Yêu Em Lần Nữa Vào Một Ngày Nào Đó

Chương 13: Tôi phát tài rồi!



Chủ nhật, Lương Khâu Mộc dậy sớm hơn thường lệ.

Tối hôm qua anh đã giúp Triệu Vũ nướng một ít bánh quy, lại cảm thấy có chút thiếu, cho nên sáng sớm liền làm một cái bánh pho mát thêm cho cô.

Anh bận rộn đến chín giờ, vội vàng ăn hai miếng bánh vào bữa sáng, sau đó bận rộn bắt đầu làm bữa trưa. Hôm nay, đồng nghiệp của anh, Trịnh Thiên Huyền sẽ đến nhà chơi, anh phải tiếp đón nồng nhiệt, thức ăn không được quá nghèo nàn.

Trịnh Thiên Huyền là phó trưởng khoa hậu môn trực tràng, hai người là bạn thời đại học, đồng thời vào nghề, quan hệ vẫn luôn tốt đẹp, khi kết hôn đều là phù rể của nhau.

Các bác sĩ rất bận rộn với công việc nên thường hay kết hôn muộn, Trịnh Thiên Huyền muộn hơn Lương Khâu Mộc hai năm. Cả hai kết hôn sau 1 tháng hẹn hò. Vì vợ là tiếp viên nên ngoại hình và tính tình thì không còn gì phải nói. Mặc dù Trịnh Thiên Huyền cũng có lông mày rậm, đôi mắt to và các đường nét sắc sảo nhưng anh không cao lắm, chỉ cao vỏn vẹn 1,7m,thấp hơn bà xã nửa cái đầu. Anh luôn cảm thấy mình không xứng đáng với vợ nên luôn có thái độ ngoan ngoãn, hiền dịu hết mực trước mặt bà xã, ngày nào cũng vậy trừ công việc, anh suốt ngày quấn lấy vợ mình, gần như muốn bế cô lên cho bằng được. Vợ anh không mấy nhiệt tình với anh nhưng cũng rất dịu dàng, ân cần, mới cưới được ba tháng thì cô đã có thai. Từ góc nhìn của người ngoài cuộc, đây chắc chắn là một chuyện tình yêu thú vị. Vấn đề duy nhất là, Trịnh Thiên Huyền bị vô sinh.

Sau khi biết vợ mình có thai, Trịnh Thiên Huyền đã uống rượu rất nhiều, tự thuyết phục bản thân, suy sụp đến mấy ngày, cuối cùng anh cũng dẫn đến kết luận khó chấp nhận: Xét cho cùng, với điều kiện bên ngoài của anh, đoán chừng khó có thể tìm được một người phụ nữ xinh đẹp, có điều kiện tốt về mọi mặt như vợ anh. Hơn nữa, cả đời mình đã định không có con nối dõi, bây giờ lại có một đứa con trai chẳng ra gì, nghĩ kỹ lại cũng không phải là không thể chấp nhận được. Dù sao chỉ cần anh không nói, người ngoài sẽ không biết ba đứa nhỏ này là ai. Vì vậy, anh ấy đã chọn im lặng chấp nhận. Không ngờ khi đứa trẻ chào đời lại là một đứa con lai tóc vàng, phỏng chừng ngay từ đầu người vợ đã muốn đánh bạc. Trịnh Thiên Huyền chết trân ngay tại chỗ, không đội được *chiếc mũ xanh này nữa nên đành phải ly hôn với vợ.

*Chiếc mũ xanh: hàm ý bên Trung Quốc chính là bị cắm sừng

Đúng lúc đó, Lương Khâu Mộc cũng xin chuyển đến chi nhánh Thông Châu vì mắc phải một tai nạn y tế, Trinh Thiên Huyền vì trốn tránh vợ cũ, anh ta cũng chuyển đi cùng với Lương Khâu Mộc.

Trong vòng hai năm, cuộc hôn nhân của Lương Khâu Mộc cũng đi đến hồi kết. Trịnh Thiên Huyền ngày càng thân thiết với anh hơn, thỉnh thoảng sẽ đến gặp anh để trao đổi, hướng dẫn cách sống của những người đàn ông đã ly hôn, các buổi cơm hẹn ngoài trời còn chưa đủ, nay còn tìm đến tận cửa. Vì tính cách lạnh lùng của Lương Khâu Mộc nên anh không có nhiều bạn bè, bản thân anh cũng rất ghét những giao tiếp xã hội không cần thiết. Nhưng bây giờ anh là người cô độc, ở một mình luôn dễ suy nghĩ lung tung, thỉnh thoảng có người nói chuyện với anh thì tốt hơn. Vì vậy, việc đi thăm bạn bè không còn bài xích như trước nữa.

Trịnh Thiên Huyền đến hơi sớm vào ngày hôm đó. Sau khi ly hôn, anh ấy không có hoạt động xã hội nào khác ngoại trừ những cuộc hẹn hò mờ nhạt, không có việc gì để làm sau bữa sáng, vì vậy anh đã đến nhà Lương Khâu Mộc sau mười giờ.

Lúc này, Lương Khâu Mộc vừa mới ăn xong một món gà Kung Pao và một món thịt lợn kho tộ. Trịnh Thiên Huyền vào bếp, nếm thử, giơ ngón tay cái khen ngợi: "Lão Lương, kỹ năng nấu nướng của anh quả thật là ở cấp độ đầu bếp năm sao. Khi chúng ta về hưu, hãy cùng nhau mở một nhà hàng đi."

Những lời của Trịnh Thiên Huyền không phải là không đúng, anh luôn thích nấu ăn, tài nấu nướng của anh lại cũng rất nổi tiếng, bản thân anh cũng từng nghĩ đến việc mở một nhà hàng nhỏ sau khi nghỉ hưu. Nhưng không ngờ lại phải đề phòng cái người trên lầu, người này ăn không kén chọn, mặt dày mặt dạn.

Đang chìm đắm trong suy nghĩ, chuông cửa trong phòng khách đột nhiên vang lên.

Lương Khâu Mộc đang bận nên Trịnh Thiên Huyền ra mở cửa. Một cô gái cao, sáng sủa đột nhiên tức giận xông vào, Trịnh Thiên Huyền nhìn thẳng vào cô, không kịp phản ứng.

Triệu Vũ tức giận không thèm để ý đến anh ta, đi thẳng vào phòng bếp mở tủ lạnh, thấy bên trong có một chiếc bánh pho mát, bên cạnh là hai ba gói bánh ngọt cắt lát. Cô lấy chiếc bánh pho mát ra, đặt nó lên bàn, cầm chiếc bánh cắt lát trên tay, vừa ăn vừa phàn nàn với Lương Khâu Mộc:

"Người phụ nữ Trần Vỹ đó nhất định có độc! Cô ta đến nhà tôi từ rất sớm nói rằng huyện hiện đang tuyển chọn những khu chung cư xuất sắc nhất, để đạt được giải thưởng, cộng đồng của chúng ta phải chú ý đến vệ sinh môi trường và tinh thần, đồng thời cảnh báo tôi không được vứt rác ở hành lang. Tôi nói rằng tối qua tôi về nhà muộn nên tạm thời để rác ở cửa, sáng nay tôi định xuống nhà để vứt. Cô ta nói không, để rác trước cửa sẽ thu hút ruồi gián, ảnh hưởng đến hàng xóm, lần sau cô đừng làm vậy nữa, được chứ? Giám đốc Trần không nói gì ở bên cạnh, nhưng cô ta đã dạy tôi một bài học trước! Đây mà là môi trường thân thiện sao! Tôi bênh vực vài câu thì cô ta mắng tôi là thiếu tư cách, vô đạo đức. Xin lỗi? Cô không còn lời nào khác nữa đúng không? Suốt ngày cứ thích nhắm vào tôi, cô ta có ổn không? Cô ta có ổn không vậy?"

Triệu Vũ tức giận nói, nhìn về phía cửa bếp.

Trịnh Thiên Huyền thất thần khi nghe cô nói, anh không thể không hoảng sợ khi bị Triệu Vũ đột ngột nhìn qua như vậy: "A? Cô đang hỏi tôi sao? Cô... cô sẽ không sao đâu..."

Triệu Vũ nhìn chằm chằm vào Trịnh Thiên Huyền vài giây, sau đó kinh hãi lùi lại hai bước: "Trời ơi, ca ca, sao ấn đường của anh lại đen như vậy? Tôi sống hai mươi... lăm năm, chưa từng thấy qua người nào oán hận nhiều như vậy, để tôi giúp anh." Vừa nói, cô vừa mở điện thoại: "Tôi đã gặp một đạo sĩ nổi tiếng trên mạng, anh có muốn tôi giới thiệu cho anh để trừ tà không?"

Trịnh Thiên Huyền mỉm cười, không biết nên nói gì. Năm đó vợ cũ của anh sinh ra một đứa con lai, chuyện này trong giới xã hội cũng nổi danh, đồng nghiệp ngoài mặt không nhắc tới nhưng đại khái là ở sau lưng bàn tán về anh. Có lẽ là do anh xui xẻo, sau hai năm hẹn hò mờ nhạt vẫn chưa tìm được người thích hợp, lại bị một gã thần kinh bán trà giả gái lừa mất mấy vạn tệ. Trịnh Thiên Huyền trong lòng phiền muộn, trên mặt cũng lộ ra vẻ chua xót, khóe miệng có chút bầm tím, vài người âm thầm phong cho anh một cái danh hiệu —— Thông Châu Soái Vương.

Nhìn thấy sự bối rối của Trịnh Thiên Huyền, Lương Khâu Mộc đã tới giúp làm dịu bầu không khí, nói: "Đây là đồng nghiệp của tôi, đừng đùa nữa."

Triệu Vũ lại phàn nàn với anh, quay người bỏ đi cùng với chiếc bánh.

Trịnh Thiên Huyền nhìn bóng lưng của cô, hỏi: "Người đẹp này là ai? Cô ấy có sao không vậy?"

Lương Khâu Mộc nói: "Hàng xóm trên lầu."

"Rất thân với anh sao?" Trịnh Thiên Huyền lại hỏi.

Lương Khâu Mộc đôi mắt né tránh: "Không."

Trịnh Thiên Huyền có vẻ ngạc nhiên: "Trật tự trong khu phố của anh không tốt lắm sao?"

Lương Khâu Mộc không nói gì nữa.

_________

Trịnh Thiên Huyền ở nhà Lương Khâu Mộc mãi đến ba giờ chiều. Sau khi anh ta đi, Lương Khâu Mộc lại dọn dẹp nhà cửa.

Tầng trên bắt đầu có tiếng leng keng, chắc là Maggie và Hồ Nhất Mỹ, bạn của Triệu Vũ đến chơi. Ba người bọn họ không biết đang ăn mừng cái gì, so với mọi hôm còn ồn ào hơn. Tuy nhiên, chưa đầy một giờ sau, trên lầu đột nhiên im hơi lặng tiếng, lẽ nào họ đã ra ngoài rồi.

Đúng mười giờ vẫn chưa có tiếng động gì. Lương Khâu Mộc có chút khó hiểu, nhưng anh không thể hỏi trực tiếp Triệu Vũ, vì vậy đành phải lấy lý do số hai gần đây rụng nhiều tóc, gửi cho cô một tin nhắn hỏi xem có cách gì không. Nhưng Triệu Vũ vẫn im hơi lặng tiếng.

Lương Khâu Mộc vì giữ thể diện nên không tiếp tục hỏi, chỉ có thể đắp mềm đi ngủ, nhưng cả trong giấc mơ anh vẫn nghĩ về nó, thức trắng một đêm, không biết khi nào Triệu Vũ mới về nhà.

Ngày hôm sau, anh dậy muộn mất nửa tiếng, không có thời gian để tập thể dục, nhanh chóng tắm rửa rồi vào bếp làm hai bữa sáng kiểu Tây đơn giản: bánh mì nướng phô mai, rau củ nướng. Ngay sau khi bánh mì ra lò, chuông cửa đột nhiên reo lên.

Lương Khâu Mộc đi mở cửa thì thấy Triệu Vũ đang đứng ở ngoài. Anh chưa kịp nói gì cô đã nhảy cẫng lên người trên anh, kích động hét lên: "Tôi phát tài rồi!"

Lương Khâu Mộc hoảng sợ, lo lắng rằng hàng xóm sẽ nhìn thấy cảnh này nên nhanh chóng đóng cửa lại.

Triệu Vũ nhảy khỏi người anh, hai mắt đỏ ngầu, hai quầng thâm dưới mắt thực sự bắt mắt, nhưng trên mặt cô vẫn tràn đầy hạnh phúc.

Lương Khâu Mộc biết chuyện làm ăn phát tài là cực kỳ khó, vì vậy anh không quá coi trọng nó, ngược lại hỏi: "Cô không phải đã thức trắng cả đêm đó chứ?"

"Tại sao tôi lại phải ngủ, đời này tôi không cần ngủ!" Triệu Vũ vui vẻ nói: "Từ giờ trở đi tôi sẽ bận rộn đếm tiền 24 giờ một ngày."

Lương Khâu Mộc bưng bữa sáng lên bàn ăn, thản nhiên nói: "Đếm lâu như vậy, khả năng tính toán của cô không tốt sao?"

Triệu Vũ khịt mũi nói: "Bây giờ anh còn có thể coi thường tôi nhưng sau này sẽ khác, tôi sẽ trở thành một người phụ nữ giàu có nhất mà anh không thể nào mua được."

Lương Khâu Mộc ngồi xuống bàn, nói: "Vậy thì phú bà đừng đến nhà tôi ăn tối nữa."

Triệu Vũ cũng ngồi xuống đối diện anh, cầm lấy sandwich cắn một miếng nói: "Ai muốn đến nhà anh? Khi tôi phát tài, tôi muốn giữ lại một tiểu thịt tươi ngoan ngoãn, để mỗi ngày đều nấu cơm cho tôi, tôi nói đi đông thì tuyệt đối không dám đi tây, dám phạm sai lầm thì đi ra ngoài."

Lương Khâu Mộc lắc đầu hỏi: "Vậy cô đã làm gì để trở thành một phú bà?"

Triệu Vũ ngay lập tức đặt bánh sandwich xuống vui vẻ nói: "Maggie và Hồ Nhất Mỹ đã đến nhà tôi tối qua, họ nói rằng muốn thành lập một câu lạc bộ nghệ thuật với tôi."

"Câu lạc bộ nghệ thuật?" Lương Khâu Mộc có chút nghi ngờ.

Triệu Vũ hai mắt sáng ngời: "Đúng vậy, câu lạc bộ, bọn tôi đương nhiên đều học thiết kế, ban đầu sẽ chú trọng nghệ thuật, hơn nữa công ty sẽ có tên là Wheat Art Salon."

"Vậy thì câu lạc bộ này có liên quan gì đến cô?"

Triệu Vũ xua tay: "Ồ, anh cũng biết Maggie là người có chút thích thể hiện đúng không, đêm qua cô ấy đã cùng tôi và Hồ Nhất Mỹ suy nghĩ nên đặt biệt danh cho mỗi người một cái, tên cô ấy là Tiểu Mai, tôi tên Tiểu Ngư, còn Hồ Gia Thụy là của Hồ Nhất Mỹ, chúng tôi cứ gọi công ty là Maimai Art Salon. Mỗi người một cái tên."

Lương Khâu Mộc không nói nên lời.

Triệu Vũ cắn một miếng bánh sandwich nói: "Người được sở hữu cổ đông lớn nhất là Hồ Nhất Mỹ đấy, cơ bản là vì cô ấy đã chi trả hết cho sự phát triển của công ty trong giai đoạn đầu còn tôi thì chỉ đầu tư vào mỗi kỹ thuật và không hề trả một xu nào, nên tôi không có quyền để phàn nàn cô ấy. "

"Cô đầu tư vào kỹ thuật gì?" Lương Khâu Mộc hỏi.

"Tôi phụ trách dạy hội họa, cũng có thể phụ trách tuyển sinh viên."

Lương Khâu Mộc im lặng một lúc, thản nhiên nói: "Đây không phải chỉ là một lớp đào tạo nghệ thuật thôi sao?"

Triệu Vũ vội vàng nói: "Đừng coi thường bọn tôi, Maggie đã nói, đào tạo nghệ thuật chỉ là điểm khởi đầu, trong tương lai chắc chắn sẽ có ích, từ từ thực hiện các hoạt động kinh doanh khác nhau như triển lãm nghệ thuật, diễn đàn nghệ thuật, v.v.. cố gắng để trở nên lớn mạnh rồi vang xa ra Châu Á."

Lương Khâu Mộc vừa nghe liền tự hỏi: "Maggie này có đáng tin không?"

Triệu Vũ đột nhiên hứng thú, trong mắt lộ ra hàn ý, hạ giọng nói: "Anh cũng thấy đúng không? Thực ra cô ấy tên thật là Mai Tiểu Quyên. Đừng nhìn vào tính cách ABC của cô ấy. Bố cổ là một doanh nhân thị trấn, nói giọng Hà Bắc. Tôi đã nghe Maggie nói một lần, nó thật sự rất buồn cười. Ồ, đừng nói với ai nhé, mũi cô ấy thật ra là chỉnh sửa đấy..."

"Tôi không hỏi mấy thứ này..."

Thấy cô luyên thuyên mãi không ngừng, Lương Khâu Mộc chỉ biết thở dài. Cuối cùng anh đưa ra lời khuyên: "Cô thành lập công ty ở Thông Châu có thể không phải là một ý kiến ​​hay đâu. Mặc dù các bậc cha mẹ sẵn sàng chi tiền cho con cái nhưng thị trường đào tạo nghệ thuật ở đây đã gần như bão hòa, vì là bạn của họ, cô nên can ngăn kịp thời đi, kẻo cuối cùng lại dã tràng xe cát biển đông."

Triệu Vũ trừng mắt nhìn anh: "Thảo nào anh không có bạn bè! Đã là bạn bè, chúng ta nhất định phải sát cánh với nhau vô điều kiện, ủng hộ từng quyết định, từng ước mơ của nhau, cùng nhau mắng mỏ sếp, đồng nghiệp, bạn trai cũ, thậm chí còn an ủi hết lời khi bị gãy mũi, cùng lắm là nói xấu sau lưng vài câu. "

"...Tình bạn của cô đúng là có chút méo mó." Lương Khâu Mộc nói.

Triệu Vũ nhìn chằm chằm anh: "Dù sao tôi cũng đã hạ quyết tâm lập nghiệp, anh đừng cản tôi!"

Lương Khâu Mộc thầm nghĩ dù sao gần đây cô cũng không có việc gì làm, cũng không đầu tư tiền vào đâu, đi theo mấy tiểu thư nhà giàu đốt tiền như giấy chắc cũng không phải chuyện gì to tát, nếu may mắn thì sẽ đạt được thành quả chính đáng khỏi phải dội gáo nước lạnh vào người.

Hai người cùng nhau ăn sáng một lúc, Triệu Vũ đột nhiên nhận ra điều gì đó, nháy mắt với Lương Khâu Mộc nói: "Này, sao hôm nay anh lại làm hai phần ăn sáng thế? Anh biết tôi sẽ đến à?"

"Đây là cho đồng nghiệp của tôi Trịnh Thiên Huyền, ai biết cô đã ăn nó." Lương Khâu Mộc nói mà không thay đổi nét mặt.

Triệu Vũ nhìn anh với nụ cười nửa miệng, nhớ lại tin nhắn mà Lương Khâu Mộc đã gửi cho cô tối hôm qua, nói: "À, đúng rồi, số 2 rụng lông là chuyện bình thường, không phải mùa hè nào mèo cũng đều rụng lông sao, số 1 cũng rụng rất nhiều, nhìn đẹp hơn hẳn. Chao ôi, ngay cả hai tiểu mập mạp kia cũng đang giảm cân, tôi cũng phải nghiêm túc giảm cân mới được. "

Cô thở dài một hơi sau đó cuốn gói bánh mì còn thừa để giành cho bữa trưa.

Lương Khâu Mộc mỉm cười, thu dọn một chút rồi cùng cô đi ra ngoài.