Yêu Em Thành Bệnh

Chương 2



Edit:Ross

Đêm mưa kéo theo lòng trằn trọc suốt đêm, khi tấm rèm được mở ra, ánh nắng tràn vào, trên khuôn mặt của cô lại xuất hiện nụ cười trông thật tươi tắn!

“cốc cốc”,tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào” Ngô Tửu diện một chiếc sơ mi ngắn tay kẻ sọc đỏ đơn giản cùng chân váy denim sáng màu, khoe khéo ưu thế vòng hông cao vút.

Người đại diện bước vào, nhìn bộ váy của Ngô Tửu, hình như là tự cô may, hài lòng mỉm cười, hôm nay cũng thật mê người a.Đúng là bảo bối của công ty ~ chuyên gia trang điểm, thợ tạo mẫu tóc và trợ lý nhỏ lần lượt bước vào.

“Tửu Tửu à, công ty nói là, nên đăng thông báo càng sớm càng tốt, fan sắp nổ tung rồi!” Người đại diện vừa nói vừa cầm tờ phác thảo lộ trình, không hề chú ý đến quầng thâm mắt cùng biểu tình đánh trống lảng của cô.

Sau hai phút, chị vẫn không nhận được hồi âm.

“Tửu Tửu!?” người đại diện duỗi đầu ra xem, thợ làm tóc đang cấp tốc cắt duỗi cho cô, chuyên viên trang điểm đang nỗ lực che đi vầng thâm mắt.

“Hả, chị nói cái gì cơ?” Ngô Tửu uể oải đáp.

“Chị nói là, em cùng cái cậu tiểu thịt tươi kia tai tiếng bay đầy trời rồi. Fan hai nhà đều kích động suốt mấy ngày hôm qua, công ty nói nhiệt lượng đã đủ, có thể đưa ra thông báo”

“Vậy phát đi” Ngô Tửu nhẹ giọng đáp, công ty lăng xê couple mà không có sự đồng ý của cô, bây giờ lại bắt cô thu dọn tàn cuộc, hừ.

Một lúc sau, người đại diện lại nghe thấy giọng cô vang lên.

“Em muốn tìm một người đàn ông”

Người đại diện liền bị dọa sợ, bật dậy,Phải không? chị ta có nghe nhầm không? Đàn ông?

Ngô Tửu Liếc nhìn người đại diện, nói không nên lời, xấu hổ:”Ai, chị nghĩ đi đâu vậy, em muốn tìm người đàn ông đã tặng quà hôm qua”

“Tiểu tổ tông của tôi ơi, em chê lịch trình của mình chưa đủ hay sao? Chỉ có hai ngày ở thị trấn P, đầu tiên tham gia hội nghị xác nhận đại ngôn, sau đó là họp fan, còn đàm phán hợp đồng kịch bản, lấy đâu ra thời gian?” Người đại diện chân thành nói.

Ngô Tửu khẽ thở dài, quả nhiên là không được! Hai ngày là không đủ! Hơn nữa bộ dáng của anh ta lại không rõ ràng, và vì cái gì anh ta lại tặng cô con thỏ cũ này? Ngô Tửu liếc mắt về phía mép giường. Cô chắc chắn rằng đó là con thỏ lúc nhỏ của mình.

Cô không có nhiều thời gian ở đây, bất lực thở dài.

Ở một nơi nào đó.Chính là ở trong mắt anh, lại luyến tiếc gương mặt của cô gái đang ngủ say_từng giây từng phút đều nhớ em.

Anh nghĩ: Không cần em phải tìm, anhnhất định sẽ tới vì em.

Lịch trình mà người đại diện nhắc, sẽ có mộ cuộc fanmeeting vào ngày cuối cùng, đây chính là cơ hội của anh.

*

Vào ngày 11 tháng 6, đã là ngày cuối cùng của cô tại thị trấn P.

Fanmeeting sẽ diễn ra vào 3:30 chiều, tại toàn bộ tầng 2 của tòa nhà Quốc tế Hải thành.

Không khó để anh biết được thông tin này.

Bạch Bách là một kỹ thuật viên, IQ cao,ở trường đại học cũng có người bạn học điều tra tâm lý tội phạm. Mỗi ngày đều cùng anh thảo luận tới vấn để theo dõi khoa học phổ biến và hệ thống chống theo dõi.

Anh đã âm thầm nghiên cứu rất nhiều năm, hôm nay chính là ngày đó, tính toán hết cả rồi.

Anh đã lấy được bản đò đường đi và hệ thống giám sát của toàn bộ khu mua sắm vào hôm trước,không quá bất ngờ, khi cô đi thang máy VIP lên thẳng hội trường tầng 2 lúc 3 giờ chiều để nghỉ ngơi và sắp xếp lại lịch trình. Ước chừng buổi gặp mặt sẽ được diễn ra ở trên sân khấu, hành động ở trước mặt mọi người cũng không dễ dàng chút nào.

Nói cách khác, chỉ còn nửa tiếng nữa là buổi meeting sẽ bắt đầu.

“Tê___” Bạch Bách hít một hơi, vặn vẹo cổ, đứng ở trên tầng 2 của trung tâm thương mại quan sát, không ngừng chuyển động chiếc nhẫn trên ngón áp út. Xung quanh cô quá nhiều thứ vây quanh, anh không thích.

Giờ phút này, anh nhìn đồng hồ, đã 9h10, vào giờ này trong khu mua sắm thường rất ít người đi lại, nhưng sau khi biết được Ngô Tửu xuất hiện ở đây, các fan lũ lượt kéo vào khu mua sắm.

Anh nhướng mày nhìn xung quanh, mặc dù có rất nhiều cô gái trẻ đang dõi theo anh, nhưng cũng không cản trờ suy nghĩ của anh.Cuối cùng ánh mắt anh rơi vào chỗ nhân viên trung tâm mua sắm.

*

14:58.

Hai chiếc Ferrari màu đen tiến vào bãi đậu xe ngầm của trung tâm mua sắm, đây là đoàn của Ngô Tửu, thuận lợi tới nơi.

Ngô Tửu nheo mắt nhìn trong xe một lúc, người đại diện lay cô dậy, không hiểu sao quầng thâm mắt của cô hai ngay nay rất rõ, thậm chí che khuyết điểm cũng không thể phủ hết được, sau khi thở dài, Ngô Tửu mệt mỏi mở mắt.

“Tới rồi?”

“Ừ, đến hội trường nghỉ ngơi một chút đi” Người đại diện thu xếp lại rồi đỡ cô xuống xe, kêu chuyên viên trang điểm dậm thêm cho cô lớp phấn nữa.

Mặc dù ngoài miệng quở trách cô không giữ gìn sức khỏe, nhưng chị vẫn tử tế lấy áo khoác phủ lên người Ngô Tửu, bãi đậu xe rất mát, cùng với cái nóng như thiêu như đốt ở bên ngoài tương phản rõ rệt, cô rất muốn ở đây đánh một giấc, thật tốt a!

Ngô Tửu nỗ lực giữ đầu óc thanh tỉnh, đi tới hướng thang máy, vô tình liếc qua một chiếc xe ô tô màu đen cũ kỹ bên cạnh, kỳ lạ biển xe chỉ có bốn chữ số, 8989.

Trong phòng họp VIP, các thành viên trong đoàn nhanh chóng bắt tay vào làm việc, bởi vì trời rất nóng nên đầu ai cũng đổ đầy mồ hồi.

Ngô Tửu cầm lấy bản thảo mà người đại diện đã chuẩn bị sẵn, nhìn lướt qua rồi ném lên bàn, cô không thèm đặt quy củ vào trong mắt, vẫn hoàn thành tốt công việc. Ánh mắt cô vòng qua vòng lại rồi dừng trên bàn trà, có một cốc nước lạnh cùng hộp bánh Macaron?

Lại còn là macaron phiên bản giới hạn, được để lạnh, giá rất đắt.

“Này! Chị Box! em yêu chị chết mất!”Vừa nói, một cái móng tay được sơn màu vàng liền cầm lấy một cái Macaron xanh, đưa tới miệng nhỏ cắn một miếng, vị ngọt liền lan tỏa trong miệng.

Người đại diện đang bận rộn, nghe được mấy lời mùi mẫn của Ngô Tửu, liền sửng sốt, xoay người nhìn về phía cô.

“Cái gì?”

“Macaron! chị đã bắt được trái tim em rồi đó! ha hah”(Cười)

Mặt người đại diện nghệt ra: What!!!!

“Ngô tiểu thư, cái này là do trung tâm mua sắm đặc biệt chuẩn bị cho cô” Một vị nhân viên của trung tâm đứng bên cạnh, thân mật nói.

Ngô Tửu đáp lại, nghĩ thầm trung tâm mua sắm này quá phung phí rồi.

Đồng hồ trên tường tích tắc …..15:12.

Năm phút sau khi ăn bánh xong,sắc mặt Ngô Tửu dần biến hóa, cô đột nhiên cảm thấy tức ngực và mệt mỏi. Ngước lên đồng hồ, còn mười phút nữa, không được, phải nhanh chóng điều chỉnh lại.

Ngô Tửu miễn cưỡng lộ ra gương mặt tươi cười, ra hiệu cho người đại diện tranh thủ vào nhà vệ sinh.Vì nhà vệ sinh trong phòng VIP đang bảo trì, cô đành phải đi toilet của trung tâm thương mại.Ngô Tửu đeo kính và khẩu trang bước ra ngoài một mình.Toilet cách đó không xa, cô không muốn phải làm phiền mọi người đang bận rộn, vì mình mà lo lắng, làm hỏng việc.

Cô nhanh chóng vào toilet, đứng ở một góc, có vài cô gái từ trong đi ngang qua, cô khẩn trương lấy tay che mặt.

Sau đó tiến vào một phòng, vội vã đóng cửa lại, tháo khẩu trang ra, cố nôn khan vài phút mà vẫn không có tác dụng.

“Bịch bịch bịch” đột nhiên có người gõ cửa.

Cô cảm thấy hồi hộp, có lẽ nào là mấy cô gái vừa nãy, họ nhận ra cô rồi sao!? Cô không muốn bị nhận ra trong tình trạng này, liền chỉnh giọng nói”Ai vậy?”

“Bịch bịch bịch” người ngoài cửa vẫn như cũ không lên tiếng.

Cô vô thức cúi đầu nhìn xuống khe hở phía dưới, hít mạnh một hơi, Đó! Đó!là một đôi giày kiểu nam, hình bóng nhỏ phản chiếu trên đôi giày da bóng loáng.

Đôi mắt cô rất tinh tường, chắc chắn đó là một người đàn ông! Tại sao lại có đàn ông trong toilet nữ.

“Anh là ai?”Giọng nói của cô trở nên run rẩy, cô nín thở,cắn khóe môi, nếu là fan nam kia thì chẳng phải càng đáng sợ hơn sao!?

“Khụ khụ, tiểu thư, phòng vệ sinh này bị rò rỉ, cần nhân viên đến kiểm tra, mời cô ra ngoài!” Người bên ngoài cuối cùng cũng lên tiếng. Cô thở phào nhẹ nhõm, nhưng sao giọng nói kia lại có phần quen thuộc vậy, cô khẩn trương.

“Kẽo kẹt” cửa được mở ra,cô chưa kịp nhìn rõ gương mặt của vị “nhân viên” thì bất giác có một thứ nước gì đó bắn tới, khiến cô mềm nhũn.

Ngón tay mảnh khảnh đeo nhẫn bạc nắm lấy cánh tay cô, nốt ruồi nơi khóe mắt càng trở nên rõ ràng, vẻ mặt dưới lớp mũ nở một nụ cười xấu xa”Cuối cùng anh cũng bắt được em rồi”.

*

Phần đuôi nhỏ:

Cảnh sát thị trấn P nhận được đơn trình báo.

“Cảnh sát Ngụy!Minh tinh, vụ án bắt cóc!” Một cảnh sát vội vàng chạy vào phòng hội nghị, thở hổn hển, nói với Ngụy Tấn đang trong cuộc họp.

Tác giả có điều muốn nói: Ha Ha Ha, một quá trình đơn giản hóa tội phạm.