Yêu Em Là Trọn Một Đời

Chương 10: Đau đớn



Hóa ra tình yêu luôn trộn thêm đắng mới đủ vị. Rốt cuộc cũng không tránh khỏi con tim vụn nát và thống khổ.

Để nỗi bất lực xâm chiếm.

Đau lòng nhớ, đau lòng rơi nước mắt..

- - o0o --

Tôi cầm quyển album được cất kĩ lưỡng như báu vật, từng trang lưu giữ những hình ảnh của cả thanh xuân. Có rất nhiều khuôn mặt, rất nhiều kỉ niệm đem đến nhiều hồi tưởng quý giá. Thời học sinh qua nhanh như mộng, bạn bè cũng đã có con đường riêng lẻ.. Chung quy thanh xuân của tôi cũng chỉ mang tên em, Hạ Tử Lan. Thật may mắn khi tôi tìm thấy một người như em trong cuộc đời.

"Thật chói.."

Tôi giơ tay che cái nắng ập vào gian phòng rộng rãi. Tôi ra khỏi giường rồi đến phòng tắm. Trong phòng, trên mặt gương lớn, tôi nhìn thấy một chàng trai có khuôn mặt hơi nhợt nhạt nhưng vẫn điển trai không che dấu, cả đôi mắt cũng nhuốm màu u mê. Như một thói quen từ lâu tôi lau mặt gương một cái xóa đi suy nghĩ rồi hoàn tất những việc cần làm.

Tôi nhấp một ngụm cà phê đen, chiếc điện thoại trên bàn vẫn yên vị không hề chớp nháy. Tôi nhìn nó, nó là điện thoại chỉ có một số duy nhất, giành cho một người duy nhất.

"Tại sao.. Em không trả lời bất cứ cái gì.. Tử Lan."

Tôi ngồi bất động rồi gục đầu xuống siết chặt mười ngón tay đã đan xen. Tôi nhớ em. Tôi đau lòng.. Thật sự đau lòng. Tử Lan, em không lần nào làm anh đau như vậy.

Ba năm nay tôi đã tưởng tượng rất nhiều về khung cảnh tình yêu của tôi. Có một Diệp Thiên Nhất điển trai và một Hạ Tử Lan xinh đẹp, hai chúng tôi sẽ là đôi uyên ương ai ai cũng ganh tỵ. Nhưng, mấy tháng trước tôi đã mất liên lạc với em. Tôi thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra cả. Em không trả lời tị nhắn, không gọi điện, không online, cứ như em biến mất vậy. Tôi nghiến răng, và rồi tôi bất lực.

Đống va li đã chuẩn bị sẵn sàng cho lần đến Mỹ sắp tới của tôi, tôi sẽ tìm em về rồi bắt em trong vòng tay, không cho bay mất nữa. Tôi sẽ tìm em để giải quyết khúc mắc trong lòng. Tôi không dám nghĩ nếu em cứ vậy mà đi mất tôi có bao nhiêu hối hận.

Hạ Tử Lan.

Em có chạy đến đâu cũng không thoát được anh. "Lan Lan.." Cả khi đã ngồi yên vị trên máy bay lúc này, cái tên em cứ vang vọng, tôi không kiềm chế nổi mình mất rồi. Tôi thừa nhận tôi nhớ em đến muốn điên rồi.

Thật ra, những cuộc điện cuối cùng của em tôi có chú ý giọng em rất khàn, rất mệt.. Chỉ là tôi không ngờ em lại không xuất hiện nữa.

Tôi đến tìm Tử Minh, anh ta không có ở Việt Nam. Tôi tìm Nhã Ly, Nhã Ly đã có chuyến đi đến Hokkaido..

Đột nhiên chỉ trong vài tháng, thế giới hạnh phúc của tôi liền xáo động, tôi cứ sợ mọi thứ chỉ là giấc mơ và nó đang đến hồi kết, tôi sẽ phải tỉnh dậy trong một thế giới không có em.

Tử Lan, em nói em sang Mỹ một thời gian để theo học chuyên ngành của em. Nhưng thời gian không phải năm năm, em đã không nói thật, khóa học chỉ mất hai năm. Và, em đang ở đâu? Tôi không tin em phản bội, em là đóa hồng kiêu sa của tôi. Em thế nào tôi hiểu rất rõ. Một người kiêu ngạo cùng nặng tình như em tuyệt không có hai từ "phản bội" trong từ điển. Chỉ là, tôi chỉ muốn em dựa vào tôi thêm chút nữa. Tôi biết em có lí do mới rời đi một cách như vậy, nhưng.. Đó là gì?

Tôi tin tưởng em, tin tưởng em đến đau lòng.

- - o0o --

Tình yêu rốt cuộc là thế nào?

Có thể khiến chúng ta ngu ngơ không màng tất cả, đem đến bao hạnh phúc nhưng cũng có thể nuốt bấy nhiêu đắng cay.

Tình yêu rốt cuộc là thế nào? Cho dù yêu nhau đến tận cùng xương tủy vẫn không thể nếm trọn hạnh phúc..

- - o0o --

New York.

Tôi tìm một khách sạn rồi nhanh chóng bắt taxi đến viện nghiên cứu mà em đã học. Tôi cảm nhận được bầu không khí tấp nập ở New York, nơi này cũng rất đẹp, đủ để người ta luyến tiếc không muốn rời xa.

Cái cổng sắt to bự của viện nghiên cứu như muốn nuốt chửng tôi mở ra, tôi mỉm cười hòa nhã một cách giả tạo với những người ở đây. Có thể em đã đi trên con đường này, có thể em đã cười nói với họ như vậy, tôi mường tưởng tượng ra khung cảnh em trước mặt. Làn gió mát rượi và mùi hoa cỏ, có cả loài hoa Lưu Ly mang ý nghĩa Forget me not. Loài hoa ấy thật đẹp. Mặc dù thế, tôi lại càng thấy em đẹp hơn nó rất nhiều.

"Diệp.. Thiên Nhất? Đúng là cậu phải không?"

Một người đàn ông hơi đứng tuổi kéo lấy tay tôi, đôi mắt ông ta làm tôi ngỡ ngàng. Tại sao ông ta quen biết tôi? Tại sao nhìn tôi bằng đôi mắt như vậy? Thề là tôi chưa từng đến đây, chưa từng gặp người này.

"Xin hỏi, ông là?"

Ông ta lau cái kính đã mờ mịt, trầm ấm nói: "Cậu không cần quan tâm tôi là ai. Cậu là bạn trai của Tử Lan đúng không?"

Tôi chấn động. Hai tay đột nhiên như tự cử động bấu lấy hai vai ông ta: "Đúng vậy. Tử Lan, cô ấy đã ở đây đúng không? Cho tôi biết, Tử Lan giờ ở đâu. Xin ông, tôi sắp điên lên mất rồi."

Ông ta như một người già đã quá mệt mỏi với năm tháng, nhìn tôi rồi nói chỗ cô ấy đang ở sau đó chầm chậm dắt tôi đi theo ông ấy. Bóng lưng kia như đầy tâm sự và buồn man mác. Tôi đi theo ông, trái tim như bị khoét một mảng trống rỗng, đôi mắt vô hồn và đôi môi đã chút nhợt nhạt. Tôi cảm thấy cổ họng nghẹn đi và mùi vị đau lòng đến tột cùng..

Tử Lan..

Cô ấy..

* * * ở trong bệnh viện.

Tại sao lại ở đó, tôi thất thần vô vọng. Bệnh viện, tức là cô gái bé nhỏ đã bị bệnh, đúng không?

Người đàn ông đang đi trước tôi là giáo sư đã nghiên cứu cùng Tử Lan. Ông ta kể rằng rất kinh ngạc cho sự thông minh của em ấy. Tôi hơi cong môi, chắc chắn mà, Hạ Tử Lan của tôi là tuyệt vời nhất.

Ông ta nói rằng em cũng hay kể về tôi với khuôn mặt hạnh phúc, ông coi Tử Lan như con gái và vô cùng hay giúp đỡ nàng công chúa của tôi. Tôi cũng có nghe cô bé họ Hạ nói về ông ta, em rất ngưỡng mộ và cảm thông cho thân phận một người cha có con gái ở xa như ông ta. Tôi đã muốn gặp ông, trong một hoàn cảnh khác chứ không phải lúc này. Và, ông ta bắt đầu kể.. Tại sao Tử Lan kiêu ngạo của tôi lại ở trong bệnh viện.

Tử Lan ở đó như một bông hoa tuyệt sắc, người theo đuổi em rất đông, và có một tên ngốc miệt mài với tình cảm đơn phương này vô cùng. Tử Lan từ chối vô số lần nhưng tên đó không từ bỏ.. Nhất quyết không buông tha em. Lần cuối cùng vào năm tháng trước, tên đó bị em từ chối lần nữa và đau đớn đến phát hoảng, trong cơn điên vô tình đẩy cô ấy xuống đường trước chiếc xe tải. Chết tiệt. Nếu hắn thật sự yêu Tử Lan, sao nỡ ra tay với người hắn thương yêu chứ! Tên đó cũng chỉ mê loạn với nhan sắc của Tử Lan mà thôi.

Tôi phẫn nộ. Thật sự tức giận. Tôi chỉ muốn bay đến một đạp đạp chết hắn ta. Nhưng còn khó chịu hơn, khi nghe rằng hắn ta đã bị điên khi nhìn thấy máu của Tử Lan loang lổ trên mặt đất. Hắn trở nên bệnh hoạn và đang ở trại tâm thần.

Hắn điên rồi.

Tôi đi đánh người điên đó ư?

Và có lẽ, tôi cũng sắp điên rồi. Tôi cũng vì em mà điên mất thôi. Trong mắt tôi là hình ảnh cái bệnh viện to lớn.. Em đang ở trong.

Thấp thoáng tôi nhìn thấy một giọt nước mắt của tôi lăn dài qua mặt kính.

Nghe đâu, Tử Lan vẫn chưa tỉnh lại..