Yêu Chàng Quân Nhân Đáng Ghét

Chương 91: Sao không nghe theo sắp xếp



Edit: Mai Thảoo & Beta: Phong Vũ

Mục Ảnh Sanh nép chặt thân của mình vào cây đại thụ phía sau, hơi thở của cô rất nhẹ. Trừ khi phải dựa vào thật gần, còn không thì hoàn toàn không cảm giác được, ở phía sau cái cây này có một người đang đứng.

Phía sau cô có đồng đội đã “Ngã xuống”, cũng có đồng đội vẫn đang tiếp tục ở phía trước.

Cô hít thở sâu, lên kế hoạch tiếp cận vị trí thủ lĩnh của “quân địch” theo vị trí vừa ước tính.

Đây là một lần diễn tập quân sự liên hợp. Nơi đóng quân của đội Mục Ảnh Sanh được đại diện là màu xanh lam, còn chỗ đóng quân bên đối phương được đại diện là màu đỏ, hai bên đã chiến đấu được hơn hai ngày hai đêm rồi.

Trước sáng sớm ngày mai, cuộc chiến sẽ kết thúc. Hiện tại, sắc trời đã dần tối. Cô quyết định sẽ bất ngờ tập kích.

Muốn bắt được giặc trước tiên phải bắt được vua,

Cô có ý định sẽ tiêu diệt “thủ lĩnh” trước tiên. Chấm dứt chiến tranh trước sáng sớm ngày mai. Cô nhìn chằm chằm đường ranh giới phía trước, lặng lẽ đưa tay ra sau ra hiệu cho đồng đội.

Sau đó cô im lặng, nhẹ nhàng ẩn náu trong đêm đi về phía “doanh trại của địch”.

Trời đêm quá tối, nếu không có thị lực tốt, căn bản sẽ không thấy rõ được động tác của cô.

Tuyến canh gác của quân địch kéo rất dài, muốn nhảy qua cái hàng rào điện kia, gần như là không có khả năng.

Nhưng sau khi chiến đấu hai ngày hai đêm, trận chiến đã rất bế tắc rồi. Đồng đội của cô đã hi sinh rất nhiều, nên cô không muốn chờ đợi thêm nữa.

Lưới sắt được làm rất tốt muốn cắt bỏ một đoạn cũng không dễ dàng, Mục Ảnh Sanh hít thở thật sâu. Trước khi đến đây, cô đã sắp xếp một tiểu đội nhỏ ở phía sau để thu hút sự chú ý của đối phương.

Đồng thời cô cũng sắp xếp một tiểu đội khác, để tập trung ở vùng lân cận kho “lương thực” của quân địch nhằm tập kích bất ngờ.

Cùng lúc tiếp cận quân địch theo hai hướng, bây giờ có lẽ đối phương sẽ không nghĩ đến, cô còn một nước cờ thứ ba chưa sử dụng. Mà cô là một nhân tố quan trọng của nước cờ này.

Nhờ cảnh ban đêm yểm hộ, cô lặng lẽ cắt bỏ các dây thép gai. Một dây, hai dây, ba dây.

Bàn tay bị cọ sát đến đau nhức, nhưng cô căn bản không thèm để ý.

Hai năm sinh hoạt trong trường quân đội đã làm cho ý chí của cô hoàn toàn khác xưa.

Đúng vậy, năm nay Mục Ảnh Sanh đã lên năm ba. Trận này là trận tập diễn sau khai giảng năm ba của cô. Hai năm qua, cô đã liều mạng vừa học tập vừa rèn luyện không ngừng. Mà lần diễn tập quân sự này là cơ hội tốt nhất để cô chứng minh năng lực của bản thân.

Mục đích duy nhất của cô từ trước tới giờ là phải trở nên mạnh mẽ.

Phá một cái lưới sắt thì không có thay đổi gì nhiều, miễn cưỡng một người có thể chui qua. Cô không quá rối rắm, trực tiếp nằm sấp người xuống, nhẹ nhàng trườn người tới trước.

Nhân cơ hội vượt qua các xe được cấp cho mượn, bỏ qua các xe bọc thép, và các thủ vệ của đối phương

Khi đi ngang qua một binh sĩ, không chần chừ rút dao găm, cho đối phương “Một nhát chí mạng”. Binh sĩ “Ngã xuống” trong nháy mắt, muốn kêu lên, nhưng nghĩ đến đây là quy định của diễn tập, nghiến răng nhẫn nãi không phát ra tiếng.

Cô không thèm nhìn đối phương một cái, thời gian hai năm, đủ để cho cô có trình độ trở thành một chiến sĩ.

Nhẹ nhàng nhảy lên xe của đối phương, quan sát kĩ tình thế xung quanh, tập trung vào “Thủ lĩnh” của đối phương đang ngồi trong doanh trại.

Hít một hơi thật sâu, cô không dám xem thường, vừa quan sát tình hình bốn phía, vừa nhảy xuống từ nóc xe, sau đó mới đi vòng qua cửa sổ ở sau doanh trại.

Bên trong có tiếng nói, cô nghiêng người, không để cho mình bị phát hiện, hóp bụng lại nấp ở đó, trong khi đang nhìn người ở bên trong, trong đầu Mục Ảnh Sanh đột nhiên lóe lên một ý.

Cô lại ngồi xuống một lần nữa, nhờ vào bóng đêm chẳng mấy chốc cô đã đi tới doanh trại bên kia.

Thời gian, từng giây trôi qua.

Trước khi bình minh xuất hiện đã bắt được thủ lĩnh của đối phương. Đối phương là đàn ông, chưa tới 40 tuổi, thân phận là thủ lĩnh của đội quân màu đỏ này, cũng là Đoàn trưởng Trung Đoàn hoạt động đặc biệt của quân khu – Nhậm Đông, nhìn Mục Ảnh Sanh, lại nhìn vết súng màu xanh lam trước ngực cười gượng.

“Tiểu đồng chí, làm sao bạn phát hiện ra tôi là thủ lĩnh.”

“Bí mật”.  Trên mặt Mục Ảnh Sanh mang theo một nụ cười thỏa mãn: “Các anh thua rồi.”

“Tiểu đồng chí, bạn cũng nên cho tôi chết một cách minh bạch chứ.” Cuộc chiến tại địa điểm tập trận quân sự vẫn tiếp diễn, nhưng Nhậm Đông vẫn đứng yên. Bây giờ anh ta đã là một “người chết”, vì vậy đương nhiên không thể di chuyển, chỉ có điều: “Tiểu đồng chí, bạn không xuất thẻ của mình ra sao?”