Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1386: Oán trách



Trì Cảnh mời Tô Mẫn, “Cũng đã tới rồi, vậy thì vào cùng ăn một bữa cơm đi, chúng tôi cũng mới bắt đầu, đều là người trong phòng ban, không có ai xa lạ cả.”

Tô Mẫn chắc chắn là không thể đi, đối với Tô Lương mà nói bọn họ không có ai xa lạ, nhưng mà cô một người cũng không quen, vẫn là rất ngượng ngùng.

Tô Mẫn khoát tay, “Tôi vẫn là không vào đâu, tôi cùng họ cũng không có cái gì để nói, đi vào cũng chỉ là ngồi không, vả lại tôi ở nhà đã ăn cơm rồi.” . Truyện Võng Du

Tô Lương thừa cơ nhìn Trì Cảnh, “Anh Trì, tôi cũng ăn khá no rồi, tôi nghe nói tiếp theo mọi người còn có hoạt động, bằng không tôi không tham gia nhé, tôi cùng chị tôi trở về, khoảng thời gian này cũng đúng là không có tâm sự với chị tôi nhiều mấy, chị ấy tìm được công việc mới tôi cũng chưa kịp hỏi chị ấy ra sao, hôm nay liền về sớm một chút.”

Trước đó ở công ty bên kia Tô Lương cũng nhắc tới nhiều lần, nói cô gần đây cùng Tô Mẫn không có nói chuyện với nhau mấy.

Trì Cảnh cũng quả thật là biết khoảng thời gian này tất cả mọi người đều tăng ca, nhưng Tô Lương là người siêng tăng ca nhất

Dù sao cô mới đến không lâu, rất nhiều thứ cho dù là có thể tiếp nhận rồi, nhưng vẫn cần rèn luyện thêm.

Cô thoáng cái không có cách nào làm thuận tay, thế là thời gian tiêu hao cũng nhiều.

Vả lại nhiệm vụ công việc của Tô Lương đúng là nặng hơn một chút so với người khác, gần như tất cả số liệu mọi người thống kê ra đều cần cô xét duyệt phân loại thêm lần nữa.

Những chuyện này Trì Cảnh cũng đều thấy rõ

Hiện tại Tô Lương nói về sớm một chút, Trì Cảnh hơi do dự một chút liền cũng không ngăn cản, “Được, vậy cô trở về sớm nghỉ ngơi một chút đi, ăn no chưa?”

Tô Lương nói, “Ăn no rồi, tôi đã sớm ăn no rồi, chỉ có các anh cười cười nói nói ăn tương đối ít, còn tôi chỉ tập trung vào mấy món kia thôi.”

Nói xong cô còn cười, “Chẳng lẽ các anh đều không phát hiện đồ ăn vơi đi rất nhanh sao?”

Trì Cảnh nở nụ cười, khả năng cũng là bởi vì uống rượu, cồn bốc lên não, anh đưa tay vỗ vỗ lên đỉnh đầu Tô Lương hai cái, thái độ vô cùng cưng chiều.

Tô Lương bị anh làm cho ngơ người, cũng không biết ngại nữa, hay là rượu ban nãy uống lúc này mới bốc lên, dù sao cảm giác mặt có chút nóng.

Tô Mẫn ở bên cạnh mím môi không nói gì, cô không có uống rượu, cái gì cũng thấy rất rõ ràng.

Cô trước đó đã cảm thấy Trì Cảnh đối xử với Tô Lương có chút khác lạ, nhưng mà Tô Lương cùng Ôn Minh Khải qua lại biểu hiện của Trì Cảnh lại rất bình thản, ý nghĩ này của cô cứ do do dự dự có chút tìm không ra bằng chứng.

Hiện tại lại thấy những ánh mắt cùng hành động mà Trì Cảnh dành cho Tô Lương, cô lại cảm thấy suy nghĩ của mình trước đó chính là không sai.

Trì Cảnh đúng là đối với Tô Lương có một chút ý khác, bằng không không đáng phải biểu hiện thân mật như thế

Tô Mẫn dời mắt sang một bên, vờ như cái gì cũng không thấy.

Tô Lương đợi một chút mới lui một bước, ra vẻ quay người muốn đi vào bên trong câu lạc bộ, “Vậy tôi đi chào hỏi các đồng nghiệp một tiếng.”

Vả lại túi của cô vẫn còn để trong phòng

Trì Cảnh ừ một tiếng, “Đi đi.”

Bộ dạng này anh chứng tỏ anh ở lại đây để chào hỏi Tô Mẫn, để Tô Lương tự mình qua đó.

Tô Lương cũng không nghĩ nhiều như vậy, bước nhanh trở vào trong câu lạc bộ.

Cô vừa vào liền xin lỗi những đồng nghiệp kia, nói chị cô đến rồi, hiện tại cô muốn đi trước một bước.

Bởi vì không nhìn thấy Trì Cảnh trở lại, những đồng nghiệp kia ban đầu không tin lời cô, còn cười hì hì trêu chọc, “Thật sự là chị cô đến hay là cô cùng giám đốc nhỏ ra ngoài chơi a, đừng a, chúng ta mọi người cùng nhau chơi, hai người các người chơi xong rồi hẵn đi hẹn hò riêng a.”

Những người này đều uống say rồi, lời nào cũng nói được.

Tô Lương cũng không so đo, dù sao hiện tại Trì Cảnh không ở bên cạnh, cô cũng không quẫn bách như vậy.

Cô cầm túi lên, “Thật sự không phải, là chị tôi tới rồi, tôi phải cùng chị tôi về nhà, lát nữa anh Trì sẽ quay lại.”

Những người kia vẫn không tin, Tô Lương cũng không nói quá nhiều, thu dọn một chút liền đi.

Đợi cô từ trong câu lạc bộ trở ra lần nữa, cổng bên kia không chỉ có hai người Trì Cảnh và Tô Mẫn, còn có Ôn Minh Khải.

Không biết Ôn Minh Khải là từ đâu tới, nhanh như thế đã đến.

Tô Lương ngơ ngác, vốn dĩ bước vẫn còn tương đối nhanh, nhìn thấy Ôn Minh Khải xong liền từ từ chậm lại.

Cô đi lên phía trước, “Sao anh Ôn lại đến thế?”

Ôn Minh Khải rõ ràng là cũng uống rượu, “Hôm nay cùng người trong nhà ăn cơm, cũng ở bên trong câu lạc bộ, vừa mới muốn ra ngoài hóng gió, không nghĩ tới liền đụng phải các cô.”

Anh ta nhìn Tô Lương, “Cô đây là phải đi rồi?”

Tô Lương a một tiếng, “Đúng vậy, phải về nhà.”

Ôn Minh Khải đưa tay nhìn đồng hồ một cái, phụ họa lời cô, “Đúng là không còn sớm nữa.”

Sau đó anh ta liền nói, “Vậy tôi cũng về, cùng về đi, tôi gọi tài xế đến, để anh ấy lái xe đưa chúng ta về.”

Tô Lương tất nhiên là muốn từ chối, nhưng mà Tô Mẫn bên cạnh nói sớm hơn cô một bước, “Như vậy à, vậy đúng lúc, giờ này bắt xe đúng là không dễ gì.”

Cô đã nói thế rồi, Tô Lương muốn nói cũng chỉ có thể nuốt trở về.

Trì Cảnh ở bên cạnh, hai tay đút túi, một câu cũng không nói, nét mặt cũng không có gì không phải.

Tô Lương không biết vì sao trong lòng lại dậy lên một chút khó chịu.

Cô hít vào một hơi thật sâu mới quay đầu nhìn Trì Cảnh, “Anh Trì, vậy chúng tôi liền đi trước, anh nhanh vào đó đi, ban đêm ở bên ngoài vẫn có chút lạnh đó.”

Trì Cảnh uống rượu, ngược lại không có cảm thấy lạnh bao nhiêu, vả lại toàn thân còn có chút khô nóng.

Anh nói câu không sao, vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.

Ôn Minh Khải lấy điện thoại ra, không biết gọi điện thoai cho ai, nói với bên kia mình muốn về, kêu anh ta tới lái xe.

Cúp điện thoại xong anh ta cười ha hả, “Không nghĩ tới ở đây còn có thể gặp được, cái này chứng minh chúng ta là thật là có duyên.”

Lời này của anh ta cũng không có chỉ mặt gọi tên, thoáng chốc không biết là nói cho ai nghe.

Tô Lương có chút xấu hổ, chỉ có thể chuyển chủ đề, “Anh Ôn, xe anh đậu chỗ nào vậy?”

Ôn Minh Khải ồ một tiếng, quay người nhìn xung quanh một chút, cuối cùng chỉ vào một hướng, “Ở bên kia, bây giờ qua đó ha?”

Tô Lương nhìn Trì Cảnh một cái, “Anh Trì, vậy chúng tôi liền đi trước.”

Trì Cảnh ừ một tiếng, thái độ nhìn rất tùy ý, “Về tới nhà thì nhắn tin cho tôi.”

Tô Lương nói câu được, sau đó bước qua khoác tay Tô Mẫn, hai người đi sang phía xe của Ôn Minh Khải trước.

Ôn Minh Khải gật đầu với Trì Cảnh một cái, cười ha hả.

Có thể cũng là bởi vì uống rượu, cảm xúc của anh ta hôm nay rõ ràng tốt hơn nhiều so với bình thường, trông thấy ai cũng cười.

Tô Lương cùng Tô Mẫn đi ở phía trước, Tô Mẫn hạ thấp giọng, “Sao lại cảm thấy có chút không đúng nhỉ?”

Tô Lương giả bộ như không hiểu, “Cái gì không đúng? Chỗ nào có vấn đề?”

Tô Mẫn thở xì một tiếng, giọng nói do do dự dự, “Chính là anh Ôn và anh Trì hai người bọn họ đứng chung một chỗ, chị liền cảm thấy bầu không khí có chút không đúng.”

Tô Lương đảo mắt nhìn Tô Mẫn một cái, “Lại nói nhảm cái gì vậy, cái gì cũng không có, các chị ngày nào cũng nghĩ nhiều, giữ lòng ngay thẳng, nhìn cái gì cung thấy bình thường.”

Tô Mẫn trề môi một cái, “Con người của em a, trước đó sao chị lại không phát hiện em thích né tránh vấn đề thế này nhỉ?”

Cô thấp giọng hơn nữa, xích lại gần Tô Lương, “Chị không tin em không nhìn ra, anh Trì cũng có ý với em.”

Tô Lương nhíu mày một cái không nói gì, bởi vì Ôn Minh Khải bước nhanh theo tới.

Nói thật lòng, cô thật đúng là không nhìn ra Trì Cảnh đối với cô có ý gì.

Tô Mẫn có thể nghĩ như thế, cũng hẳn là bởi vì thời gian cô cùng Trì Cảnh chung đụng không nhiều.

Bình thường Trì Cảnh ở trong công ty, thái độ đối đãi với các đồng nghiệp trong công ty cũng rất tốt, không khác gì so với cô,

Ôn Minh Khải bước nhanh đến bên cạnh Tô Lương, còn vỗ một cái lên vai cô, “Hôm nay phòng ban của cô liền hoan sao?”

Tô Lương gật đầu một cái, “Phải, khoảng thời gian trước vẫn luôn bận bịu, hôm nay ông chủ liền khao chúng tôi.”

Ôn Minh Khải nở nụ cười, “Vậy con người ông chủ này của cô cũng không tệ lắm.”

Tô Lương không tiếp lời anh ta, mấy người cùng bước qua lên xe, tài xế Ôn Minh Khải gọi tới cũng đã đến

Tô Lương ngồi vào băng ghế phía sau, nhịn không được quay đầu lại nhìn về phía câu lạc bộ một cái.

Điều khiến cô ngạc nhiên chính là Trì Cảnh còn đang đứng ở cửa câu lạc bộ, đang châm một điếu thuốc hút.

Cũng không biết có phải là mắt Tô Lương có vấn đề, dù sao nhìn như thế, cô đúng là cảm thấy Trì Cảnh có chút cô đơn.

Cửa câu lạc bộ không có ai khác, đến cả bảo vệ cũng không có, cũng chỉ có một mình anh đứng đấy.

Tô Lương nhớ tới lúc cô sắp đi sang bên này, ánh mắt mà Trì Cảnh nhìn cô.

Ánh mắt kia cũng không thể nói là đặc biệt oán trách, nhưng đúng là mang theo một chút xíu oán trách.