Yêu Em Là Trọn Một Đời

Chương 11: Hóa ra



Tôi chạy vào bệnh viện, chẳng hề có chút bận tâm đến sự ngăn cản, ánh mắt hiếu kì hay bất cứ cảm xúc nào nhằm vào tôi. Tôi cảm thấy mỗi bước chân mang một sự nặng nề và đau đớn rất rõ. Hốc mắt tôi dần cay cay và bộ dạng tôi chắc đã vô cùng thảm hại.

Tôi gần như cảm thấy phổi tôi sắp nhảy bật khỏi lòng ngực, nhưng tôi vẫn chưa thể dừng lại, cho đến khi gặp được em, đôi chân này vẫn chưa thể dừng lại.

Tử.. Lan..

Tên em lại chầm chậm vang lên, hòa vào tâm trí máu thịt.

Tầng 7, phòng 707..

Cuối cùng cũng đã đến phòng bệnh của em, nhưng đã có một người ở đây. Thứ đập vào mắt tôi là mái tóc rối ren quý cùng bộ đồ đen tuyền quen thuộc của anh ta. Anh ta có vẻ đã ở đây rất lâu.. Đôi mắt sắc lạnh cùng làn khói phì phà vào không gian làm tôi thấy một sự cô đơn mà quên mất rằng đây là khu vực cấm hút thuốc. Anh ta đang đau lòng, tôi thấy người con trai cao ngạo kia như đang tuyệt vọng mà thẫn thờ phó thác cho số mệnh. Một người lãnh khốc như anh ta cũng có thể trưng ra khuôn mặt đó. Tôi nhìn thấy Hạ Tử Minhlúc này, tôi thấy lạ, và tôi hoảng sợ.

Tử Lan, em sẽ ổn cả mà, đúng chứ?

"Thiên Nhất, cậu đến rồi à.."

Ngưới con trai đó quay qua nhìn tôi, anh có chút ngạc nhiên song nói nhỏ nhẹ. Lần đầu tiên trong đời, tôi nghe được giọng nói như thế từ anh ta.

"Tôi đến rồi. Tử lan.. Tử Lan.. Em ấy.. ở đây đúng không.."

Tôi biết rõ em chỉ cách tôi một cánh cửa, nhưng tôi vẫn ngu ngốc hỏi em ở đâu. Tôi đã định hỏi tình trạng em sao rồi nhưng tôi lại sợ rằng nó sẽ khiến tôi chết đi ngay lập tức.

"Con bé.. không hề muốn cậu trông đau lòng thế này." Hạ Tử Minh châm một điếu thuốc nữa, anh ta giấu đôi mắt sau mái tóc lòa xòa trên trán. Bộ dạng anh ta lộm thộm với râu ria chưa cạo và hốc mắt thâm quầng.

Tôi nhói một cái: "Tôi làm sao không đau lòng được chứ, anh trai à? Tôi đã.. Tôi không ngờ mọi chuyện lại đến mức này.." Tôi nhìn em qua cửa kính rồi ngồi gục đầu đầy bất lực. Cơ thể em chằng chịt ống dịch và đôi mắt em nhắm nghiền, nước da vốn trắng của em xanh xao thấy rõ và không hề có tý huyết sắc. Em đẹp, cả những lúc thế này em vẫn đẹp một cách đau thương..

Tại sao..

Em đừng để anh trông thấy em thế này.. Tử Lan!

"Em ấy sẽ tỉnh lại chứ?" tôi lạc cả giọng.

Hạ Tử Minh hơi cười châm biếm, châm biếm chính anh ta do sự vô năng bất lực. Giây lát sau anh lại gật đầu đầy đau thương: "Sẽ tỉnh lại. Nhưng, có thể là một ngày, một năm hay mười năm.. Thời gian không xác định được. Và, không chừng sẽ có di chứng.."

Tôi hơi cong khóe môi nhìn anh, và khi đó anh ta nhìn tôi trân trân: "Em ấy sẽ tỉnh lại, thế là đủ rồi. Tôi sẽ chờ Tử lan, dù là một ngày, một năm hay mười năm. Đến ngày tôi chết tôi cũng sẽ chờ em ấy."

Anh trai sinh đôi của em nhìn tôi không hề chớp mắt một lúc lâu, đôi mắt kia là tán thưởng hay đau lòng đây. Anh ta xoa cái đầu bù xù của tôi rồi thổi khói thuốc lá vào tôi. Tôi hình như mường hiểu ra anh ta đang muốn kiểm tra tôi có tỉnh táo không.

"Diệp Thiên Nhất. Đến lúc cho cậu biết rồi, tôi sẽ không trách cậu đi tìm hạnh phúc khác, nếu cậu vẫn không thay đổi sau khi nghe thì tôi sẽ cho cậu bước chân vào nhà tôi."

A ha.

Tôi nhìn Hạ Tử Minh, đôi mắt như muốn đập cho anh ta một cái. "Dù cho nó là gì, tôi sẽ không bao giờ, không bao giờ và không bao giờ đi tìm hạnh phúc khác. Anh hiểu chứ? Hạ Tử Lan là hạnh phúc cả đời của tôi. Anh hiểu chứ? Do đó, chuẩn bị nghe tôi gọi anh là" anh vợ "đi."

Những lời tôi nói là thật tâm. Tôi yêu em ấy một cách mù quáng, mãnh liệt. Tôi đã từng nghĩ, nếu trong tay tôi ôm trọn Hạ Tử Lan, thì cả thế giới kia cũng không mấy quan trọng, dù cho thế giới ngoài kia tan nát, chỉ cần còn em bên cạnh, tất cả điều gì khác không hề quan trọng.

Hạ Tử Minh nhếch mép nhìn tôi, sau đó đôi mắt nhắm lại mà chìm vào thế giới của riêng anh ta.

"Tử Lan trước đây đã nói sẽ sang Mỹ năm năm để học đúng không? Nói dối đấy. Dù cho phân nửa trong đó là thật."

Tôi gật đầu: "Tôi biết. Tôi chờ cô ấy mở lời, tôi không thể bắt ép cô ấy nói được."

"Tử Lan.. Có một khối u ở cột sống. Đó là lí do con bé cần thời gian ba năm còn lại trong lời hứa để chữa trị. Thời gian cũng không lâu như vậy, nhưng nó sợ rằng khi mọi chuyện chuyển biến xấu đi.. Sẽ nhờ tôi dùng khoảng thời gian đó để cậu từ bỏ nó."

Câu nói phát ra rất bình thản hệt như anh ta, nhưng nó mang một tác động ghê gớm.

Tôi nghe từng chữ, rồi nặng lòng đi.. Cảm giác rất khủng khiếp, tôi lần đầu trong đời khó thở và con tim thắt chặt như lúc này. Trong hơi thở dồn dập, tôi nhìn anh: "Bao lâu rồi?"

Cả câu hỏi bệnh của em bắt đầu từ bao lâu, tôi cũng không còn sức nói trọn vẹn.

"Trước khi cậu gặp tôi một vài tháng."

Vậy tức là, năm hoặc sáu năm rồi.

Tại sao.. Em lại không nói sớm hơn. Vì cái gì lại chịu đựng lâu như vậy. Vì anh sao? Vì tình yêu của chúng ta sao? Vì em yêu anh sao?

Tôi giấu đôi mắt sau làm tóc đen lòa xòa trước trán.

"Tại sao.. lại không chữa trị sớm hơn.."

"Thời gian trước cơ thể Tử Lan không thể chịu đựng được nếu tiến hành điều trị. Và hơn nữa, khi cậu biết cậu có căn bệnh mà phẫu thuật cơ hội thành công rất thấp, thì cậu đủ can đảm tiến hành không? Nhiều người sẽ chọn cách lờ đi mà vui vẻ sống rồi lặng lẽ chờ đến giai đoạn cuối. Nhưng, Tử Lan sắp đến giới hạn rồi.. Phẫu thuật là không thể tránh khỏi, nếu không.."

Giọng Tử Minh chua chát. Anh ta đang trách sự bất lực của anh ta đấy à. Nếu vậy, chắc tôi nên chết quách đi. Tôi còn bất lực hơn cả anh.

* * *

Tôi cũng chả còn đủ tự tin để nói chuyện nữa. Tôi nhìn Tử Lan, đứng như bất động.

"Căn bệnh gây ra một cơn đau thấu xương ở cột sống, không thể chịu đựng nếu không dùng thuốc giảm đau."

"Hử? Anh hỏi em uống gì à? Thuốc cảm ấy à, em hơi không khỏe. Không có gì hết, em ổn!"

Em luôn cười.. Để rồi phải uống thuốc giảm đau mỗi ngày.

"Tôi đã không thể làm bất cứ gì ngoài việc nhìn con bé đau đớn mà ngã quỵ nhiều lần"

"Thiên Nhất, ăn uống cho đàng hoàng đi, anh giờ như con ma ấy. Để Lan Lan đây xuống bếp làm cho anh một bữa, sau đó mà anh còn bỏ bữa nữa là không xong nhé!"

Em luôn chăm sóc tôi.. Để rồi tôi không thể chăm sóc lúc em cần nhất.

"Tử Lan rất sợ cậu đau lòng.. Con bé còn căn dặn tôi phải làm mọi cách để cậu quên nó nếu nó không qua khỏi.. Kể cả việc chấp nhận sự thật Diệp Thiên Nhất sẽ hận Hạ Tử Lan đi nữa."

"Em yêu anh.."

Em sợ tôi đau lòng.. Để rồi sẵn sàng để tôi hận em mà quên em đi.

Em lúc nào cũng kiêu ngạo như vậy, Tử Lan à.. Em mạnh mẽ đến mức anh đau lòng rồi đây. Đau lắm.. Thật sự đau lắm..

Tưởng tượng cảnh em chống chọi nỗi đau ở sống lưng mà tôi chau mài và đôi mắt tràn ngập bi thương, những giọt nước mắt cứ chầm chậm rơi xuống.

Hóa ra.. Trên đời không bao giờ có một câu chuyện cổ tích màu hồng phấn như tôi từng nghĩ.

Hóa ra.. Đằng sau khuôn mặt mạnh mẽ của em, là một cái tôi mạnh mẽ không kém, một thân thể mạnh mẽ không kém.

Hóa ra.. Tôi hiểu em nhiều như vậy, cũng không hiểu được em đang chịu đựng thế nào.

Hóa ra.. Tôi thật sự bất tài.

Hóa ra, tôi không thể sống được nếu thiếu em được. Ngày tháng không có Hạ Tử Lan, Diệp Thiên Nhất chẳng khác nào cái vỏ rỗng.. Tôi không nổi giận mà mất lí trí, không đắm trong dục vọng, không phiền não mà đố kị, cười nhưng không thể thật sự vui vẻ, và sẽ không bao giờ cảm mến một cô gái nào được.

Tôi sống như một cỗ máy không cảm xúc. Như thế, chả khác nào đã chết.

"Tử Lan, em hãy tỉnh dậy mau.. Anh sẽ đợi.

Anh cần em.

Không có em.. Anh thật sự sắp điên rồi.."

Tôi lúc đó không thể nhìn thấy, trên khuôn mặt của nàng công chúa nhỏ một chút động đậy ở mi mắt, cứ như thể một dòng nước mắt đang dâng trào nhưng nàng không cách nào tỉnh lại.