Yêu Em Lần Nữa Vào Một Ngày Nào Đó

Chương 14: Tôi sắp kết hôn



Vào cuối tuần, Triệu Vũ tổ chức một bữa tiệc khác tại nhà.

Bữa tiệc thực sự do Maggie và Hồ Nhất Mỹ tổ chức. Sau sự thất bài nặng nề của diễn đàn Douyin và Gossip lần trước, Triệu Vũ không muốn qua lại với những người đó nữa, nhưng Maggie và Hồ Nhất Mỹ đã nói rằng cô cần phải đứng dậy từ nơi cô đã ngã xuống, bây giờ cô đã có sự nghiệp, phải thể hiện thật tốt trước mặt bọn họ, cô cũng không được đánh giá thấp họ. Hơn nữa, công ty đang ở giai đoạn sơ khai và cần gấp rút mở rộng cơ sở khách hàng, thu hút vốn đầu tư, cần tiến hành gieo hạt giống cho những người nổi tiếng trên Internet, những người có lượng fan hùng hậu và thích ăn theo xu hướng.

Vào ngày tổ chức tiệc, Triệu Vũ vẫn mượn một ít đồ trang trí nghệ thuật của Lương Khâu Mộc để hỗ trợ cho cảnh quay, đồ ăn thức uống đều do Maggie tài trợ, trung bình một người mấy nghìn đô la. Không nên để cư dân mạng lật lại tin đồn cũ rồi cảnh xì xào bàn tán về khách hàng ăn bánh mì kẹp thịt nướng thận.

Vào lúc bảy giờ chiều, những người nổi tiếng trên Internet lớn nhỏ dần dần đến. Maggie đích thân đứng ở cửa để chào đón khách và giao lưu, cô ấy nói về kinh nghiệm kinh doanh một cách rõ ràng logic, những người nổi tiếng trên mạng nửa hiểu nửa không, các dãy phòng dành cho khách đầy ắp mùi ghen tị chua chát, nhiều người động lòng đã có ý mua cổ phiếu.

Với tư cách là người cùng nhau sáng lập, Triệu Vũ cũng nhận được một số tín nhiệm, mọi người đã nói chuyện với cô một cách lịch sự hơn. Cô không khỏi cảm thấy phấn chấn, đang cao hứng thì ngoài cửa truyền đến tiếng huyên náo, Lý Ngọc Đồng hiện đang được hội chị em bạn dì vây quanh.

Triệu Vũ quay lại nhìn, chỉ thấy cô ta đang ôm tay phải trước ngực, giơ thẳng cánh tay trái lên, trên ngón tay của cô ta có đeo một chiếc nhẫn hình một quả trứng chim bồ câu nhỏ khiến người khác chói mắt.

Thấy vậy, một nhóm chị em khác cũng lao tới kêu rú lên.

Lý Ngọc Đồng mỉm cười, đứng tựa như tượng Phật Quan Âm, duyên dáng đưa tay trái cho các chị em tận hưởng, vui vẻ nhận được sự tôn thờ từ mọi người.

Triệu Vũ khóe miệng nhếch lên lạnh lùng nhìn, Hồ Nhất Mỹ nghiêng người thì thầm buôn chuyện: "Mình nghe nói chiếc nhẫn của cô ta có giá đến bảy con số. Vị hôn phu của cô ta là một nghệ sĩ piano nổi tiếng người Pháp gốc Hoa. Mình nhớ rằng cậu có biết người này. Tên anh ta là gì ấy nhỉ?"

"Nicolas Triệu Sĩ?" Triệu Vũ nói.

Hồ Nhất Mỹ cười đến run cả người: "Tên người đó là Pascal Triệu."

Triệu Vũ khịt mũi: "Mình biết, không phải chỉ là nghệ sĩ diễn xuất thôi sao? Mỗi lần mình chơi piano đều cảm thấy nó thật nhàm chán."

Lý Ngọc Đồng nhìn sang, thấy hai người cười nói đùa giỡn vui vẻ liền bước sang giơ tay trái đi lên, lắc lắc trước mặt Triệu Vũ, trên mặt mang theo vẻ đắc ý nói: "Tôi đã kết hôn rồi."

Triệu Vũ cũng cười nói: "Ồ, thì ra là đến để khoe chiếc nhẫn kim cương, tôi thấy nó từ xa rồi. Tôi còn nghĩ rằng cô đang chơi *trò Ultraman, chiếc nhẫn trông cũng bình thường thôi."

*Trò Ultraman: theo mình nghĩ chắc là đóng giả thành siêu nhân Ultraman, giả danh thành anh hùng mà mấy bé trai hay chơi

Lý Ngọc Đồng cũng không tức giận, cô ta vẫn như cũ cười: "Xem ra là ghen tị, tối nay tôi tới quả thật là đúng đắn."

Triệu Vũ giễu cợt: "Ai ghen tị? Tôi chỉ nói sự thật."

Lý Ngọc Đồng lắc chiếc nhẫn kim cương một lần nữa, khoe khoang: "Chiếc nhẫn này cả đời chỉ có thể mua một lần."

Triệu Vũ mỉm cười nói: "Cũng phải, mua xong một lần là bán gia bại sản rồi, làm sao còn tiền mà mua lần thứ hai."

Khóe môi Lý Ngọc Đồng khẽ chùng xuống, không lâu lại khôi phục vẻ tươi cười: "Hôm nay tâm trạng tôi tốt, không muốn so đo với cô, bao giờ cưới, tôi nhất định sẽ để dành bó hoa cho cô. Chúc cô may mắn, sớm ngày kết hôn."

Triệu Vũ khinh thường nhìn lên trời, lười nói chuyện với cô ta, quay đầu đi giao du với người khác.

Trong khi đó, tầng 502 ở phía dưới.

Lương Khâu Mộc và Trịnh Thiên Huyền đang ngồi đối diện nhau trên bàn trà, trên bàn là một ván cờ, hiện đang là ván cuối. Có thể nghe rõ tiếng nhạc, tiếng bước chân ồn ào từ trên lầu, mặt cả hai đều vô cảm.

Trên chiếc ghế sô pha bên cạnh, bạn của hai người là Âu Dương Nghị đang đeo tai nghe chơi game nên không nghe thấy bất cứ tiếng ồn gì phát ra ở trên lầu.

Âu Dương Nghị là lập trình viên trong một nhà máy lớn, kém Lương Khâu Mộc và Trịnh Thiên Huyền ba tuổi. Ba người bọn họ đều gặp nhau trong trường đại học. Vào thời điểm đó, để cố gắng quen biết và làm bạn với nhiều người, Trịnh Thiên Huyền đã thành lập một câu lạc bộ cờ vua, anh có mời mấy người bạn cùng lớp với Lương Khâu Mộc tham gia. Tuy nhiên, điều anh ấy không ngờ tới là có tổng cộng mười nam sinh đến, con số mặc dù không nhiều nhưng xem ra hiệu quả hơn anh mong đợi, trong số đó cũng bao gồm cả Âu Dương Nghị, tưởng cuối cùng anh cũng làm được một việc có ích thì sau một thời gian, hầu hết các chàng trai đều đã rời đi, lí do rất đơn giản, vì không có gái tham gia.

Chỉ có Lương Khâu Mộc và Âu Dương Nghị là không rút khỏi tư cách thành viên—— Lương Khâu Mộc quá lười rút, còn Âu Dương Nghị làm vậy vì các khoản tín dụng. Để giữ chân hai thành viên duy nhất, Trịnh Thiên Huyền thỉnh thoảng tổ chức tiệc để xây dựng nhóm, cả ba đã gặp nhau rất nhiều, dần dần trở thành bạn bè.

Âu Dương Nghị là một người đam mê công nghệ điển hình, thường chỉ thích ở nhà chơi game, lên diễn đàn và nghiên cứu các sản phẩm kỹ thuật số. Anh ấy không có hứng thú với việc giao tiếp xã hội, thậm chí còn có chút sợ khi giao tiếp. Vì vậy, anh ấy đã độc thân trong 32 năm và chưa bao giờ hẹn hò. Sau khi tốt nghiệp đại học, vì công việc khác nhau nên anh không gặp Lương Khâu Mộc và Trịnh Thiên Huyền nhiều như xưa nữa. Tất nhiên, anh cũng không cảm thấy gì về điều đó, dù sao anh cũng chỉ biết ru rú ở nhà lười ra ngoài.

Cho đến tháng trước, bởi vì bác sĩ độc thân duy nhất trong khoa đột nhiên có bạn gái, Trịnh Thiên Huyền liền cảm thấy sốc, cảm thấy mình nhất định phải chia sẻ chuyện này cho hai người anh em biết, cùng nhau giúp đỡ để thoát kiếp cẩu độc thân. Vì vậy, anh liền đề xuất với Lương Khâu Mộc và Âu Dương Nghị: Để duy trì tình bạn thiêng liêng giữa ba người chúng ta, cuối tuần họp.

Cuộc họp đầu tiên được tổ chức tại nhà của Lương Khâu Mộc. Tình cờ là hôm đó Triệu Vũ cũng tổ chức một bữa tiệc tại nhà, nghe có vẻ rất náo nhiệt. Trịnh Thiên Huyền nghĩ, nếu anh ấy đẩy Lương Khâu Mộc một chút, có lẽ sẽ mời được người đẹp trên lầu, nếu bạn của người đẹp cũng có thể đến thì càng tốt.

Không ngờ, trước khi anh kịp mở miệng, Lương Khâu Mộc từ đâu đã lục được một ván cờ từ hơn mười năm trước rủ anh chơi. Âu Dương Nghị không biết chơi cờ, vì vậy anh ấy chỉ đứng sang một bên, một hồi thì lại lấy game ra chơi.

Trịnh Thiên Huyền lắng nghe tiếng cười trên lầu, bất lực thật sự, không còn tâm trạng để chơi cờ chỉ đành đi đại, trong chốc lát đã bị Lương Khâu Mộc giết hết, chỉ còn lại một tướng và ba con tốt.

"Lão Trịnh, trình độ thụt lùi thế." Lương Khâu Mộc nhìn chằm chằm bàn cờ nói.

Trịnh Thiên Huyền ngẩng đầu liếc anh: "Chú Ngô sống ở tầng dưới nhà tôi cũng thích chơi cờ vào cuối tuần, tại sao chúng ta không dời ván cờ sang tuần sau?"

Lương Khâu Mộc lúc này mới nhận ra anh không có ý định chơi, liền đặt quân cờ xuống nói: "Hai người không phải muốn tụ tập sao? Lại đây chơi cờ cho tốt vào."

"Ai tụ tập đánh cờ!"

"Vậy cậu muốn làm gì?"

Trịnh Thiên Huyền chỉ lên trần nhà: "Tôi muốn lên lầu."

Lương Khâu Mộc lập tức từ chối: "Cậu không giống họ, mắc gì phải lên trên đó tham gia cuộc vui? Những người đó miệng lưỡi rất độc, lên chi cho mắc công."

"Anh Lương, anh nhìn em đi." Trịnh Thiên Huyền nắm tay anh, chân thành nói: "Em đã sa ngã như thế này rồi, còn sợ gì nữa? Cứ tiếp tục như vậy, em sẽ chết lẻ loi một mình mất. Xin hãy để em chịu khổ một chút thôi."

Nhìn thấy vẻ mặt khổ sở của anh, Lương Khâu Mộc chỉ có thể bất đắc dĩ đồng ý: "Muốn thì đi, nhưng tôi đoán một lát nữa cậu sẽ muốn trở về, những người đó ai nấy đều mang vẻ mặt giả tạo, cậu chắc chắn sẽ không thể trò chuyện được với họ đâu."

"Thật trùng hợp, tôi cũng là một người rất giả tạo, gu của tôi chính là những người như vậy đó." Trịnh Thiên Huyền vui vẻ nói, sau đó hét vào mặt Âu Dương Nghị đang ngồi trên ghế sô pha: "Thiết Trụ, đừng chơi nữa, anh dẫn em lên lầu gặp mỹ nữ!"

Thiết Trụ là tên nghệ danh của Âu Dương Nghị, bởi vì mọi người thường trêu chọc cái tên của anh, bịa từ tên này sang tên khác, vì vậy anh chỉ có thể đổi tên nghệ danh trên mạng xã hội của mình thành Âu Dương Thiết Trụ, dần dần, bạn bè và đồng nghiệp cũng gọi anh như vậy.

Vào lúc này, Âu Dương Nghị đang bận ghi điểm nên không nghe thấy Trịnh Thiên Huyền gọi mình. Trịnh Thiên Huyền đến vỗ vai anh, lúc này Âu Dương Nghị mới chịu tháo tai nghe, vẻ mặt ngây ngốc chờ câu nói. Trịnh Thiên Huyền hết cách với anh ta chỉ đành nhắt lại câu nói lúc nãy.

Âu Dương Nghị không chút do dự nói: "Em không đi, không phải anh không biết, em đối với mỹ nữ không thích, tự anh đi đi."

Khi còn học đại học, Âu Dương Nghị theo đuổi hoa khôi khoa tiếng Anh, hoa khôi đó không thích anh nhưng thay vì thẳng thừng từ chối, cô ta lại nhận món quà của anh. Âu Dương Nghị cho rằng hai người đã hẹn hò là điều hiển nhiên, vì vậy luôn đi theo sau cô ta, liếm láp phục vụ cho cô hoa khôi này, đến tay thậm chí anh còn không được nắm. Một lần kiểm tra điện thoại của cô, anh mới phát hiện thì ra cô ta đã có chủ sở hữu, cô nhắn tin với nhiều người và nhận xét về anh là: một người sửa chữa máy tính, thì ra cô hoa khôi này chỉ lừa lọc, trêu đùa tình cảm của anh. Kể từ đó, Âu Dương Nghị luôn tránh xa những cô gái xinh đẹp.

Thấy Âu Dương Nghị không chịu đi, Trịnh Thiên Huyền lại chơi một ván bài hát bi thương: "Thiết Trụ ca ca, anh nhìn em... "

Âu Dương Nghị bực mình đến mức chỉ có thể đi cùng anh ta.