Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 1387: Cũng là tạo nghiệp



Tô Lương nhanh chóng thu ánh mắt lại, âm thầm thở ra một hơi, để cho mình không suy nghĩ bậy bạ nữa.

Loại người có thân phận và địa vị như Trì Cảnh này, rất nhiều người nhào lên tranh giành đến bên cạnh anh ta, làm sao có thể cô đơn tịch mịch được.

Trong xe Ôn Minh Khải cùng Tô Mẫn cũng không chú ý đến động tĩnh của Trì Cảnh bên kia.

Hai người bọn họ đang tán gẫu, là Ôn Minh Khải nói trước, “Ngày mai các cô có phải đều không có việc gì không, ngày mai là thứ bảy rồi, đều được nghỉ đúng không.”

Tô Mẫn ừ một tiếng, “Tôi được nghỉ, đừng thấy công ty chúng tôi nhỏ không quá chính quy, nhưng ngày nghỉ nên có vẫn có.”

Nói xong cô quay đầu nhìn sang Tô Lương, “A Lương hẳn là cũng được nghỉ đi, hôm nay đã đi liên hoan rồi, có thể thấy các em cũng bận gần xong rồi nhỉ.”

Tô Lương hoảng hốt một chút rồi lấy lại tinh thần, a một tiếng, sau đó nói, “Đúng vậy a, hôm nay xem như làm xong hết việc trong tay rồi, ngày mai có thể nghỉ bình thường.”

Ôn Minh Khải nghe vậy liền nói, “Vậy ngày mai hẹn ăn bữa cơm không, cứ hẹn không được hai người mãi.”

Anh ta vừa nói như thế, Tô Mẫn liền lập tức mở miệng, “Anh Ôn cũng không có việc gì sao?”

Ôn Minh Khải cười ha hả, “Không sao cả, tôi vẫn luôn không có gì làm, tôi mỗi ngày đều chơi bời lêu lổng.”

Trên con đường tự phốt chính mình này anh ta luôn cố gắng hết mình.

Tô Mẫn lập tức nói, “Không có việc thì muốn tới nhà của tôi làm khách không, ngày mai tôi cùng A Lương đều rảnh rỗi mà, dù sao ở nhà cũng nhàm chán.”

Cô do dự một chút mới nói câu còn lại, “Tôi gọi luôn A Húc đến, anh ấy giúp tôi giới thiệu công việc, dù sao cũng phải cảm ơn người ta một cái, ngày mai mời hai người các anh tới nhà ăn cơm nhé.”

Ôn Minh Khải ngồi ở vị trí phó lái, nửa quay người quay đầu nhìn Tô Mẫn cùng Tô Lương.

Anh ta tất nhiên là sẽ không từ chối, “Được, chẳng qua ngày mai hai người các cô hẳn là sẽ ngủ nướng đi, chúng tôi muộn một chút mới tới, tôi hẹn giờ với A Húc.”

Tô Mẫn gật đầu, “Được, nếu không thì chạng vạng tối đi, chúng ta hẹn ăn cơm tối.”

Hai người một tung một hứng liền quyết định xong câu chuyện, căn bản không có để Tô Lương phát biểu ý kiến.

Tô Lương quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ xe, để cô phát biểu ý kiến, cô cũng không nói được gì.

Xe chạy một mạch đến trước cổng tiểu khu chỗ hai người ở, xe lạ không có cách nào tiến vào, Tô Mẫn và Tô Lương liền xuống xe.

Ôn Minh Khải cũng theo xuống, anh ta trực tiếp bước đến đứng trước mặt Tô Lương, “Trở về nghỉ ngơi thật tốt nhé, tôi về nước hơn một năm, cũng không có bạn bè gì, là thật lòng xem hai người là bạn, cho nên không có chuyện gì sẽ gọi điện hỏi các cô có bận hay không ấy mà.”

Anh ta hẳn là muốn giải thích một chút vì sao khoảng thời gian này động một chút lại gọi điện thoại cho Tô Lương, đoán chừng cũng là sợ Tô Lương thấy phiền.

Tô Lương gật gật đầu, “Khoảng thời gian này tôi cũng đúng là quá bận rộn, cũng thật ngại ghê, anh gọi điện thoại cho tôi nhiều như vậy tôi đều không có thời gian.”

Ôn Minh Khải cười thành tiếng, đưa tay vỗ một cái lên vai Tô Lương, “Không cần ngại, không có thời gian thì tìm lúc khác.”

Sau đó ánh mắt anh ta chuyển sang Tô Mẫn, “Các cô đi vào đi, tôi cũng về đây.”

Nói xong Ôn Minh Khải quay người trở lại xe, Tô Lương cùng Tô Mẫn đứng ở cổng tiểu khu, nhìn xe của anh ta rời đi, mới quay người tiến vào trong tiểu khu.

Tô Mẫn cảm khái một tiếng, “Anh Ôn là thật sự rất dịu dàng a, nói thật lòng, chị thật không nghĩ tới anh ta lại là công tử con nhà giàu, trong ấn tượng của chị, những thiếu gia con nhà giàu từng người một đều quậy vô cùng, so với chúng ta căn bản không phải người của một thế giới, cho nên cũng lười để mắt đến những người như chúng ta.”

Tô Lương mím môi không nói gì.

Thật ra cũng không phải tất cả mọi người đều như thế, ví dụ như Trì Cảnh cũng không phải.

Trì Cảnh thậm chí còn đồng ý trong tình huống không có giao tình gì ra tay giúp cô.

Tô Mẫn thấy Tô Lương không nói lời nào, đảo mắt nhìn cô một chút, nghĩ nghĩ một lát liền nói sang chuyện khác, “Vừa rồi lúc em đi vào câu lạc bộ, anh Ôn tới, cũng không biết có phải là chị nghĩ nhiều rồi không, luôn cảm thấy lời nói và cử chỉ của hai người anh Ôn cùng anh Trì đều có chút khác lạ.”

Tô Lương ngược lại là không có cảm thấy ra sao, có thể là giữa thiếu gia con nhà giàu với nhau cũng có ganh đua tị nạnh.

Cô ừ một tiếng, “Cũng bình thường.”

Tô Mẫn chẹp miệng một cái, giọng nói do do dự dự, “Có thể bình thường đi, ai mà biết được, con người của anh Trì khiến người ta khó hiểu.”

Nói xong cô liền thở dài một hơi, “Được rồi được rồi, không nghĩ những thứ này nữa, không có ích gì, thật ra anh Ôn cũng không tệ.”

Tô Lương biết cô là có ý gì, nhẹ giọng nở nụ cười, không nói gì.

Người bên cạnh có thể có chút hiểu lầm, ship couple bậy bạ.

Bọn họ đều không phải người trong cuộc, không rõ thật ra sự qua lại giữa cô cùng Trì Cảnh thật ra rất đơn giản.

Giữa hai người bọn họ không có bất cứ cái gì không thể nói cho người khác biết.

Tô Lương về tới nhà trước tiên rửa mặt một chút, sau đó thay bộ quần áo, sau đó nữa mới cầm điện thoại lên, nhắn một tin nhắn cho Trì Cảnh.

Cô nói cho Trì Cảnh mình đã về đến nhà rồi.

Trì Cảnh bên kia không biết bữa tiệc kết thúc hay chưa, theo lý mà nói hẳn là cũng thật náo nhiệt, Tô Lương không có cảm thấy Trì Cảnh ngay lập tức sẽ nhìn thấy tin nhắn của mình.

Nhưng mà không nghĩ tới anh nhanh như thế liền trả lời tin nhắn.

Tin nhắn của Trì Cảnh nói rất đơn giản, bảo Tô Lương nghỉ ngơi thật tốt.

Anh nói như thế Tô Lương cũng liền không cần thiết đáp lại nữa, để điện thoại sang một bên leo lên giường nằm xuống.

Cô đúng là cực kỳ mệt mỏi, hai ngày này bởi vì bề bộn nhiều việc, ăn không ngon ngủ không yên.

Cho dù là hiện tại trong lòng cô đầy ắp tâm sự, nhưng nằm xuống cũng mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.

Tô Lương ngủ đúng là ngủ rồi, nhưng mà trong mơ cũng rối nùi.

Tô Lương mơ thấy Trì Cảnh, cũng mơ thấy Ôn Minh Khải.

Không có tình tiết cụ thể gì, cô chỉ là mơ thấy hai người đàn ông này xuất hiện bên cạnh cô.

Có thể là chính cô trong lòng bất an, cho nên trong mơ cô vẫn do dự như cũ, không biết làm sao đối mặt với hai người bọn họ.

Không có đối thoại, không xảy ra chuyện gì cụ thể, cứ mơ mơ màng màng như thế mãi cho đến sáng ngày thứ hai.

Tô Lương mơ màng lập tức tỉnh lại, cô cảm thấy toàn thân có chút lạnh, sau đó vội vã kéo mền bọc mình lại kín mít.

Bên ngoài sắc trời vừa mới sáng lên, xem ra thời gian còn rất sớm, Tô Lương lần nữa nhắm mắt lại, chẳng qua do dự một chút, cô vẫn là lấy điện thoại ra.

Trong điện thoại rất sạch sẽ, không có tin nhắn cũng không có cuộc gọi nhỡ.

Lòng của cô đột nhiên liền thả lòng, để điện thoại sang một bên xoay người ngủ thiếp đi lần nữa.

Một giấc này ngủ thời gian hơi dài, lần nữa tỉnh lại đã sắp đến trưa rồi.

Phòng khách bên kia có tiếng động, là Tô Mẫn đang xem TV.

Tô Lương ngủ đến đầu óc quay cuồng, lắc lư đi ra ngoài, đứng ở bên cạnh nhìn Tô Mẫn hai cái, sau đó xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Đồng thời cô cũng nói chuyện với Tô Mẫn, “Hôm qua còn chưa kịp hỏi gần đây công việc của chị ra sao, có thuận lợi không?”

Tô Mẫn ừ ừ vài tiếng, giọng điệu mang theo ý cười, “Rất tốt, họ đều rất chiếu cố chị, trước đó chị phạm phải rất nhiều lỗi sai, nhưng mà họ cũng không có oán trách chị, đều giúp chị xử lý xong việc.”

Nói xong không biết nghĩ đến cái gì, cô vừa cười nói, “Hôm qua A Húc còn đến công ty của bọn chị, giúp chị một lát, bằng không hôm qua chị cũng sẽ không tan ca về nhà sớm như vậy.”

Tô Lương không nói gì, bắt đầu đánh răng rửa mặt, đợi một hồi Tô Mẫn liền đến, đứng ở cửa phòng vệ sinh, dựa vào khung cửa nhìn cô.

Cô nói, “Hôm qua chị nhìn thấy Tôn Triển, trên đường tan ca về nhà, anh ta đi cùng một người phụ nữ khác, bên cạnh còn có đứa bé, hẳn là tình nhân mà anh ta nuôi bên ngoài.”

Tôn Triển cũng sống không tốt mấy, hôm qua Tô Mẫn đứng xa xa nhìn, hai người kia đều xụ mặt, nửa đường không biết nói cái gì, cuối cùng còn cãi nhau vài câu.

Bé gái bên cạnh hai người cả mặt biểu cảm sợ sệt rón rén.

Tô Mẫn không có cảm giác gì khác, duy nhất chính là cảm thấy đứa bé có chút đáng thương.

Người lớn làm sai, có nhiều lúc trẻ con lại phải gánh chịu, cũng là tạo nghiệp.