Yêu Em Một Lần Nữa Có Được Không

Chương 5: Bé con phũ phàng



Một đống bánh kem đủ màu đủ vị trưng bày trong tủ kính cứ thế được Hàn thiếu gia đây chi tiền mua sạch. Khỏi phải nói thì ai cũng hiểu Hàn Minh Quân là đang định đem chúng tặng cho ai rồi?

Nhưng mà trớ trêu thay Dương An Vỹ sau khi chứng kiến được việc anh thu mua hết tất cả các loại bánh đến một mảnh vụn cũng chẳng chịu chừa thì ngay lập tức cảm giác đượm buồn ban nãy liền bay theo gió, mà thay vào đó là sự tức tối hiện rõ lên trên mặt.

Cậu cảm thấy như bản thân vừa bị sỉ nhục rất nặng nề, người kia khoa trương như vậy là đang có ý muốn chê cậu nghèo, đến cái bánh bé tẹo cũng không có đủ tiền mua ư?

Ha...Tôi biết nhà anh giàu rồi, cũng nhận thức được bản thân đang nằm ở đâu. Sơn hào hải vị đắt giá hơn gấp một tỉ lần những thứ kia đối với anh cũng chẳng đáng là bao, vậy nên không cần phải trước mặt tôi mà làm ra mấy chuyện dở hơi như thế để thể hiện đâu...Thế lực nhà anh, cả cái trường này ai mà chả biết!?

"Nguyên Nguyên...xin lỗi cậu, tớ thất hứa mất rồi. Buổi chiều sau khi tan học tớ sẽ đền cho cậu món khác nha, giờ chúng ta đi thôi!"

Dương An Vỹ biết bản thân đứng đây chỉ có thể làm trò hề cho thiên hạ nên đã đề nghị Trần Lâm Nguyên cùng quay trở về lớp, vì cậu hiểu rất rõ tính cách của bạn thân mình, nếu cứ đứng mãi ở đây nghe người ta cười nhạo...không chừng chút nữa cậu ấy sẽ căng thẳng đến mức khóc thét lên mất.

Nắm lấy bàn tay lạnh ngắt như mất huyết của Lâm Nguyên, Dương An Vỹ cúi nhẹ đầu rồi vội kéo người kia lủi đi thật nhanh như để né tránh khỏi hàng trăm ánh mắt khinh miệt cùng phán xét đang bâu chặt vào người mình. Cậu cố gắng sải chân dài nhất có thể, giả sử nếu cánh cửa thần kỳ mà thật sự xuất hiện trước mặt, cậu sẽ chẳng ngại ngần mà phóng qua luôn. Nhưng An Vỹ chỉ vừa chạy được vài bước thì đã cảm thấy như có thứ gì đó đang chắn phía trước, ngước lên mới biết...chính là Hàn Minh Quân.

Trái với vẻ mặt xám xịt đầy sự u ám của Dương An Vỹ, vị thiếu gia họ Hàn lại nở một nụ cười rất tươi, giống như là đang có chuyện gì vui dữ lắm. Anh tiến lại gần, hướng cánh tay đang cầm chiếc túi giấy to lớn chứa đầy bánh ngọt về phía cậu, hạ thấp người rồi niềm nở bảo:

"Bé con của anh, tặng cho em...sau này nếu thích ăn gì thì hãy nói với anh, anh sẽ...."

*Vụt*

Hàn Minh Quân bị vật nhỏ nào đó nhanh như tia chớp xẹt ngang qua làm cho hoa cả mắt, anh đứng thẳng người dậy mà nội tâm bỗng cảm thấy tổn thương một xíu.

Bé con của anh...chạy mất tiêu rồi!

___***___

[ Tại lớp học ]

"An Vỹ...cậu không nói lời nào mà bỏ đi như vậy không sợ anh ấy buồn sao!"-Trần Lâm Nguyên mặt mày méo mó nhỏ giọng hỏi.

"Tớ không quan tâm, mặc kệ anh ta."-Dương An Vỹ dứt khoác trả lời.

"Nhưng anh ấy có ý tốt muốn tặng bánh cho cậu mà...nếu cậu không nhận thì cũng nên cảm ơn một tiếng chứ."

Trần Lâm Nguyên bản tính vốn đằm thắm hơn cậu bạn thân của mình nên việc cảm thấy khó xử thay cho Dương An Vỹ âu cũng dễ hiểu. Nói gì nói họ Hàn kia theo cấp bậc vẫn là đàn anh, vả lại gia thế còn chẳng dễ đụng chạm nên không thể xử sự một cách phũ phàng như vậy được. Hay nói trắng ra chính là "thỏ đế" Trần Lâm Nguyên đang sợ những ngày sắp tới sẽ không được sống yên ổn...

"Nè Nguyên Nguyên của tớ, cậu làm gì mà phải lo sợ thế kia. Anh ta nhìn vậy thôi chứ hiền lắm, sẽ không gây khó dễ chúng ta đâu."

Dường như nhìn thấu được cả tâm tư của bạn thân, Dương An Vỹ vỗ vỗ vai cậu ta hai cái rồi mở miệng trấn an. Mà bên này Trần Lâm Nguyên rất nhanh đã được lời nói của An Vỹ giúp cho bình tâm trở lại, nỗi băn khoăn từ nãy đến giờ cũng lập tức bị cậu ta vứt luôn ra sau đầu. Thế là cả hai lại cùng nhau bước vào tiết học như chưa hề có chuyện gì xảy ra...

___***___

Năm giờ hai mươi lăm phút, tiếng chuông trường vang lên báo hiệu một ngày học tập mệt mỏi đã kết thúc. Dương An Vỹ theo thói quen nhanh chóng mang chiếc cặp cũ kĩ đã phai màu lên vai rồi phớn phở chào tạm biệt người bạn thân ngồi bên cạnh để đi về, vì ban nãy Trần Lâm Nguyên có bảo với cậu là không cần phải dẫn cậu ta cùng đi mua đồ ăn vặt nữa.

Tuy chơi với nhau rất thân nhưng khổ nỗi nhà của An Vỹ và Lâm Nguyên lại ở ngược hướng nên cả hai chỉ đành chia tay nhau trước cổng trường rồi liền ai về nhà nấy.

Dương An Vỹ một mình thong dong trên con đường lớn trải đầy những chiếc lá vàng ươm màu nắng. Mặc dù mùa đông đã dần được chuyển giao, và không khí đã có phần se lạnh, nhưng nhìn dáng người nhỏ nhắn của cậu trong bộ đồng phục học sinh, cùng với mái tóc đen bồng bềnh bay bay theo làn gió lại tựa hồ một chú nai nhỏ đang bị lạc giữa khung cảnh mùa thu, đẹp đẽ, thuần khiết vô vùng.

Sở dĩ chỉ có một "chú nai vàng ngơ ngác đạp trên lá vàng khô" là bởi vì học sinh trong ngôi trường cao trung này có thể nói đều thuộc hạng thiên chi kiêu tử, được cha mẹ cưng chiều số một nên hiển nhiên việc đi học có xe hơi đưa đón là chuyện bình thường.

Nhưng đối với Dương An Vỹ, cậu lại thấy rất cảm kích vì điều đó. Bọn họ được rước bằng xe sang về trước thì cậu sẽ không cần phải chạm mặt, không cần phải nghe những lời lẽ khinh miệt bởi vì cậu nghèo từ đám tiểu thư,công tử đó. Nó khiến An Vỹ được trở về làm chính con người thật của mình, cậu có thể nhẹ nhàng tháo bỏ lớp vỏ bọc cứng rắn mà bấy lâu nay đã tạo nên để bảo vệ bản thân khỏi những câu từ mỉa mai cay độc của bọn chúng.

...

Mặt Trời đã dần khuầt bóng, những ngọn đèn đường vì vậy cũng được thắp sáng lên. Nhìn cái bầu không khí có phần tĩnh mịch như lúc bây giờ, thật sự khiến Dương An Vỹ bỗng nhiên lại liên tưởng đến tương lai của chính mình phía trước, nó mơ hồ, vô định và chỉ le lói một tí ánh sáng nhỏ nhoi mà rất khó để có thể chạm đến được.

Đám hoa dại ven đường đã đều co cụp lại để chuẩn bị yên giấc sau một ngày dài nở rộ. Dương An Vỹ ngẩn ngơ dùng ngón tay chọt chọt vào chúng một hồi thì cũng chịu đứng dậy... Thôi chết, mãi nghĩ quá mà trời đã tối đến vậy rồi sao?...xác định hôm nay cậu phải lủi thủi một mình trên con đường về nhà vắng tanh này rồi....

Đèn đường thì có đó, mà chỉ được lắp ở mặt phố mà thôi, còn nhà cậu thì ở tuốt tận sâu trong con hẻm vắng. Cậu thấy lòng mình có chút hoảng sợ, dù sao thì trước khi tối thui như bây giờ thì con đường đó cũng từng có ban ngày mà ha, chắc cậu sẽ không xui đến mức lại gặp được "thứ không sạch sẽ" đó đâu nhỉ?

Sắp xếp lại mớ suy nghĩ hỗn độn trong đầu, Dương An Vỹ bấu chặt hai tay vào túi quần mà bước chân nhanh thoăn thoắt. Đường về nhà hôm nay cảm giác có hơi xa hơn mọi khi, nhưng dường như cậu không hề cô đơn một mình, bởi đâu đó, âm thầm thôi, lẳng lặng thôi...vẫn luôn có một ánh mắt chứa đầy sự quan tâm đang dõi theo từng bước chân của cậu.