Yêu Đến Tận Hoàng Hôn

Chương 7



Sự nghiêm túc của chàng trai trẻ được thể hiện ở ánh mắt, khiến người ta cảm thấy khó hiểu.

Tôi nhìn chằm chằm vào cậu, cố gắng nhìn thấu ý đồ.

Không khí yên lặng vài giây, cuối cùng Bùi Húc rời mắt trước.

Tôi cụp mắt suy nghĩ, dừng một chút: “Chúng ta nói chuyện sau đi.”

Tôi không bỏ qua sự mất mát thoáng qua trong mắt cậu.

Ngày hôm sau, mãi đến chiều, Diệc Hoan mới kéo theo Thanh Thu đến muộn.

Thấy cô ấy vũ trang đầy đủ, quấn người kín mít, thậm chí còn quấn một chiếc khăn vuông nhỏ quanh cổ, tôi nửa tin nửa ngờ hỏi: “Cậu định mặc như này đi lướt sóng á?”

Dựa vào vai Thanh Thu, cô ấy yếu ớt nói: "Tớ mệt lắm, không còn sức nữa, hôm nay xem cậu chơi thôi."

Khuôn mặt Thanh Thu đầy vẻ thỏa mãn và vui sướng, cô ấy dùng một tay xoa nhẹ eo Diệc Hoan, tôi lập tức hiểu ra, giơ ngón tay cái lên cho Thanh Thu khiến Diệc Hoan đỏ mặt muốn nhào đến đánh tôi.

Cứ cãi nhau ầm ĩ như vậy suốt quãng đường đến bãi cát, đập vào mắt tôi rất nhiều trai xinh gái đẹp trong những bộ quần áo mát mẻ.

Bùi Húc không biết bơi, Thanh Thu phải ở cùng Diệc Hoan, vì vậy cuối cùng chỉ có tôi xuống nước.

Cởi áo khoác để xuống bãi cát, bên tai nghe thấy tiếng "Chậc chậc".

Diệc Hoan liếc nhìn tôi từ trên xuống dưới, đắc ý nói: “Quả nhiên là quần áo tớ chọn, hoàn hảo.”

Tôi đang bôi kem chống nắng, không có ý định đáp trả, nhưng Diệc Hoan vẫn tiếp tục giao tiếp bằng mắt với tôi, ra hiệu nhìn sang bên kia.

Thấy Bùi Húc lạnh lùng nhìn chằm chằm vào vài người đàn ông đi qua, giống như sói con bảo vệ thức ăn.

Tôi bất đắc dĩ vỗ vỗ vai cậu: "Đây là bờ biển."

Khuôn mặt cậu ủ rũ, đứng ở trước mặt tôi, chặn mất tầm nhìn xung quanh, cả người tôi dường như được bao bọc trong vòng tay ấy.

Tầm mắt hướng lên, chỉ thấy yết hầu cậu đang giật giật, tôi mất tự nhiên lùi lại nửa bước, đột nhiên nhận ra cậu dường như đã cao hơn rất nhiều.

"Nhóc xích qua một chút."

Cậu làm như không nghe thấy, một giây sau, dưới ánh mặt trời bụi bay mù mịt, cậu cởi áo phông trắng đưa cho tôi: "Hạ Mộ mặc đi."

Trong giọng nói ngập tràn ý muốn chiếm hữu.

Tôi dịch mắt, lạnh lùng nói: "Không cần."

Nhưng cậu không có ý định bỏ cuộc, cúi đầu nhìn tôi với đôi mắt ướt, mang theo ý cầu xin: "Chị, mặc vào đi được không?"

Tôi cảm thấy cơ thể có chỗ nào đó đang tê dại.

Diệc Hoan đứng ra hòa giải: “Hạ Mộ, Tiểu Húc cũng cởi ra rồi, đừng từ chối nữa, mặc vào phòng ngừa cũng được mà.”

Nghe thấy lời này, tôi luôn cảm thấy có gì đó không đúng, nhìn sang Diệc Hoan đã pha trò chuyển chủ đề: "Tiểu Húc, giọng em gọi Hạ Mộ là 'chị' khiến chị cảm thấy nhũn tim đó, em gọi chị một tiếng như thế xem nào."

Tôi nhận áo phông từ tay cậu rồi mặc vào, sau đó thì cầm ván lướt sóng, mặc kệ Diệc Hoan vẫn đang trêu chọc sau lưng và ánh mắt của ai đó, sải bước về phía bãi biển, chỉ muốn xuống nước cho mát.

Sự phấn khích khi lướt sóng, cũng như niềm vui khi bắt được một con sóng có tính khiêu chiến rất dễ gây nghiện, cũng dễ khiến người ta đề cao bản thân, muốn thử thách những con sóng khó hơn.

Vì thế, lúc bị nước cuốn đi vì tính sai độ dốc và độ cao của con sóng, tôi ngậm ngùi trong lòng: Lại thất bại.

Chờ đến khi tôi lại trồi lên khỏi mặt nước, tôi thấy Diệc Hoan và một nhóm người lo lắng lao về phía tôi từ xa, trong khi Bùi Húc đã nửa ở trong nước.

Trong lòng "lộp bộp" một tiếng, tôi leo lên ván, vừa phất tay ra hiệu với họ không có việc gì, vừa bơi về bờ.

Lên bờ, Diệc Hoan đỏ mắt đập vào vai tôi, còn hét vào mặt tôi: “Hạ Mộ, tớ đã bảo cậu bao nhiêu lần rồi, đừng có tìm kích thích từ mấy con sóng nguy hiểm, cậu làm tớ sợ muốn chết đấy.”

Cô ấy gọi tôi bằng tên đầy đủ, xem ra thực sự tức giận rồi, tôi nắm lấy tay cô ấy vừa nịnh nọt vừa áy náy: "Tớ sai rồi."

Diệc Hoan không hất tay tôi ra, quay đầu lại nói với Bùi Húc: "Còn em, em không biết bơi sao lại lao xuống biển! Em muốn đi cứu người hay là đi chết!"

Thanh Thu ôm lấy Diệc Hoan, nhẹ giọng dỗ dành: "Người không sao là tốt rồi."

Diệc Hoan lườm tôi và Bùi Húc, tức giận nói: "Không có ai làm tôi bớt lo được hết" rồi kéo Thanh Thu đi về phía trước.

Lúc này tôi mới đưa mắt nhìn sang một bên, người vẫn luôn nhìn chằm chằm tôi ngay từ đầu, Bùi Húc đang im lặng.

Sắc mặt tái nhợt, môi mím chặt, lồng ngực kịch liệt phập phồng, một lúc lâu sau mới khô khốc nói: “Hạ Mộ thật sự, thật sự không cái gì vướng bận sao?”

Trong lòng tôi chấn động, không chỉ ngạc nhiên về sự nhạy cảm của cậu, mà còn ngạc nhiên về trí thông minh.

Chỉ dựa vào tình tiết và lời nói vừa rồi của Diệc Hoan, Bùi Húc đã hiểu.

Tôi không có vướng bận nào, vì vậy khi thực hiện những môn thể thao tiềm ẩn nguy hiểm này, tôi không sợ hãi, không sợ kết quả xấu nhất.

Nói cách khác, tôi luôn sẵn sàng chào tạm biệt mọi người.

Bùi Húc rõ ràng nhỏ tuổi hơn tôi, nhưng dưới ánh mắt xen lẫn đau khổ, mất mát và sợ hãi của cậu, ngay cả những suy nghĩ của bản thân tôi chưa từng đào sâu cũng đều lộ ra vào giờ phút này.

Cổ họng tôi thắt lại, tôi phất phất tay, tránh né vấn đề, nhỏ giọng giải thích: “Sau này đừng vội chạy tới như vậy, tôi bơi giỏi lắm, tôi biết rõ điều này mà.”

“Chị!” Bùi Húc trợn to hai mắt, như là đang rất tức giận, quay đầu rời đi.

Có vẻ đây là lần đầu tiên cậu mất bình tĩnh, tôi bị tụt lại phía sau, mân mê gấu áo phông của mình, nghĩ: Thậm chí không thèm lấy áo à?

Mấy ngày sau, tôi dỗ được Diệc Hoan, nhưng lại không dỗ được Bùi Húc.

Tôi không thể cho cậu câu trả lời cho câu hỏi đó.

Diệc Hoan là bạn tốt của tôi, cô ấy có Thanh Thu bên cạnh, tôi yên tâm rồi, thầy Dương là thầy của tôi, viện dưỡng lão bên kia đã sớm đánh tiếng chào hỏi, sau này tôi sẽ thường xuyên chuyển tiền từ thẻ của mình qua, tất cả mọi chuyện đã được an bài xong.

Về phần Bùi Húc, tôi và cậu chẳng qua là những hành khách trên chuyến tàu cuộc đời đã cùng nhau đi một quãng đường nhất định mà thôi.

Cuối cùng cậu cũng sẽ trưởng thành, lao vào con đường của chính mình, bằng trí tuệ và năng lực của bản thân, cậu sẽ sống rất tốt.

Cho nên, Bùi Húc hỏi tôi có vướng bận nào không, tôi có câu trả lời nhưng không thể nói ra.

Có một số lời nếu nói ra, khó tránh sẽ làm tổn thương trái tim của mọi người.

Dù rất tức giận nhưng cậu vẫn đi theo tôi khi chúng tôi ra ngoài, nhưng chỉ im lặng, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.

Cho đến ngày cuối cùng của kỳ nghỉ, bốn người chúng tôi ngồi trên bãi biển ngắm hoàng hôn, Diệc Hoan thì thầm trong vòng tay của Thanh Thu, còn tôi sáng suốt bước đến một tảng đá khác.

Bùi Húc cũng đi theo, ngồi bên cạnh tôi, lặng lẽ nhìn hoàng hôn đang chìm dần.

Sóng vỗ vào bãi đá ngầm, gió chiều nhè nhẹ luồn qua tóc.

Khoảnh khắc hoàng hôn màu cam biến mất trên mặt nước biển, thằng bé quay đầu nhìn tôi: “Hạ Mộ, tôi muốn học bơi khi quay về.”

Câu đơn giản lại được cậu nói với giọng điệu nghiêm túc.

Khi hoàng hôn buông xuống, tôi nghe thấy mình hạ thấp giọng trả lời "Được".

Không lâu sau khi kết thúc kỳ nghỉ hè là sinh nhật của Bùi Húc, tôi đã hỏi trước cậu có muốn đi đâu để tổ chức sinh nhật không, cậu lắc đầu, nói rằng ở nhà là tốt rồi, đến lúc đó thì mời Diệc Hoan và Thanh Thu đến chơi.

Tôi không có nhiều nghi thức hay cảm giác với những ngày sinh nhật, nên tôi để cậu tự sắp xếp.

Chỉ thỉnh thoảng lúc ở phòng làm việc, tôi sẽ bắt gặp Diệc Hoan thần bí gọi điện thoại, Bùi Húc ở nhà tan học về cũng cầm điện thoại di động, như thể đang nhắn tin không ngừng với ai đó.

Tôi thấy hoang mang, nhưng vì tôn trọng nên tôi không hỏi.

Mãi cho đến buổi chiều cuối tuần - ngày sinh nhật của Bùi Húc, Diệc Hoan và Thanh Thu nhất quyết kéo tôi đi khắp nửa thành phố để mua bánh ở đâu đó, tôi muộn màng nhận ra rằng họ có thể đang âm mưu gì đó trong mấy ngày qua.

Nhưng là sinh nhật Bùi Húc, sao cậu cũng nhúng tay vào việc mua đồ này?

Muốn chuẩn bị bất ngờ, chẳng phải chúng tôi mới là người nên chuẩn bị sinh nhật sao?

Lúc chúng tôi mua bánh về thì trời đã tối, chúng tôi vừa đi đến cửa, Diệc Hoan đã ngăn tôi bấm chuông, bắt tôi dùng chìa khóa để mở.

Tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc mở cửa cho cô ấy, nên đành rút chìa khóa ra.

Vặn chìa khóa, đẩy cửa vào, trong nhà đèn còn chưa bật, nến bày đầy ở hai bên hiên nhà, kéo dài đến tận phòng khách.

Trong ánh nến lung linh, Bùi Húc cầm bó hoa nhìn thẳng vào tôi.