Yêu Em, Anh Trở Nên Tốt Hơn

Chương 13: Oan gia lại gặp



Sáng nay Philip vào thang máy, nghe các cô nàng bàn tán về đại diện Việt Nam đang tham dự cuộc thi Hoa Hậu Thế Giới năm nay. Từ sự thất bại lần trước với An Nhiên, anh chán ngán theo dõi các cuộc thi sắc đẹp, nên hoàn toàn không quan tâm năm nay đại diện của Việt Nam là ai. Nhưng đứng trong thang máy, nghe các cô không ngớt lời ca ngợi đại diện Việt Nam, các anh chàng thì không ngừng bày tỏ sự phấn khích, khiến Philip tò mò. Vào tới văn phòng, anh không ngăn được lòng, bèn mở trang Global Beauties để xem đại diện tham dự của Việt Nam năm nay là ai. Khi thấy ảnh An Nhiên, miệng anh vô thức nở nụ cười. Cô nhóc này đưa anh đi từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Nhưng tại sao cô bé phải đại diện năm nay? Thùy Linh đâu? Thật là khó hiểu.

Philip bấm gọi chị Hạnh.

"Cậu kiếm chị có gì không?"

"Sao năm nay đại diện Việt Nam lại là Á hậu vậy chị?"

"Cậu mà cũng có thời gian quan tâm đến đại diện Việt Nam à? Bạn gái cậu đâu rồi? Gần đây cậu có vẻ rảnh rỗi thật." Chị Hạnh kín đáo nói kháy Philip.

"Sao năm nay không chỉ định cô Hoa hậu Thùy Linh vậy chị?"

"Đừng nhắc cô ta, tôi lại bực mình. Cô ta làm chúng tôi điêu đứng. Mọi thứ đã chuẩn bị đâu đó cho cô ta, tới phút cuối cô ta không tham dự. Đẩy Á hậu 2 lên vì tin vào khả năng ngoại ngữ của cô nàng, nhưng cô nàng cũng chối bỏ trách nhiệm. Tội nghiệp An Nhiên, con bé ra trận mà không có sự chuẩn bị. Phút cuối đẩy con bé ra sân bay, bắt buộc phải đại diện đi thi. Tự nhiên thấy có lỗi với con bé."

Chị Hạnh như còn bức xúc với Thùy Linh và Hồng Anh nên chỉ trích thẳng thắn.

"Vậy năm nay lại không có kết quả tốt rồi. Mọi năm được chuẩn bị chu đáo mà còn không mang về kết quả gì, năm nay chắc tệ hơn." Philip cười.

"Cũng chưa chắc, con bé An Nhiên này là chuyên gia gây bất ngờ, tới muộn hơn người ta nhưng biết cách tạo ấn tượng. Cậu xem phần trả lời phỏng vấn của con bé và phần thi tài năng phụ đi. Tôi còn phát cuồng, công nhận con bé có tài vặt. Tôi bắt đầu thích con bé này rồi ấy. Thú thật, lúc đầu chèn ép con bé ở cuộc thi Hoa hậu trong nước, tôi cũng không ấn tượng và không áy náy gì. Giờ thấy con bé cố gắng vì nước nhà, thấy thương thật." Chị Hạnh tự nhiên thấy mủi lòng.

"Chị làm tôi tò mò, ngày thường chị khó chiều lắm, vậy mà An Nhiên lấy được tình cảm của chị, chắc phải xuất sắc lắm."

"Thì cậu cứ xem trên mạng đi rồi biết, giờ nhiều người bình chọn cho An Nhiên lắm. Họ còn đang mong An Nhiên vào được Top 15 đấy. Thật tôi cũng mong chờ quá đi."

Philip tìm kiếm trên mạng, không mất thời gian là có thể thấy ngay đoạn trả lời phỏng vấn của An Nhiên với phóng viên người Mỹ. Nhưng phần trình diễn bài hát 'The Rose' của cô quả thật đã gây nghiện cho anh. Anh ngồi trong phòng làm việc, bấm nghe rồi không cưỡng lại được, cứ tua hết lần này tới lần khác. Sau đó anh còn tải hẳn về máy, đến anh còn lạ lùng về hành động của mình.

An Nhiên nhờ vào phần trình diễn gây được nhiều cảm tình của đông đảo khán giả trên khắp thế giới. Cô lọt được vào Top 15 trong sự ngỡ ngàng của khán giả trong nước. Thành quả này nhờ vào số phiếu bình chọn của khán giả khắp nơi vì ưa thích bài hát 'The Rose' cô trình bày.

Mặc dù không vào được chung kết nhưng thành quả Top 15 cũng làm hài lòng người hâm mộ trong nước. Đó là sự cố gắng rất lớn của An Nhiên.

Kết thúc cuộc thi cũng là lúc An Nhiên đuối sức. Cô tham dự cuộc thi vội vàng, sang Mỹ do thay đổi thời tiết bất chợt khiến sức khỏe cô yếu. May mắn là cuộc thi đã kết thúc. Cô biết mình bị đuối cộng thêm cảm mạo, đầu rất đau.

Lúc di chuyển ra sân bay về nước, người cô lờ đờ. Ráng làm thủ tục check in sớm để được ngồi nghỉ trong lúc đợi đến giờ bay. Nhưng thật bất ngờ, lúc kéo vali vào quầy thủ tục, cô tình cờ thấy Philip cũng đang kéo vali vào làm thủ tục.

Có cần trùng hợp như vậy không? Anh ta đi đâu sang bên này? Cả hai đã từng không vui vẻ với nhau nên An Nhiên không thể tự nhiên được, thậm chí rất ghét anh ta. Dù vậy cô vẫn gật đầu xem như chào hỏi và khệ nệ kéo vali tìm xe đẩy.

Anh ta bước tới gần.

"Để đấy tôi giúp."

"Thôi không cần. Dù sao cũng cám ơn anh."

"Cô có cần phải tránh tôi như vậy không? Tôi đã làm gì cô đâu?"

"Tôi không việc gì phải tránh, chỉ là không muốn có mối liên hệ nào với anh thôi. Xin phép anh."

Philip cảm thấy bực, anh tử tế hết lần này đến lần khác mà cô ta cứ tỏ thái độ không ưa được. Thế là anh sẵng giọng, mặc dù trong lòng không hề cố ý.

"Cô tưởng mình hay lắm sao? Đi thi mà không giành giải thưởng nào, còn ở đây thể hiện ta đây cho ai coi?"

An Nhiên đã ấm ức từ vụ bị ép buộc phải lên đường thi Hoa Hậu Thế Giới phút cuối chỉ vì Hoa hậu từ chối không muốn tham dự và có người chống lưng trong khi bản thân cô thì đơn độc. Cô phải bỏ dở chuyện học để đại diện đi thi, đã làm hết sức mình cho quốc gia, bây giờ còn bị cảm và kiệt sức. Đủ thứ vấn đề cộng lại, khiến An Nhiên tủi thân, rớt nước mắt, từng giọt rơi xuống xót xa.

"Tôi biết bản thân mình là ai, năng lực tôi không giỏi, tôi biết điều đó. Nhưng tại sao tôi vẫn bị chỉ định đi thi? Chẳng phải vì mấy anh bảo vệ người của mình, không muốn các cô ấy chịu khổ, nên phải để tôi làm con chốt thí tham dự kỳ thi mà biết chắc sẽ không mang lại kết quả nào. Mấy người có thể đoán trước được kết quả, đại diện mấy nước nhỏ làm sao có ảnh hưởng đến thế giới, chưa thi đã biết kết quả không thể vào sâu vòng trong." An Nhiên càng nói, nước mắt càng rơi xuống như mưa.

Philip nhìn cô khóc mà bối rối, trong lòng như có ai đó đang nhéo.

"Tôi xin lỗi!" Philip đưa khăn tay cho An Nhiên nhưng cô không nhận. Cô vừa cảm và nghẹt mũi, bây giờ khóc đến mức không thở nổi.

Philip sốt ruột "Cô bị cảm rồi, đừng khóc nữa, tôi không cố ý tổn thương cô đâu."

An Nhiên tủi thân nên nước mắt không ngừng rơi, vài người đi qua ngoái đầu lại nhìn, họ không biết chuyện gì xảy ra giữa hai người. Được vài phút một cảnh sát an ninh sân bay đi tới hỏi có chuyện gì xảy ra giữa hai người? Anh ta sợ Philip đã làm gì nên cô khóc. Cô bèn phải lên tiếng không có gì, anh cảnh sát có vẻ không tin.

Philip vọt miệng "Bạn gái tôi chỉ giận dỗi, tôi đang xin lỗi cô ấy."

An Nhiên sửng sốt, nhìn anh ta đến quên lau nước mắt "Sao anh nói gì kỳ vậy?"

"Nói đại đi, dù sao anh ta có hiểu tiếng Việt đâu." Tới giờ phút này mà anh vẫn còn hài hước.

Anh cảnh sát có vẻ không tin, vẫn nhìn An Nhiên hỏi gặng "Cô có sao không?"

"Dạ tôi ổn, cám ơn anh. Hai chúng tôi chỉ đang giận nhau."

An Nhiên phải khẳng định như vậy anh ta mới bước đi. Philip đi tới lấy xe đẩy và mặc sự phản đối của An Nhiên, anh vẫn quăng hết hai vali của cô và một vali của anh lên xe. Rồi vươn tay lấy giấy tờ tùy thân của cô, đẩy xe vào quầy làm thủ tục. An Nhiên buộc lòng phải đi theo anh ta.

Thật sự cô rất mệt, may nhờ có anh ta phụ giúp hành lý nên cô không bị đuối sức thêm nữa. Thật tình ngoại trừ tật bay bướm ra, nhìn anh ta không cũng tới nổi tệ, ít nhất anh ta cư xử rất đàn ông, giúp cô xử lý mớ hành lý nặng nề này. Mọi thủ tục anh ta hoàn thành giúp cô, cho dù vậy cám ơn thì cám ơn nhưng không thể không đề phòng anh ta. Thế nên vừa xong thủ tục, có thẻ lên máy bay là An Nhiên vội vàng nói tạm biệt.

Philip nhướng mắt "Đề phòng tôi dữ vậy sao? Cho dù mệt cũng không muốn nhận sự chăm sóc của tôi hả?" Anh lắc đầu tỏ vẻ không hài lòng "Sao mà bướng bỉnh thế không biết."

An Nhiên không trả lời, cứ đi vào quầy an ninh, không thèm nhìn Philip thêm một lần nào nữa.

Qua khỏi khu kiểm soát an ninh, cô tìm tới cổng và chẳng còn chút sức lực nào. Cảm mạo khiến cho đầu cô đau như búa bổ, mũi thì nghẹt, toàn thân ê ẩm. Cô ước gì có thể nằm xuống nhưng khu vực sân bay, cô ngại mọi người qua lại. Thế là chỉ có thể tựa lưng vào ghế, ngửa đầu ra sau cố nhắm mắt dưỡng thần.

Philip nãy giờ vẫn đi phía sau An Nhiên nhưng anh biết cô không ưa anh nên anh vẫn giữ khoảng cách nhất định. Anh thấy cô bé rất mệt, nhìn yếu đuối hơn bao giờ hết. Tự nhiên anh sinh ra lòng trắc ẩn, cảm thấy tội nghiệp An Nhiên.

Anh vòng ra hàng ghế sau lưng An Nhiên và ngồi bảo vệ cô từ xa. Anh tự thấy buồn cười chính mình, bị người ta ghét đến mức không muốn nhìn mặt mà cứ lẽo đẽo theo sau lưng người ta. Ngày thường anh kiêu ngạo biết bao nhiêu, vậy mà với cô bé này anh hết bị đá, bị chửi từ lần này đến lần khác. Không biết thần kinh anh bị làm sao? Có lẽ từ đó đến giờ hạnh phúc quen rồi đâm ra nhàm chán, giờ bị ngược nên vui sướng chăng? Chứ làm sao mà cứ muốn đi theo người ta để rồi bị ghét.

Nhưng đâu phải anh cố tình đi theo, tại người ta bệnh, anh thấy đồng hương nên giúp đỡ thôi. Nếu cô không bị bệnh thì còn lâu anh mới giúp đỡ nhá. Philip tự an ủi bản thân bằng tinh thần AQ của riêng anh.

Anh cứ ngồi sau và lặng lẽ quan sát An Nhiên. Chiều cao anh cao hơn cô nên mặc dù ngồi phía sau anh vẫn có thể quan sát được mặt cô bé trông nhợt nhạt và xanh xao. Trận cảm cộng với giữa nơi đất khách trông cô yếu đuối, nhỏ bé. Tự nhiên trong thâm tâm, anh rất muốn An Nhiên tựa đầu vào vai anh để anh có thể bảo vệ cô. Nhưng nghĩ để mà nghĩ thôi, chứ anh mà làm ra hành động nào nữa không chừng cô nhóc sẽ đá anh thêm một lần nữa, có mà tuyệt tử tuyệt tôn.

Cổng lên máy bay đã mở, An Nhiên gượng đứng dậy xếp hàng, cô không hay Philip vẫn theo phía sau mình. Hàng người xếp hàng gồng gánh, An Nhiên rất mệt, ráng đợi tới lượt để trình giấy tờ. Lên máy bay cô tìm đến chỗ ngồi của mình, không hiểu sao nó là ghế hạng thương gia. Nhưng cô không còn sức để nghĩ, chỉ có thể cố gắng để giỏ lên ngăn hành lý phía trên rồi ngồi xuống và nhắm mắt. Cô mệt và kiệt sức nên không hay Philip đã ngồi cạnh.

Mỗi dãy hạng thương gia chỉ có hai ghế nằm rộng rãi thoải mái. Philip nhìn An Nhiên ngồi co ro khó chịu trên ghế, mắt tuy nhắm nhưng không ngăn được sự mệt mỏi do bệnh tật mang lại. Trong lòng anh tự nhiên thấy xót mà chẳng hiểu tại sao. Anh hạ ghế xuống một ít cho cô.

An Nhiên giật mình mở mắt ra, thấy Philip đang loay hoay cạnh ghế cô "Anh sao lại ở đây?"

"Thì ghế tôi ở cạnh cô mà. Không ngồi đây tôi biết ngồi đâu?"

"À tôi hiểu rồi. Là anh lúc nãy làm thủ tục đã nâng hạng cho tôi phải không? Anh làm như vậy làm gì. Tôi không muốn mang nợ anh đâu."

"Thế thì giờ cô đi xuống máy bay, ra quầy thủ tục yêu cầu đổi ghế lại đi."

"Anh! Thôi tôi không cãi với anh nữa. Dù sao cũng cám ơn anh đã có lòng."

"Bệnh hoạn thế kia mà còn hung hăng."

An Nhiên không nói nổi nữa, vả lại đang cảm nên não cô cũng không được linh hoạt, cô không cãi lại anh, chỉ đành ấm ức quay mặt vô cửa sổ. Philip nhìn An Nhiên giận dỗi một cách vui thích, lần đầu tiên cô bé cũng để lộ nét con gái trước mặt anh. Cũng dễ thương quá đi, thế mà anh cứ tưởng cô lúc nào cũng cứng rắn.

Máy bay vừa cất cánh là An Nhiên không còn giữ kẽ được nữa, cô mệt nhọc chìm vào giấc ngủ không thoải mái. Bên cạnh cô, Philip vẫn luôn nhìn nét mặt của An Nhiên, sợ cô khó chịu.

Tiếp viên bắt đầu phục vụ nước và suất ăn. Cô tiếp viên định đánh thức An Nhiên hỏi cô muốn dùng gì và nước giải khát loại nào. Philip ngăn cô ta lại, rồi tự mình yêu cầu cháo hoặc súp hoặc mì nóng cho An Nhiên. Philip nhìn đôi môi ngày trước hồng hào, giờ xanh xao, khô như muốn tứa máu của An Nhiên mà thấy xót cho cô. Trông cô bé ngủ mê mệt, thậm chí không phòng bị với anh là anh có thể hiểu cô phải kiệt sức thế nào rồi. Tiếp viên mang súp nóng tới, Philip buộc phải đánh thức An Nhiên.

"Này, cô dậy đi, ráng ăn một tí súp cho khỏe người."

An Nhiên mở mắt ra "Tôi ăn không nổi, anh để đó đi, lát nữa tôi sẽ ăn."

"Nhưng còn nóng, cô ráng ăn đi, nãy giờ đợi làm thủ tục cũng hai ba tiếng rồi, để bụng trống rỗng sẽ khiến cô mệt thêm đó." Philip thuyết phục.

"Thôi được rồi, để tôi ăn. Cám ơn anh nhiều."

"Không cần khách sáo với tôi vậy đâu."

Philip kéo bàn ăn ra cho An Nhiên, đặt chén súp lên trên, rồi đưa muỗng cho cô.

An Nhiên nhìn anh cảm kích "Anh chu đáo quá, cám ơn anh nha. Mà anh không gọi gì để ăn sao?"

"Tôi có gọi mì rồi, cô cứ ăn đi."

An Nhiên đưa muỗng lên miệng nhưng quả thật chỉ cảm thấy đắng chát, không có mùi vị gì. Cô nuốt một cách gian nan.

Philip nhìn thấy tội "Nếu không ăn nổi thì thôi, đừng có ép bản thân."

"Để tôi cố, uống chút súp rồi còn uống thuốc. Anh giúp tôi một chuyện nữa đi, đứng lên ngăn hành lý phía trên lấy giúp tôi giỏ sách của tôi với."

Philip đứng lên lấy giúp vào trao cho cô. Anh vẫn không ngăn mình thôi quan tâm đến cô. Cũng không hay rằng mình có vẻ chăm chút An Nhiên quá mức bình thường.

"Này, thôi bỏ đi, ăn không nổi, cô đừng ráng nữa. Mà cô cũng lạ thật, cái gì cũng cố, thật khác xa mấy cô tôi biết trước đây, hay nhõng nhẽo, mè nheo, phải đợi người ta năn nỉ. Còn cô chỉ cố gắng chịu đựng mọi thứ, đã vậy còn sợ phiền người ta. Tánh tình cô cũng lạ quá hả."

"Tôi phải cố ăn chút để uống thuốc. Lại làm phiền anh nữa, có thể xin một ít nước ấm giúp tôi không? Tôi muốn uống thuốc."

Philip bấm gọi tiếp viên và nhìn An Nhiên lôi từ giỏ ra một hộp thuốc, cô lấy một ít trong mớ thuốc mang theo.

Anh nhìn cô "Sao cô mang nhiều thuốc theo quá vậy? Bộ cô hay bệnh lắm sao?"

"Không phải đâu, người nhà tôi chuẩn bị sẵn để khi cần có thể dùng."

"Nhiều thuốc như vậy, cô không sợ nhầm sao?"

An Nhiên cười nhẹ nhàng "Làm sao nhầm được chứ."

Philip ngó chằm chằm nụ cười của An Nhiên "Nè, lần đầu tiên cô cười tươi với tôi vậy luôn đó nha. Mấy lần trước đều giương nanh, múa vuốt với tôi."

"Nếu anh không phạm tôi thì tôi đâu hung dữ với anh làm chi."

"Ờ tôi hiểu rồi. Mai mốt tôi không chọc phá cô nữa là được chứ gì?"

An Nhiên không trả lời anh, thuốc bắt đầu ngấm, cô hạ ghế thẳng và rơi vào ngủ sâu. An Nhiên ngấm thuốc còn Philip.. ngắm An Nhiên. Anh quan sát cô ngủ không an ổn, chốc chốc chân mày cô nhíu lại, dường như thân thể vô cùng khó chịu. Anh đưa tay kéo áo ấm phủ phần thân trên cho An Nhiên đỡ lạnh. Sau đó lấy sách ra đọc và thỉnh thoảng quay sang quan sát An Nhiên.

Khi máy bay quá cảnh ở sân bay Nhật Bản, Philip thức An Nhiên dậy, tinh thần cô có khá hơn một chút. Và dường như là cô đã không còn khó chịu với anh, bằng chứng là anh mua sữa ấm, cháo nóng cho cô, cô không từ chối và không bài xích anh.

Philip mang tâm trạng vui vẻ, khóe môi anh cứ giương lên trong vô thức. Về tới sân bay Tân Sơn Nhất, trong khi chờ lấy hành lý cho cả hai, việc đầu tiên anh làm là lấy máy ra gọi cho chị Hạnh "Cho người của chị về đi, đừng đón An Nhiên, cô bé đang bệnh, không đủ sức chịu đựng dòng người tấp nập và cuộc phỏng vấn sau đó đâu. Chị để hôm khác đi."

"Thế cô bé về bằng gì? Cậu làm sao vậy?"

"Để cô bé về xe tôi."

"Ồ cậu đang đi đón người ta à?"

"Chị lại nghĩ đi đâu rồi? Tôi vừa công tác từ Mỹ về, đi cùng chuyến bay với An Nhiên."

"Trùng hợp quá ha." Giọng chị Hạnh hơi không tin có chuyện trùng hợp.

"Nghe giọng chị có vẻ không tin tưởng đây chỉ là tình cờ tôi gặp An Nhiên trong chuyến bay từ Mỹ về hả?"

"Ồ tôi có nghĩ gì đâu, tự cậu cảm nhận thôi mà."

"Nói gì thì nói, chị cho người chị về đi, để An Nhiên nghỉ ngơi. Có gì phỏng vấn sau."

"Vậy cậu đưa con bé về giúp tôi và đừng có.." Chị Hạnh ngập ngừng.

"Đừng có giở trò, ý chị muốn nói vậy phải không?"

"Không hahaha, thôi cậu cẩn thận, tôi cúp máy đây."

Philip nhìn An Nhiên đứng không nổi, phải tựa vào cột chờ hành lý đang được đẩy ra từ băng chuyền. Thật sự anh không tưởng tượng được nếu không có anh, không biết cô nhóc xoay sở làm sao. Mà ai chứ cô này cũng ráng gồng mình làm mọi thứ. Con gái gì mà không biết tranh thủ dựa dẫm vô con trai, kiểu này phái nam bọn anh còn đâu đất dụng võ.

Philip kéo hai kiện vali của An Nhiên lên xe đẩy và chất hành lý nhỏ của anh lên trên cùng, Anh đẩy xe ra hướng cửa, An Nhiên thất thểu đi sau anh.

"Cô đi nổi không?"

"Nếu không nổi thì làm sao? Anh định đẩy tôi bằng xe lăn hả?"

"Cô thật là.. không bao giờ ngừng xù lông với tôi."

"Tôi xin lỗi! Mà anh lấy hành lý rồi về đi. Anh giúp tôi đến đây là tốt lắm rồi. Đưa xe đây tôi đẩy cho, cám ơn anh nhiều nha."

Philip vẫn tiếp tục đẩy xe thay vì trao qua tay An Nhiên.

"Anh không định về sao?"

"Tôi đang về đây."

"Vậy anh lấy hành lý của anh đi, rồi đưa xe đẩy cho tôi."

"Tôi đẩy ra xe cho chúng ta. Tài xế của tôi ở phía ngoài. Tôi đưa cô về."

"Thôi không cần đâu, người của Ban tổ chức chắc đang đón tôi bên ngoài."

"Tôi bảo họ về rồi."

"Hả? Anh nói sao? Sao lại bảo người ta về?"

"Tôi sợ cô về với họ bên ngoài đông người, họ lại phỏng vấn cô, nên để cô về xe tôi, không ai chú ý. Cô đang mệt, cần phải được nghỉ ngơi."

"Anh chu đáo quá, thật tình tôi cũng sợ gặp nhiều người ở ngoài kia. Cám ơn anh đã có lòng nha."

"Không cần. Tôi là người tốt mà, tại cô không nhận ra thôi."

"Xí! Nếu không trăng hoa có lẽ anh là người tốt thật."

"Vậy bây giờ tôi sẽ không bay bướm nữa. Cô làm bạn gái tôi nhé?"

"Gì nữa đây? Anh lại lên cơn nữa hả?"

"Không chịu thì thôi."

Hai người ra tới cổng, xe trợ lý đã đậu sẵn. Trợ lý và Philip để các vali ở cốp phía sau. An Nhiên mở cửa ra ngồi băng sau, Philip cũng theo vào ngồi bên cạnh. Cô tựa người vào lưng ghế và mở nguồn điện thoại. Vừa khởi động xong là điện thoại thầy Bình gọi tới ngay lập tức.

"Thầy ơi!"

"Về rồi phải không? Mà giọng con bị cảm hả?"

"Dạ! Thầy ơi, mai con vào trường, con bỏ ba kỳ thi cuối tuần rồi, con lo quá."

"Ai cho con vào? Đang bệnh thì nghỉ cho khỏe, hết cảm rồi vào trường thầy sắp xếp cho con."

"Dạ con cám ơn thầy."

Thầy Bình vừa cúp máy lần lượt tới cậu mợ gọi, An Nhiên bị la vì không biết chăm sóc bản thân, đã dặn cẩn thận rồi mà vẫn để bị bệnh. Cô biết cậu mợ la vì trong lòng xót cô thôi. Cậu mợ thương cô nhất trên đời mà.

Đợi An Nhiên nói chuyện điện thoại xong, Philip nhìn sang "Này, người nhà cô lo lắng cho cô quá hả?"

"Thì gia đình mà, đâu có giống như anh, chỉ làm ra hành động không đứng đắn với tôi thôi."

"Chuyện đó cũ rồi, sao cô nhắc lại hoài."

"Tại tôi là phụ nữ, mà phụ nữ thì thù dai."

"Tôi tưởng cô khác người chứ. Nhìn cô đâu giống. Phụ nữ chẳng ai đá.. cái đó của đàn ông hung hăng như cô."

"Xíaaaa!"

Nhìn mặt An Nhiên hồng lên, Philip vui sướng. Đâu có dễ làm cho cô bé này ngại. Ngày thường rất hung hăng, nhưng giờ đây cũng biết mắc cỡ. Phát hiện này cũng thú vị quá đi chớ.