhưng không hiểu sao anh lại không muốn cô quên mất mình.

Dù anh biết rõ cô vẫn chưa đủ tuổi kết hôn. Hơn nữa trong trường cũng có nội quy nghiêm ngặt cấm binh sĩ và học viên yêu đương.

Nhưng anh cũng không muốn cô bé này có cơ hội quên mất anh.

Trên người cô bé có một hương thơm nhàn nhạt, cả mùi hương, cơ thể cùng khuôn mặt của cô đều rất khác biệt, tinh tế, hài hòa, nhỏ nhắn, mềm mại.

Cánh tay anh siết thật chặt, giọng nói trầm thấp vang lên, kèm theo đó là chút nhiệt lượng lướt qua tai cô.

“Đợi tôi.” Sông dài biển rộng, chẳng biết khi nào gặp lại. Vì vậy anh không thể kiềm chế, muốn lưu lại một nụ hôn khiến cô không thể quên anh.

Chờ anh? Chờ anh để làm gì?

Mục Ảnh Sanh còn chưa kịp phản ứng, người kia đã buông tay. Lui một bước, đi ra cửa trước, lên xe.

Đang định bước lên xe, anh ngừng lại, ánh mắt rơi lên người cô.

“Nếu muốn leo lên cao, nhất định phải rèn luyện bản thân trở nên mạnh hơn nữa. Cố lên cô bé.”

Không cần anh nói cô cũng muốn rèn luyện trở nên mạnh hơn. Không đúng, cô bé á? Đây là kiểu xưng hô gì vậy?

Đã quá trưa, gió thổi lá rụng xào xạc. Mục Ảnh Sanh nhìn chiếc xe dứt khoát chạy đi, trong đầu không khỏi nghĩ đến ánh mắt phức tạp không thấu nổi của Lệ Diễn lúc trước khi lên xe.

Loáng thoáng giống như cô đã từng bắt gặp ánh mắt đó trước đây.