Yêu Em, Anh Trở Nên Tốt Hơn

Chương 48: Anh thật sự rất yêu em



Anh để cô khóc đến ướt cả ngực áo anh, khóc đến cô sắp không thở nổi, anh kéo cô ra khỏi lồng ngực, nâng mặt cô lên.

"Người phụ nữa đó đánh em mạnh lắm phải không?"

Hỏi như vậy khiến An Nhiên càng tủi thân, nước mắt cô lại rớt xuống. Philip không kiềm được anh hôn lên những giọt nước mắt ấy, An Nhiên sững sờ quên cả khóc.

"Anh.. anh.." Cô lắp bắp.

"Tôi sẽ không để yên chuyện này, bà ta sẽ phải trả giá, tôi sẽ kiện bà ta tội làm nhục em."

An Nhiên giãy giụa: "Không cần, tôi không muốn gặp lại họ." An Nhiên nghẹn ngào: "Tôi không muốn gặp lại hai người đó, tôi rất mệt mỏi. Tôi muốn tránh xa giới giải trí nhiều thị phi, tôi muốn sống một cuộc đời yên ổn."

Cô chúi mặt sâu vào trong lòng anh, hỏi bằng giọng mũi: "Anh thích tôi phải không?"

Lòng anh chấn động một lúc rồi cô cảm giác cằm anh trên đầu của cô hơi động và rồi giọng anh xúc động: "Không phải là thích."

Cô run lên: "Thế sao anh.."

"Là yêu. Anh rất yêu em, yêu nhất trên đời này."

"Vậy sao anh chưa bao giờ nói cho tôi biết, tôi tưởng anh không thích tôi, hức hức."

"Còn không phải sợ em bỏ chạy sao? Nên anh phải hết sức thận trọng. Em không biết anh phải cẩn thận như thế nào để yêu em. Trước đây đã lỡ không tốt với em, bây giờ anh đâu dám vội vàng."

"Tôi không muốn có một mình nữa, không muốn người ta mắng tôi cướp bạn trai hoặc là cướp chồng của ai. Tôi muốn kết hôn. Anh có nguyện ý kết hôn với tôi không?"

Anh kéo mặt cô ra, đối diện khuôn mặt anh rồi hỏi một cách nghiêm túc "Em có biết mình đang nói gì không? Em là đang xúc động quá phải không?"

"Cho là tôi đang xúc động, vậy anh có muốn kết hôn không?"

"Có. Anh muốn, rất muốn."

Anh áp mặt anh vào má cô yêu thương: "Chưa lúc nào anh thôi nghĩ tới mình sẽ là của nhau. Mỗi ngày chỉ muốn được ở bên cạnh em, yêu thương không rời. Muốn che chở, bảo vệ em, muốn em thuộc về anh. Anh lo sợ, anh sợ em xa lánh anh, sợ em ác cảm chuyện cũ. Sợ em không yêu anh."

"Em muốn kết hôn, muốn kết hôn liền. Tuần sau, tuần sau kết hôn."

Philip phì cười: "Làm sao một tuần chuẩn bị kịp hả cưng? Cũng phải một tháng. Hai gia đình chúng ta còn chưa gặp nhau."

"Nói vậy nếu gặp nhau, gia đình anh không đồng ý là anh sẽ không kết hôn phải không?"

Philip hôn má cô: "Ai nói anh sẽ không kết hôn với em? Đời này em đã bị buộc vào anh rồi, từ cuộc thi hoa hậu lần trước chúng ta đã có duyên nợ với nhau. Em sẽ là vợ của anh. Còn nữa làm sao gia đình anh không thích em cho được. Bố mẹ đang mong hai đứa kết hôn từng ngày từng giờ."

"Vậy sao anh không chịu kết hôn? Một tuần nữa làm sao không kịp?"

"Này cưng, em chưa kết hôn nhưng cũng phải hiểu, còn nhiều cái chuẩn bị lắm mà. Vả lại anh còn chưa cầu hôn bé cưng."

"Cầu hôn gì chứ, giờ hai đứa đang cầu hôn nhau nè."

Philip phì cười, sao cô nàng của anh đáng yêu dữ vậy. Mấy cô gái khác anh quen phải có nhẫn kim cương, hoa hồng lãng mạn, cô gái của anh không yêu cầu gì. Đấy bảo sao anh không yêu cho được.

"Anh phải chuẩn bị nhẫn kim cương, phải cầu hôn bé cưng."

"Không cần rườm rà, bỏ qua thủ tục đó luôn." An Nhiên vẫn tiếp tục nài nỉ.

"Không được. Đám cưới cần phải chuẩn bị nhiều thứ lắm cưng."

"Đấy là người ta muốn tổ chức thật rình rang, em chỉ muốn đơn giản. Một đám cưới thật nhỏ, một tờ giấy đăng ký."

Philip lại hôn má cô: "Không được. Anh muốn em là cô dâu đẹp nhất, bà xã của anh phải xinh đẹp, anh muốn đám cưới hai đứa được nhiều người chúc phúc. Còn họ hàng bên kia nữa."

"Vậy thì hai tuần, hai tuần nữa, không thì khỏi cưới đi."

"Ghét quá, sao tự nhiên em bướng bỉnh vậy cưng?"

"Em không biết. Em chỉ muốn kết hôn, không muốn bị ai hiểu lầm nữa."

"Được hai tuần thì hai tuần. Anh sẽ chuẩn bị. Ngày mai hai gia đình sẽ gặp nhau."

Thế là trong một phút bốc đồng, An Nhiên quyết định chuyện cả đời một cách chóng vánh trong buổi tối.

***

Hôm sau khi thức dậy, vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Philip gọi hỏi cô đã dậy chưa, anh sẽ chạy qua, cùng bố mẹ anh sang nhà cậu mợ cô. An Nhiên nghe thế hết hồn:

"Anh nói cái gì sang nhà cậu mợ em chi vậy? Còn có bố mẹ anh sao cũng sang đó làm gì?"

Philip biết ngay cô nàng này chỉ xúc động nhất thời, nhưng mà người đã vào trong tay anh rồi, sao có đạo lý nào vuột mất. Thế là anh nửa đe dọa nửa dỗ dành:

"Tối qua em đã nói chuẩn bị đám cưới. Bố mẹ vui quá đã gọi họ hàng bên Mỹ. Lâu rồi gia đình không có ai đám cưới nên vừa nghe họ hàng cũng đã đặt vé chuẩn bị về. Giờ em đổi ý không kịp nữa rồi. Nếu có ý định thay đổi thì em tự gọi sang cho bố mẹ anh, xin lỗi họ hàng bên kia. Anh không biết đâu." Philip chơi trò lưu manh.

An Nhiên bối rối: "Sao mà nhanh vậy ạ? Mới một buổi tối, anh gạt em phải không? Làm sao mua vé nhanh vậy?"

Chưa mua thì anh cũng sẽ báo mua rồi, nếu không thì làm sao rước em về với anh?

"Họ hàng nhà anh bên đó rất rảnh, có tiệc là đặt vé ngay đó mà".

Tiếng lòng của cả dòng họ: "Tên nhóc kia, anh họ kia, ai rảnh hả? Còn không phải do bị ép buộc phải bay về gấp sao?"

"Không thể thay đổi được sao anh? Tối qua là em xúc động. Anh nói lại với gia đình anh đi."

"Làm sao mà nói được, hay là em gọi cho ba mẹ anh đi."

Thách cô dám gọi cho ba mẹ anh, thứ nhất không nói cô không có can đảm gọi, mà chuyện cưới xin chẳng lẽ cô dâu chưa vào cửa như cô sao dám gọi đề cập rồi còn thay đổi. Philip đây là làm khó cô.

"Làm sao em dám gọi ba mẹ anh được."

Đầu dây bên kia Philip cười thầm khoái chí, nhưng không dám để lộ ra cho cô biết. Chỉ vờ giả giọng vô cùng khó xử: "Cũng khó cho ba mẹ, đều là người lớn, nếu bây giờ nói đi nói lại, ba mẹ cũng không biết ăn nói sao với họ hàng." Anh cũng tự muốn ói với chính mình.

An Nhiên nghe thế cuống lên: "Em xin lỗi. Nhưng mà bây giờ em sợ lắm, tối qua em nói bậy cái gì vậy? Là do em xúc động đó. Có còn cứu vãn gì được không anh, nghĩ cách giúp em đi mà."

"Không kịp rồi."

"Vậy thì kéo dài ra lâu chút, một tháng nữa đi rồi cưới. À nên là hai tháng, thôi ba tháng, không không, một năm nữa đi."

Philip rất muốn cười lớn, là ai tối qua bảo anh một tuần, không cưới là thôi bỏ luôn, bây giờ thì cuống lên. Quay anh như chong chóng, mai mốt về với anh rồi anh sẽ phạt thật nặng.

"Không được, họ hàng anh tuần sau sẽ về tới rồi, không còn đổi ý kịp nữa đâu bé cưng."

Rồi không cho cô cơ hội để nói nữa, anh tung chiêu cuối: "Giờ bố mẹ sẽ sang nhà em, anh cũng sang chỗ em đón em tới nhà cậu mợ luôn."

Thế là trong một phút xúc động nhất thời An Nhiên ép người ta cưới kết quả giờ cô giống như bị ép cưới thì đúng hơn.

Và rồi nhiều chuyện buồn cười xảy ra trong những chuỗi ngày anh rảnh rỗi lại chạy sang nhà cô, đưa cô đi thử áo cưới, chụp hình cưới, rồi ép buộc cô phải lựa giày. An Nhiên chưa bao giờ biết Philip có một mặt rất nhu mì, anh chọn lựa đôi thật mềm, theo ý anh thì lúc đám cưới sợ cô đứng nhiều sẽ đau chân, nên giày phải thật mềm.

Người đàn ông này là Tổng giám đốc, dưới quyền anh có hàng ngàn nhân viên, nhưng sẵn sàng quỳ một chân để thử giày giúp cô, thái độ rất chuyên chú. Lúc di chuyển trên đường, sợ có người va phải cô nên luôn luôn che chắn. Nhưng An Nhiên dường như mắc chứng sợ hãi trước hôn nhân nên lần nào hai người gặp nhau, Philip sẽ phải nghe những lời tương tự thế này.

"Anh à, thay đổi lịch cưới lại đi được không anh?" Khuôn mặt tội nghiệp, vô cùng chờ mong Philip gật đầu đồng ý.

Và thái độ của người đàn ông kia sẽ là, hôn vào môi cô, ngăn không cho nói nữa. Dạo này danh chánh ngôn thuận nên động một chút là hôn cô. Hôn thành nghiện.

Có lần vào quán ăn đang đông khách, mặc dù đã đặt trước nhưng quản lý xin lỗi khách quá đông, thế là trong khi ngồi chờ xếp bàn, Philip ngồi xuống một góc ghế, An Nhiên ngồi bên cạnh nhưng anh vẫn thích kéo cô lên chân anh, hai tay ôm thật chặt. Trong mọi tình huống anh đều muốn dính chặt với cô.

Anh thể hiện tình cảm với cô mọi lúc mọi nơi, cơ mà An Nhiên càng cảm thấy lo lắng. Một lần khác hai người vừa thử xong áo cưới, không biết An Nhiên bị chạm sợi dây gì, khi vừa ra khỏi tiệm áo cưới, ngồi vào xe anh, thế là cô quay sang anh.

"Hoãn đám cưới lại được không anh Philip?"

"Sao vậy baby? Chỉ còn một tuần nữa thôi là tới rồi."

"Vì một tuần nữa em mới sợ đó."

Philip nghe vậy buồn xo: "Em không thích kết hôn với anh phải không?"

An Nhiên lắc đầu nhưng không biết diễn tả làm sao cho Philip hiểu được cảm giác của. Cô chỉ có thể nói: "Không phải vậy."

"Thế thì tại sao em cứ đòi hoãn cưới, không nghĩ anh buồn sao?"

An Nhiên nghe vậy khóc òa lên, làm Philip hoảng hốt: "Nín đi, sao lại khóc? Anh nói làm em buồn phải không? Cái miệng này không tốt, để anh xử nó."

Anh đưa tay tự vả vào miệng mình. An Nhiên vừa khóc vừa giữ tay anh lại, miệng thì mếu máo: "Em sợ!"

"Sợ cái gì hả cưng?"

"Tự nhiên bây giờ kết hôn, sau đó sống chung thế nào? Trước giờ em chưa chung đụng với ai, mai mốt anh có thích em nữa không? Ba mẹ anh có ghét em không? Hu hu, em sợ lắm!"

Philip thở hắt ra, buồn cười: "Em trước giờ như thế nào thì cứ sống thế ấy, không cần thay đổi gì cả. Ba mẹ rất thương em, rồi em sẽ thấy anh không gạt em." Nói xong lại hôn cô một cái mới hài lòng.

"Này anh đừng hôn em nữa, em đang nói nghiêm túc mà." Cô quẹt nước mắt nói: "Em không phải là người tốt đâu."

"Thế thì anh còn tệ hơn em nữa."

"Nhưng mà em cũng không phải là người vợ tốt đâu."

"Để mình anh là người chồng tốt của em được rồi."

"Sao anh không nói anh cũng không phải người chồng tốt?" Cô nàng này đang khóc nhưng vẫn thông minh vô cùng.

"Nói như vậy để em có cớ nói không cưới nữa sao?" Philip nhìn cô miệng mỉm cười sung sướng.

"Nhưng mà.. Anh cũng nghe chị Khanh nói rồi, ai lấy em là xui tám kiếp, em sẽ làm cho người ta phá sản mất. Anh cũng không muốn tài sản của anh đội nón ra đi đúng không? Vậy mình dừng lại đi anh."

"Em cứ phá đi, tiền nhà anh nhiều lắm, khi nào em phá hết tiền thì mình lại đi xin."

"Em không nói giỡn với anh mà. Hay là anh suy nghĩ lại đi."

"Suy nghĩ lại là ngày mai nên đi đăng ký kết hôn luôn hả cưng?"

Nói xong lại hôn một cái.

"Đừng mà, em sợ thật đó hu hu, tự nhiên tuần sau em cưới, tự nhiên rồi có chồng."

"Ha ha ha! Cưng làm anh nghĩ anh là monster không bằng. Mà anh nhớ người đẹp trong phim đó đâu có sợ hãi giống em đâu. Cưng nhìn anh đi, đẹp trai ngời ngời, thương em hơn mạng, vậy em còn sợ hãi điều gì?"

"Nhưng mà.."

"Giờ mà nói một từ sẽ bị hôn một lần, cho ngộp thở luôn."

"Anh!"

Thế là bị anh chặn miệng bằng một nụ hôn. Hai người cứ trải qua đoạn thời gian hài hước trước ngày cưới như vậy đấy, một người vừa khóc, vừa xin anh hoãn cưới, một người vừa buồn cười, vừa chọc ghẹo và ăn đậu hũ của người ta.