Yêu Em Thành Bệnh

Chương 1



Edit:Ross

Thị trấn P, lúc 3 giờ sáng ngày 9 tháng 6, cửa hàng tiện lợi 24h.

Trời về khuya, lại đang trong mùa mưa, Không có gì khác ngoài việc, trong ngoài cửa hàng đều vắng vẻ.Chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa tí tách rơi cùng tiếng quay cuồng của quạt điện.

Lão Rải cảm thấy buồn ngủ, ở quầy thu ngân đã luyện thành thói quen, chán nản giơ tay bật TV, tín hiệu TV không tốt, chỉ chiếu đi chiếu lại mấy bộ phim thần tượng, ông xem nhiều đến nỗi mà còn đoán trước được cả lời kịch, quá mức nhàm chán. Ngáp lên một cái.

“Ông chủ, cái TV này cần được sửa rồi” một giọng nói trầm, từ tính vang lên, Lão Rải giật mình hoảng hốt, cơn buồn ngủ từ đó cũng bay luôn.

Ông quay đầu lại, liền thấy một người đàn ông dáng người cao gầy, mặc sơ mi đen, tay cầm chai rượu vang đỏ, gương mặt giấu trong chiếc mũ lưỡi trai, sâu hun hút, hướng về phía TV.

“Tiểu Bạch” Lão Rải nhìn thấy chai rượu vang quen thuộc, sau đó thận trọng quan sát, mới nhận ra anh.

Bạch Bách là cư dân của khu chung cư bên cạnh cửa hàng tiện lợi.Anh là nhân viên kỹ thuật của một công ty niêm yết, 23 tuổi, một người tử tế, đôn hậu lại hiền lành, lớn lên lại rất văn nhã thanh tú; sau khi tan làm anh rất thường xuyên lui tới, mọi hôm đều mang mắt kính màu bạc, mặc sơ mi trắng đến mua rượu của một nhãn hiệu nổi tiếng ” Vô Ưu”, nên lão Rải rất có ấn tượng.

“Trời nắng nóng thế này, mà cậu vẫn trung thành với áo dài tay!!”Lão Rải hừ một tiếng, Bạch Bách không đáp lại, lẳng lặng đi về hướng TV nhỏ treo phía trên đỉnh đầu, đặt chai rượu lên bàn thu ngân, vỗ vỗ chiếc TV cũ, lại chỉnh lại dây điện, nhấn và giữ nút nguồn, màn hình vừa nhấp nháy lại trở về bình thường.

“Ồ, chính là nó!” Lão Rải thở ra một hơi, không khỏi cảm thán: anh đúng là một nhân tài kỹ thuật, Vỗ vỗ mấy cái là được sao! Chỉ là ông không để ý, Bạch Bách từ đầu đến cuối, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào Ngô Tửu, nữ chính trong phim thần tượng mới phát sóng gần đây, miệng khẽ nhếch lên.

“Tôi muốn thấy cô ấy!” Bạch Bách thầm cười.

Lão Rải nhìn về phía TV, chợt tỉnh ngộ, thì ra anh chính là fan cuồng của “nữ yêu tinh nóng bỏng” đang siêu hot hiện nay. Bộ phim nổi đình nổi đám “Let’s Watch Meteor Hammer” này cũng chính là tác phẩm của nữ diễn viên đó,đóng vai chính cùng một Rapper tiểu thịt tươi vô danh nào đấy. Chính là, ban ngày xem không đủ, cho nên nửa đêm, biết chương trình sẽ chiếu lại, nên mới tới đây. Chắc là vậy rồi!

Đúng là người trẻ tuổi~ Lão Rải lắc đầu, ông muốn lấy quả dưa hấu trong tủ lạnh ra, bỗng thấy một xấp báo mới mua, tiêu đề được phóng to tô đậm” Chuyện TÌNH CẢM Của nữ diễn viên nổi tiếng Ngô Tửu đã được PHANH PHUI!!!!” Ông vừa cắn miếng dưa, vừa đưa tờ báo bát quái đó cho anh và nói:” Này, Tiểu tử, cậu xem, cậu xem, nữ minh tinh mà cậu thích bị phanh phui chuyện tình cảm rồi!”

Lão Rải không quan tâm đến tâm trạng của mấy thanh thiếu niên bây giờ, vô tình cắm một dao vào trái tim anh, ông chưa từng thấy Bạch Bách lại phản ứng thái quá khi cầm tờ báo như vậy, lại nói:” Giới giải trí bây giờ rất loạn, ngày nào cũng có mấy lời đàm tiếu, người này người kia bị nói ra nói vào, Chậc chậc! cậu vẫn là đừng nên quá yêu thích, nhìn xem khuôn mặt này! rồi dáng người này!”

Cùng với tiếng mưa “tí tách” rơi, trái tim anh co rút lại, khuôn mặt tuấn tú dưới lớp mũ lưỡi trai nhìn chằm chằm vào bài báo, ước chừng 10 phút, rồi rời khỏi cửa hàng tiện lợi.

Lão Rải nhìn bóng lưng cô độc của anh, trong lòng thầm nghĩ ” Hắn cùng với ban ngày khác nhau một trời một vực, ban đêm lại trở nên ít nói như vậy”.

*

Trong không khí tràn ngập hơi thở suy sút, bóng đèn mờ ảo hắt ra từ tủ quần áo trong căn phòng tối đen như mực, bóng dáng cao gầy tùy tiện kéo ghế ngồi xuống, muôn vàn hình ảnh hiện lên trong ánh sáng yếu ớt một làn da trắng nõn xuất hiện….., Anh nằm xuống, nhìn vào màn hình, sự phấn khích dần như dâng tràn trong đầu anh.

Nốt ruồi nơi khóe mắt khẽ rung động, nỗ lực kiềm chế nụ cười vui vẻ, phấn khích.

Bởi vì hình ảnh anh đang theo dõi là của người mà anh yêu nhất, Ngô Tửu. Sau khi tắm xong, cô bước ra khỏi phòng tắm, quấn trên người một chiếc khăn mỏng, dụi mắt mệt mỏi trèo lên chiếc giường lớn, thật giống một bé mèo con, sau đó, chiếc khăn từ từ tuột khỏi cơ thể trắng nõn, mịn màng….

Hai mắt anh nhìn chằm chằm, đỏ bừng, ngón tay cầm chặt ly dài, rượu vang khẽ lắc lư; không ai biết; yết hầu lặn lội,đem thần kinh anh kéo lại, trong nháy mắt, cô đã chui vào chăn bông,….

Từng tấc da thịt cô đều bóng loáng, mịn màng, nếu có thể chạm vào, khí huyết anh nhất định sẽ sôi trào,…

Vốn tưởng đã đi ngủ từ lâu, nhưng cô vẫn chưa nhắm mắt, Ngô Tửu xoay người sang mép giường, có một con thỏ nhung cũ kỹ,cô duỗi tay, túm lấy nó.

Bạch Bách khẽ nhướn mày, hành động của cô làm khóe môi anh nhếch lên.

Lúc này,Ngô Tửu đang nằm trên chiếc giường êm ái, dưới ánh đèn rực rỡ, mặt đối diện bé thỏ, trong mắt có dòng điện lưu động, cô không hề hay biết trong khách sạn đều được trang bị rất nhiều camera kim đa hướng. Nhưng cô biết rằng, khi nhận phòng khách sạn, có một người đàn ông không thấy mặt, mặc đồ đen tự xưng là fan hâm mộ, đột ngột xuất hiện lúc cô đang đi một mình. Khi ấy, cô đã nghĩ rằng đó là nhân viên khách sạn, cô liền nhận túi quà của anh ta mà không hề suy nghĩ.

Kết quả, vào phòng tới phòng, cô đã thấy ngay một con thỏ bông đã cũ, cùng rất nhiều hộp bánh macaron, loại bánh mà cô yêu thích.

Điều này làm cô cảm thây bất an không thể giải thích được.Macaron thì không sao, nhưng con thỏ này lại làm cô vô cùng khó hiểu.Trong trí nhớ của cô, khi còn nhỏ, cô đã đánh mất một thứ đồ chơi yêu thích, giống hệt với con thỏ này. Nó xuất hiện, lại còn ở thị trấn P! Điều này khiến cô bất an không tài nào ngủ nổi!

Người đàn ông mặc đồ đen đó là ai? Cô lục tung cả cái khách sạn lên mà vẫn không thấy người đó, điều đáng sợ hơn là, toàn bộ hệ thống giám sát bị hỏng, ngay chính cái chỗ cô gặp được anh ta…

Ngô Tửu bật đèn cả đêm, nhìn vào điện thoại rất nhiều lần, cô thức trắng, vất vả mãi mới chìm được vào giấc ngủ.

Bạch Bách nhấp một hớp vang đỏ, ngón tay khẽ gõ lên bàn gỗ, anh nghĩ rằng đặt camera trong phòng cô là không đủ, phải theo dõi cả điện thoại của cô nữa, không được, anh phải đến bên cạnh cô.

Mỗi lần cô nhìn vào điện thoại, anh lại cấp bách muốn biết người đang nói chuyện với cô là ai.

Nếu có người dám đụng vào cô ấy, anh nhất định sẽ không bỏ qua.

Tác giả có điều muốn nói: Ai cũng có thể thay thế màu trắng bằng một màu nào đó, nguyên văn đều giống nhau. Nhưng tên Đại không hay lắm nên tôi đổi lại, đúng là sẽ có âm mưu đen tối hơn.