Yêu Đến Tận Hoàng Hôn

Chương 6



Lúc nhìn thấy Thanh Thu đi phía sau Diệc Hoan ở sân bay, tôi vốn không cảm thấy bất ngờ.

Diệc Hoan kéo tôi sang một bên lầm bầm: “Người phụ nữ này đáng sợ quá rồi, sáng sớm kéo theo vali xuất hiện ở nhà tớ, nói cô ấy cũng muốn đi.”

Tôi nhìn người đương sự một cái, phát hiện ra ánh mắt của tôi, đối phương vén tóc ra sau tay, có vài phần ấm ức và đáng thương: “Vừa về nước không có bạn bè gì cả, thêm một người là tớ, không để bụng nhỉ?”

Diệc Hoan vừa nghe xong liền gào to: “Cậu tiếp tục giả vờ cho tớ!”

Tôi thật sự không nhịn được, phì cười lên.

Vỗ vỗ Diệc Hoan: “Chơi cùng nhau đi, người nhiều cũng sôi nổi.”

Bùi Húc chỉ chào hỏi vào lúc vừa bắt đầu, sau đó đẩy hành lý giúp chúng tôi, ký gửi.

Diệc Hoan đến gần bên tai tôi, lén lén lút lút: “Sao cứ cảm thấy Tiểu Húc trổ mã đến càng ngày càng… Ờm, nói thế nào đây, điển trai và chín chắn! Lúc nãy khi hai cậu đi đến, trong đầu tớ đều là “đẹp đôi quá”.”

“Làm người đi, dì Diệc Hoan.” Tôi thở dài một hơi.

Diệc Hoan có hơi tức giận mà trợn mắt với tôi một cái, bỏ lại một câu: “Cậu đúng thật là một người cổ hủ.”, liền quay đầu không để ý đến tôi nữa.

Tôi đột nhiên nhớ lại tối hôm đó.

Tối hôm đó, Bùi Húc thấp giọng nói: “Đi đi.”

Tôi như thường ngày nhận lấy quả cam mà cậu đưa đến.

Lại nghe thấy cậu mang theo tiếng cười nói một câu: “Nã nhân thủ đoản.”

Thế là, tôi thần xui quỷ khiến mà đồng ý rồi.

Sau khi lên máy bay, không biết Thanh Thu dùng cách gì, đối được chỗ ngồi bên cạnh Diệc Hoan.

Theo âm thanh một người tức giận làm loạn, một người nhẹ giọng dỗ dành của hai người bọn họ, tôi dần dần ngủ thiếp đi.

Cơn lắc lư sản sinh ra khi máy bay tiếp đất làm tôi giật mình tỉnh giấc, tôi mơ màng mở mắt ra.

Phát hiện không biết bản thân đã dựa lên vài Bùi Húc từ khi nào, nhất thời không phản ứng trở lại được.

Phát giác ra động tĩnh của tôi, Bùi Húc nghiêng đầu qua, hơi thở ấm nóng phả vào bên tai tôi: “Dậy rồi? Chúng ta đến nơi rồi.”

Gần quá rồi, tôi lập tức ngồi thẳng người.

Tim đập có hơi nhanh.

Có lẽ là máy bay hạ cánh dẫn đến cảm giác mất trọng lượng nhỉ.

“Sao vậy?” Bùi Húc chăm chú nhìn tôi.

Tôi tránh đi ánh mắt cậu, lắc đầu.

Lúc đi ra bên ngoài, nhìn thấy động tác xoa vai giống nhau của Bùi Húc và Thanh Thu.

Tôi và Diệc Hoan ăn ý đều không nói chuyện.

Đợi khi đến khách sạn, Diệc Hoan chỉ đặt hai phòng.

Ban đầu tôi và Diệc Hoan ở cùng một phòng, một mình Bùi Húc một phòng.

Nhưng bây giờ nhiều thêm Thanh Thu.

Thanh Thu đến quầy lễ tân mở một phòng, nhìn Diệc Hoan muốn nói rồi lại thôi.

Nhưng cô ấy chìm đắm trong nỗi hưng phấn ra ngoài chơi, sảng khoái kéo tôi đi về phía trước.

Thanh Thu cơ hơi thất vọng mà đi theo phía sau.

Tôi suy nghĩ một lúc, xoay người chớp chớp mắt với Thanh Thu: “Thanh Thu, bệnh bao tử của cậu lại tái phát rồi.”

Thanh Thu có một khoảnh khắc mờ mịt, sau đó nhanh chóng phản ứng lại, một tay che lấy phần bụng, đi về phía Diệc Hoan yếu đuối nói: “Đúng đó, đau quá đi.”

Diệc Hoan lập tức thay đổi sắc mặt, nôn nóng mà đi qua dìu cô ấy, lo lắng nói: “Đang yên đang lành sao lại đột nhiên bắt đầu đau bao tử rồi, có mang thuốc theo không?”

Thanh Thu chui rúc vào trong lòng cô ấy, tay nắm lấy cổ áo Diệc Hoan, không trực tiếp đáp lời, chỉ nhẹ giọng kêu đau.

Tôi hợp thời mà lên tiếng: “Diệc Hoan cậu ngủ cùng một phòng với Thanh Thu đi, cũng có người chăm sóc. Nghỉ ngơi cho tốt chút đã, gần tối chúng ta hẵng ra ngoài.”

Diệc Hoan nhìn người trong lòng một cái, đồng ý rồi.

Mọi người đều ở cùng một tầng, đưa hai người bọn họ về phòng trước.

Tôi và Bùi Húc đi về phía phòng của mình, phòng của cậu đối diện phòng của tôi.

Bùi Húc đột nhiên mở miệng: “Hai người đang lừa chị Diệc Hoan đúng không?”

Tôi đặt ngón trỏ lên môi, cười lắc lắc đầu: “Bí mật.”

Về phòng lại ngủ thêm một giấc, lần nữa thức dậy, khắp phòng đã tràn ngập ánh hoàng hôn.

Bùi Húc gọi điện thoại đến, nói Diệc Hoan bọn họ đã đợi ở sảnh lớn rồi.

Sửa soạn đơn giản lại một chút, rồi mở cửa cùng xuống sảnh lớn ở dưới lầu với Bùi Húc.

Diệc Hoan nhìn thấy tôi, không rõ ý tứ mà “hừ” một tiếng, sau đó kéo Bùi Húc đi về phía trước.

Tôi nghi ngờ mà nhìn về phía Thanh Thu bị bỏ lại phía sau, đối phương nở một nụ cười bất lực với tôi, giải thích nói: “Tớ nói với cậu ấy rồi, đau bao tử trước đó là giả vờ.”

Thanh Thu điểm nào cũng tốt, nhưng có lúc chính là quá thành thật rồi.

Bỏ đi, tối nay tôi trả tiền, xem như là đền tội đi.

Đến thành phố biển, ăn hải sản là tất nhiên không thể thiếu được.

Tìm một nhà hàng được đánh giá không tệ, lúc gọi món, Bùi Húc cố ý gọi mấy món không phải hải sản, bởi vì tôi không ăn hải sản.

Hai tay Diệc Hoan vòng trước ngực, đi về nhìn tôi với Bùi Húc một cái, “chậc chậc” mà lắc đầu: “Tiểu Húc chu đáo quá đi.”

Đợi khi lên món, tôi bóc một bát tôm nhỏ, đẩy đến trước mặt Diệc Hoan, xin tha thứ: “Tớ sai rồi, cậu đại nhân có lòng bao dung, tha thứ cho tớ đi.”

Diệc Hoan gắp một con tôm bỏ vào miệng, đặc biệt ra sức cắn, sau đó hừ nhẹ một tiếng.

Tôi biết, chuyện này xem như là ổn thỏa rồi.

Thanh Thu ở một bên âm thầm cua, đang muốn đưa cho Diệc Hoan, liền bị đối phương trừng mắt một cái.

Diệc Hoan khó chịu nói: “Cậu đừng học theo Mộ Mộ, tớ vẫn chưa nguôi giận với cậu đâu.”

Nhìn Thanh Thu bị khuất phục, tôi chỉ đành cúi đầu ăn thức ăn Bùi Húc gắp qua, tránh để cười thành tiếng.

Ăn cơm xong, Diệc Hoan lại kêu gào muốn đến bờ biển tìm một nơi ngồi xuống uống gì đó.

Được thôi, đêm nay cô ấy lớn nhất.

Cô ấy vẫn kéo Bùi Húc đi ở phía trước, hai người thì thầm to nhỏ, cũng không biết đang nói gì.

Tôi và Thanh Thu chậm rãi đi theo phía sau.

“Cho nên, lần này cậu kiên quyết rồi sao?” Tôi nhìn chằm chằm bóng lưng Diệc Hoan, hỏi người bên cạnh.

Thanh Thu dừng lại hồi lâu: “Ừm, tớ không muốn buông tay nữa.”

Tôi vỗ vỗ vai cô ấy: “Khá tốt đó.”

Cô ấy thả lỏng mà cười lên: “Cậu thì sao? Cậu và Tiểu Húc.”

“Hửm? Bọn tớ làm sao?” Tôi không hiểu.

“À, tôi còn tưởng hai cậu… Không có gì.” Sau đó Thanh Thu chuyển chủ đề trò chuyện.

Đợi đến nơi ngồi xuống, phát hiện cửa tiệm này còn cung cấp rượu.

Diệc Hoan gọi ly nước cho Bùi Húc, lại muốn tôi cùng cô ấy uống rượu, còn nêu ra muốn chơi trò chơi với tôi.

Bảo tôi và cô ấy mỗi người ngồi ở một bên của quầy rượu, xem số lần bị bắt chuyện của ai nhiều hơn, người thua sẽ thanh toán.

Tôi theo bản năng mà nhìn Bùi Húc một cái, lại nhìn qua Thanh Thu.

Sắc mặt của hai người này đều âm u.

Tôi từ chối: “Không cần so, tớ thanh toán.”

Diệc Hoan liếc nhìn Thanh Thu một cái, trở nên không vui: “Chuyện lúc chiều, tớ vẫn còn giận đó.”

Tôi xem như nhìn hiểu ra rồi, Diệc Hoan đây là đang tìm cách làm Thanh Thu không vui.

Tôi xin lỗi mà nhìn về phía Thanh Thu, chỉ đành đồng ý, cầm ly rượu lên muốn đi về phía quầy rượu.

Bùi Húc giơ tay kéo tôi lại, nhưng bị Diệc Hoan trưng mắt.

Tôi vỗ vỗ tay cậu, tỏ ý bảo cậu yên tâm.

Cậu không tình nguyện mà thả tay ra.

Tôi vừa không hứng thú mà đối phó người tiến tới bắt chuyện, vừa phân tâm chú ý đến bên Diệc Hoan.

Cô ấy ai đến cũng không từ chối mà uống hết mấy ly rượu, nhìn vào thật sự sắp say rồi.

Tôi đang muốn kết thúc cuộc thi đấu nhàm chán này, bước lên đón cô ấy.

Thanh Thu đột nhiên đứng dậy, sải bước lớn mà đi về phía Diệc Hoan, mạnh mẽ ôm cô ấy vào lòng, cúi đầu xuống.

Người đàn ông ở phía trước đứng dậy, đúng lúc che đi tầm nhìn của tôi.

Chỉ nghe thấy bên đó truyền đến tiếng ồ lên kinh ngạc và tiếng huýt sáo, sau đó người đàn ông chán nản rời đi rồi.

Thanh Thu ngẩng đầu về phía tôi ở xa xa, ôm lấy Diệc Hoan đi ra bên ngoài.

Tôi yên tâm, dự định tìm một lý do đuổi người đàn ông cố chấp muốn xin WeChat này đi.

“Chị, em đón chị về.”

Tôi bất ngờ nhìn về phía Bùi Húc đang chắn phía trước người đàn ông, đây là lần đầu cậu gọi tôi là “chị”.

Người đàn ông bị ngắt lời có hơi khó chịu, nhưng nghe thấy câu “chị” đó, anh ta có hơi không chắc chắn về quan hệ của tôi và Bùi Húc, vẫn không bỏ cuộc mà muốn tôi để lại tài khoản wechat.

Tôi vừa muốn mở miệng, Bùi Húc nhanh chóng báo một dãy id wechat, nắm lấy cổ tay tôi, nhìn chằm chằm vào tôi, giọng điệu trầm thấp: "Chị."

Tôi cách Bùi Húc nghiêng đầu cười cười với người đàn ông, cảm nhận được sức mạnh trên cổ tay nặng thêm vài phần.

Đêm nay Bùi Húc có hơi lạ lùng, mang theo hào quang không thể nói rõ được, có hơi hung dữ.

Tôi nghe lời mà cùng cậu rời khỏi quầy rượu.

Ra khỏi cửa tiệm, Bùi Húc buông tay ra, cúi đầu không nói lời nào mà đi theo một bên.

Bầu không khí có hơi ngột ngạt.

Thổi gió biển, ý say của tôi tan đi vài phần: “Lúc nãy em cho tài khoản WeChat của mình sao? Lần sau đừng như vậy nữa.”

Bùi Húc không đáp mà hỏi ngược lại: “Chị muốn cho anh ta tài khoản của chị sao?”

Tôi bật cười: “Đương nhiên không phải. Cho dù em không xuất hiện, chị cũng có cách đuổi anh ta đi. WeChat thuộc quyền riêng tư cá nhân, của em cũng đừng cho lung tung.

Cậu lại nghiêm túc nói: “Em sẽ xuất hiện, ở mỗi một lần của sau này.”

Tôi có hơi ngạc nhiên về sự cố chấp của cậu.

Con nít lớn rồi, có tâm tư mà tôi không hiểu được.

Tôi không tiếp lời, tiếp tục chậm rãi đi về hướng khách sạn.

Qua một lúc, Bùi Húc ở phía sau lưng đột nhiên gọi tôi lại: “Hạ Mộ.”

“Hửm?” Tôi xoay người qua, cười nhìn cậu.

Gió biển thổi tà váy của tôi và góc áo của thiếu niên lên.

Dưới đèn lửa trăm nhà, ánh mắt thiếu niên sáng rực, kiên định lại nghiêm túc lên tiếng: “Sinh nhật mười tám tuổi của em sắp đến rồi, đến lúc đó em có thể xin một ước nguyện từ chị không?”