Yêu Em Là Trọn Một Đời

Chương 12: Trọn một đời



Một thời gian sau đó..

Tôi nheo mắt, nhìn khắp căn phòng đang chứa chấp cái thân thể tàn tạ này. Phòng bệnh VIP. Tôi rút dây truyền dịch ra, tôi khỏe như thế cần gì mấy cái dịch đó. Ở đây cũng đã gần một tháng, cơ thể tôi cũng là do không ăn uống và nghỉ ngơi đầy đủ mới suy nhược mà nhập viện.

Tôi phì cười, nói là bản thân sẽ chăm sóc Tử Lan.. Ai dè tôi giờ đang nằm bẹp cầu người chăm sóc.

Nhưng, tôi về phòng này lúc nào thế nhỉ? Hình như khi ấy, lúc tôi đang đứng trước phòng Tử Lan mà chăm chú nhìn em.. Tôi hơi đau đầu, hình như tôi đã ngất đi. Tôi được khiêng vào đây chắc là nhờ anh vợ tôi - người ở cạnh tôi suốt một tháng qua, có vẻ anh ta muốn chăm sóc cho cả hai chúng tôi.

Quả thật Nhã Ly không chọn sai người, quả thật không uổng Tử Lan yêu quý anh ta và quả thật rất xứng đáng là người tôi tôn trọng, Tử Minh!

Tôi xỏ chân vào đôi dép và vừa định bật chạy đi thì cửa phòng mở ra, tim tôi lập tức đập thình thịch như muốn nhảy khỏi lòng ngực. Trước mặt tôi, một thân ảnh kiều diễm rơi vào nhãn quang. Đôi mắt như một viên ngọc sáng ngời và mái tóc màu nhạt huyền ảo đã mê hoặc tôi đến chết đi sống lại kia đang từng bước lại gần tôi.

Đây là.. Những thứ tôi khao khát.. Từ rất lâu rồi.

"Thiên Nhất. Anh định chạy đi đâu với cái thân thể gần như chỉ còn nửa mạng đó?"

Em nhìn tôi, buông lời trêu chọc. Tôi nhìn em, không chớp mắt, tôi sợ nếu tôi chớp mắt sẽ biến mất mất, tôi sợ đây chỉ là giấc mộng, nếu tỉnh lại rồi em không ở đây nữa. Tôi không thể cử động, đôi chân không nhích được một chút nào và đôi tay như cứng lại, chỉ có trái tim tôi là phản ứng mãnh liệt.

"Tử.. Lan"

Những thanh âm của tôi đứt gãy khi được phát ra.

"Thiên Nhất, thật xin lỗi anh.. đã để anh chờ em lâu như vậy."

Tử Lan nói nhẹ nhàng, ấm áp, và đầy yêu thương. Em đi lại phía tôi, nâng bàn tay chạm lên má tôi. Đôi mắt như một vực thẳm sâu của em xoáy vào tôi.

"Thiên Nhất là đang sợ em không phải là thật sao? Anh lo rằng mình đang mơ ư?"

Đã lâu rồi không ai có thể đoán được cảm xúc của tôi chuẩn xác đến vậy. Sự ấm nóng từ nơi gò má làm tôi hân hoan. Có Chúa, em ấy đang ở trước mặt tôi! Hoàn toàn là thật.

"Tử Lan!" tôi hét tên em, dang rộng đôi tay ôm em thật chặt, ôm lấy cả người em như muốn khảm em vào trong tôi. "Anh cuối cùng cũng chờ được em."

"Thiên Nhất.."

Tôi nghe em gọi tên tôi, tôi mỉm cười đầy rạng rỡ. Hạ Tử Lan, em thật sự là ác ma xấu xa đến lấy tim tôi. Xinh đẹp lại đầy độc dược, tôi đúng là yêu em chết đi được mà.

Tôi hôn lên tóc em rồi dần xuống trán, gò má và yên vị trên đôi môi hơi nhợt nhạt. Hương vị tình yêu đã bao lâu không thể nếm trải một cách trọn vẹn, tôi áp đôi môi lên em. Cánh môi hồng kia mềm mại lại đầy hấp dẫn, lôi kéo tôi không nỡ dứt ra. Tôi chạm rãi tách đôi môi em ra, dần dần xâm nhập.

Một mùi vị quen thuộc lại đầy xót xa.

"Tử Lan, anh nhớ em.. Rất nhớ.."

Tôi gục đầu lên vai em, hai tay vẫn ôm chặt hông em không hề xoay chuyển. Tôi nhớ em, chỉ vậy thôi. Nhiêu đó thôi.. Cũng đã đau đến tận máu thịt, thấm sâu vào từng tế bào.

"Em cũng vậy. Thiên Nhất, lần này chúng ta thật sự mất quá lâu.. Cảm ơn anh vì đã luôn chờ đợi và tin tưởng em.. Cám ơn anh.. Và thật xin lỗi anh"

Em thì thầm rồi đan cánh tay ra sau lưng tôi, em ôm tôi cũng thật chặt. Lần đầu tiên, nữ hoàng kiều diễm của tôi ôm chặt như thế. Tôi có thể nghe ra sự hạnh phúc, sợ hãi, đau lòng và hân hoan từ câu nói cũng như hành động của em.

Đúng như em nói, chúng tôi đã mất quá lâu. Cũng đã nếm đủ đau đớn. Tôi không bao giờ muốn gặp phải nó một lần nữa. Thật sự đấy!

"Công chúa của anh, em không cần cảm thấy có lỗi. Em cũng rất đau đớn mà đúng không? Chỉ cần anh và em vẫn có thể bên nhau như lúc này, thì mọi chuyện sẽ chưa có gì là muộn cả. Cũng chỉ là bắt đầu lại thôi mà!"

"Thiên Nhất.."

Em nhìn tôi, nở nụ cười xinh đẹp nhất.

Yêu em, không bao giờ hối hận. Kể cả khi muộn màng đau thương, cũng sẽ lại bắt đầu lần nữa. Không bao giờ kết thúc, cảm xúc và trái tim này, sẽ không bao bể tiếc thương gì nữa.

Ánh nắng dịu dàng, qua khe cửa sổ rồi soi rọi nhẹ nhàng lên chúng tôi, lên mái tóc và khuôn mặt cùng đôi bàn tay đan chặt từng ngón.

Năm tháng ngọt ngào, năm tháng xót xa, nước mắt và nụ cười, em và tôi tuy hai mà một, chúng ta từ đây mãi mãi không tách rời, trọn một đời!

Đến đây là kết thúc một đoạn của cuộc đời tôi. Những chương tiếp theo sẽ là phần của tôi cùng cô gái ấy.

Diệp Thiên Nhất và Hạ Tử Lan, cũng đã đến lúc tìm một màu sắc mới cho trang sử cuộc đời.

Tất nhiên sẽ còn rất dài.. Thời gian sẽ là bao lâu? Tôi không biết, cô ấy không biết.. Không ai biết cả.

Tái bút: Mong rằng, bảy mươi năm nữa tôi sẽ cùng em già đi, bên nhau.

04/07/XXXX "

Cuốn nhật kí được Diệp Thiên Nhất cất giữ cẩn thận trong kệ sách, anh ta vẫn thường xuyên đem nó ra lật từng trang hồi niệm. Mỗi lúc như thế, người ta vẫn kể rằng Diệp Thiên Nhất sẽ mỉm cười rất tươi. Những lúc đó, họ thấy được một Hạ Tử Lan sẽ cẩn thận ngồi nhâm nhi thật khẽ chút nước trà hay cà phê đen. Bên cạnh đôi trai gái, những tiểu thiên thần nhỏ bé sẽ mãi mê vùi vào lòng hai người, lắng nghe hay ngâm nga một điệu nhạc sâu lắng.

Trong ngôi nhà nhỏ ấm cúng đó, người ta vẫn hay kể với nhau như vậy đấy.

Diệp Thiên Nhất nhớ có lần đó đứa con bé bỏng đã hỏi anh:" Ba à, ba có bao giờ giận mẹ đã đi xa mà bỏ ba cô đơn không? "

Giận? Sao có thể chứ.

Người đàn ông xoa mái tóc lù xù của cậu nhóc, chậm rãi và dịu dàng.

" Khi lớn rồi, con sẽ hiểu. Một khi con gặp được người con gái của đời con, bao nhiêu lí trí hay cảm xúc đều không còn là bình thường nữa.

Cô ấy sẽ là ngoại lệ, là trường hợp duy nhất mà con sẽ mãi yêu thương.. Và ngoài yêu thương ra, không còn gì nữa. Với ba, mẹ con trong lòng là vậy đấy.

Con hiểu chứ? "

Đứa trẻ đứng phắt dậy phủi bụi trên người, nó vừa đi vừa nói:" Ba lại lãng mạn hóa cảm xúc. Con không còn là con nít nữa. Tối ngày nghe ba mình kể chuyện tình yêu để nuôi dạy con mặt dày theo đuổi như ba a?

Ông ba ngốc!"

Diệp Thiên Nhất cảm thấy đầu đau tê tái bộ dạng đó, tính cách đó, phũ y chang mẹ Tử Lan của nó! Tự vỗ ngực mà nén đau thương, anh bèn đứng dậy, chuẩn bị vào bếp làm một tách cà phê, cho một người.

Hạ Tử Lan ngồi trong phòng sách, hai tay chậm rãi li động, chả hiểu sao lại bất chợt ngẩn mặt nhìn bên cạnh tay, một tách cà phê thơm nồng đã được đặt xuống.

Trọn một đời.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!