Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 207: Lúc trước anh đã nhìn nhầm



Trì Uyên đi tới, ngồi bên cạnh Trì Chúc, trên mặt là không có bất kì cảm xúc nào.

Ông Tùy ở bên kia nhìn Trì Uyên, sau đó lại nhìn Tùy Mị.

Ông cười cười rồi nói, “Có chuyện gì vậy, thằng nhóc nhà họ Chương kia nói cái gì, nói chuyện không vui sao?”

Tùy Mị ăn ngừng ăn, ngẩng đầu nhìn ông Tùy, vội vàng nói: “Không ạ, con không quen với Chương Tự Chi lắm, nên cũng chỉ nói vài câu, chủ yếu là A Uyên nói chuyện thôi ạ.”

Họ không nói rằng Cố Tư cũng ở đó.

Trì Uyên không nói, bởi vì không muốn bà Tùy lại lên cơn kiếm chuyện.

Chiều nay ở nhà tổ, bà đã nói không tốt về Cố Tư cả buổi chiều hôm nay rồi.

Những lời này trước cũng đã nghe rất nhiều, nhưng thực ra anh không hề thích nghe chút nào.

Còn Tùy Mị thì không nói, là vị sợ người ta lại nghĩ tại sao hai vợ chồng mà lại ngồi tại hai phòng khác nhau không giống như lời đồn.

Nhưng nếu nói ra, thì Cố Tư sẽ sang phòng này, như vậy thì cô ta ăn không ngon nổi.

Ông Tùy lại gật đầu, “Chương Gia, tên nhóc hôi thối kia, nói năng quả thực có chút ngỗ ngược, nhưng người trẻ tuổi, phải làm như vậy mới có nhiệt huyết, mấy đứa cũng nên giống như anh ta, cần phải năng động hơn.”

Lời này chủ yếu nói cho Tùy Mị nghe.

Tùy Mị nhìn ông, biết ý.

Tính cách của cô ta trầm lặng, Trì Uyên thì cũng chẳng sôi nổi gì.

Hai dạng tích cách này, mà ở chung với nhau, quả thật rất khó vun đắp tình cảm.

Tính cách phải bổ sung được cho nhau, mới có thể đơm hoa kết quả.

Tùy Mị trước đó cũng đã suy nghĩ đến việc này, lúc Trì Uyên đến từ hôn, tuy rằng nói xin lỗi, nhưng vẻ mặt rất bình thản.

Không có một chút thành ý hối lỗi xin lỗi gì đó, càng nhìn không ra anh có cái gì khó xử hay miễn cưỡng.

Tùy Mị nghĩ, Trì Uyên chắc là không thích cô ta.

Cô ta cứ nghĩ rằng cô đủ sức quyến rũ anh, nhưng lại thua một người như Cố Tư hết lần này đến lần khác

Cô ta không phục.

Mỗi lần gặp Cố Tư, cô ta cũng làm vài phép so sánh.

Ngoại trừ tính cách giống nhau, cô ta không có gì có thể thua được Cố Tư.

Kiểu người như Cố Tư, thân phận không có, cũng không có thần thái, hành vi cử cử chỉ cũng thô tục, ngoài việc không biết xấu hổ ra, thực tình không có gì khác.

Cô ta nghĩ, chẳng lẽ đàn ông thích như thế này

Trì Chúc cười cười, chuyển đề tại cậu chuyện sang phía hợp đồng.

Ông Tùy tự nhiên lại thuận theo mà nói.

Hai công ty đang hợp tác, bây giờ chỉ còn bước cuối cùng là ký hợp đồng.

Thông tin chi tiết và những thứ tương tự đều đã được thương lượng.

Ông Tuỳ nhắc tới có chút xúc động, nói thật ra trước đây đã muốn hợp tác với nhà họ Trì, nhưng có một số việc nên đã bị trì hoãn.

Khi những lời này nói ra, tất cả mọi người trong bàn ăn đều sửng sờ.

Có một số việc trước đó mà bị trì hoãn, tuy không nói đến nhưng cũng quá rõ ràng.

Bà Trì chớp mắt, sau đó quay đầu nhìn Trì Uyên.

Kết quả là, Trì Uyên rõ ràng đang mất tập trung, lông mày hơi cau lại, cả người như có chút bực bội.

Tùy Mị cũng liếc nhìn Trì Uyên, không khó để biết được, cũng hiểu tại sao anh có bộ dạng như vậy

Trì Chúc mỉm cười, “Ăn cơm ngon không sợ trễ. Tuy rằng thời gian có chậm trễ, nhưng cuối cùng hai nhà chúng ta cũng hợp tác. Theo lý mà nói thì cũng giống nhau.”

Ông Tùy từ trong khóe mắt liếc nhìn Tùy Mị, phụ họa thêm câu nói của Trì Chúc, “Đúng vậy, ăn cơm ngon không sợ muộn.”

Tùy Mị nhướng mày, sau đó thu hồi ánh mắt nhìn Trì Uyên.

Cô cuối nhìn tách trà bên cạnh, trong lòng có chút bất lực.

Mấy người nhà họ Tùy và nhà họ Trì đều không biết có Cố Tư ở bên phòng riêng khác.

Bọn họ không bị ảnh hưởng gì, nên vẫn cảm thấy vui vẻ, cùng nhau ăn uống và nói chuyện một lúc lâu.

Trì Uyên càng ngày càng bực bội, cuối cùng cũng dứt khoát đứng lên, “Tôi đi vệ sinh.”

Trì Uyên không nhìn ai, đứng dậy đi ra ngoài.

Anh quả nhiên đi về phía phòng vệ sinh, nhưng chỉ đứng ở bồn rửa mặt, rồi móc hộp thuốc lá ra.

Vừa một châm một điếu thuốc, thì nghe thấy tiếng cười ha ha trong phòng nhà vệ sinh.

Sau đó là giọng nói của Chương Tự Chi, “Tôi mới gặp Cố Tư bé nhỏ, biết cô ấy hơi muộn, nhưng tôi nói cho anh biết, tôi rất thíċh khí chất của cô gái này, anh có biết trước đây tôi nghĩ gì không, nếu cô ấy còn độc thân, tôi sẽ tác hợp cho anh, mấy cái người kia ở nhà anh, tôi cam đoan không phải là đối thủ của Cố Tư, Cố Tư này mà ra tay, bọn họ chắn chắn ăn đủ. “

Nói xong, cửa đẩy ra, Chương Tự Chi từ bên trong đi ra.

Anh ta đang nhìn lại còn nói chuyện với người phía sau anh ta.

Khi quay lại, nhìn thấy Trì Uyên, anh ta liền hét “ai” “u” mấy tiếng: “Anh ở đây à, làm dọa chết tôi rồi.”

Anh ta không có bất kỳ biểu hiện xấu hổ nào cả, cứ như vừa rồi người nói chuyện về vợ người khác ở sau lưng không phải anh ta vậy.

Ninh Tôn đứng sau lưng nhìn thấy Trì Uyên, nhưng cũng không có biểu hiện gì bất ngờ.

Chương Tự Chi và Ninh Tôn đi qua rửa tay, Chương Tự Chi nói với Trì Uyên, “Thế nào rồi, bên kia bữa tiệc có gì vui không?”

Trì Uyên chưa kịp nói chuyện, anh ta đã khịt mũi hai cái, “Tôi cũng không thích mấy trò giải trí trong chốn làm ăn này. Đám người đó, đều là giả dối, anh ở đây bao lâu nữa, hay đến phòng riêng của chúng tôi ngồi một lát đi, Cố Tư kia hôm nay muốn nhồi thịt tôi hay gì, gọi nhiều món như vậy đến khi nào mới ăn xong. “

Nói xong, hình như vừa mới nhớ tới quan hệ giữa Cố Tư và Trì Uyên, Chương Tự Chi cười ha ha, “Thôi qua đây đi, vợ anh thì vẫn là anh nên qua dẫn cô ấy về.”

Trì Uyên nhìn chằm chằm Chương Tự Chi hồi lâu, mới gật đầu, “Được rồi.”

Cố Tư và Mạnh Sướng ngồi trong phòng riêng tán gẫu, chủ yếu nói về chủ nhà cho thuê.

Mạnh Sướng giờ nghĩ lại vẫn tức điên lên.

Cố Tư cũng mắng.

Nếu không có người kiểm tra giúp, chắc cô cũng lọt hố ngã vào rồi.

Cả hai đang ngập tràn phẫn nộ, cửa phòng bên kia cũng mở ra.

Còn không đợi trông thấy người, cô đã nghe thấy giọng nói của Chương Tự Chi, “Tiểu Tư ơi Tiểu Tư à, ngươi xem ai đến đây này, chồng cô đến này.”

Nét mặt Cố Tư giật giật, sao lại gọi như vậy, thật là buồn nôn chết mất.

Trì Uyên đi vào sau cùng, nhìn Cố Tư một cái rồi đi thẳng đến, ngồi bên cạnh cô.

Cố Tư có chút bất lực, bây giờ lại phải diễn tiếp sao?

Phí diễn xuất của cô rất đắt nhé.

Cô nhìn Trì Uyên, “Sao anh lại ở đây? Bên kia bữa tiệc kết thúc rồi à?”

“Vẫn chưa.” Trì Uyên thở dài, “Tôi không uống được nữa, nên kiếm cớ đi ra ngoài.”

Chương Tự Chi cười, “Đấy cái chuyện xã giao làm ăn chính là như vậy nên tôi càng không thích.”

Anh ta liếc mắt nhìn Cố Tư, rồi chỉ bảo, “Mau mau gắp đồ ăn cho chồng cô đi kìa, cả bàn đồ ăn này đề là cô gọi đấy, ăn không hết là tôi không vui đâu nha.”

Cố Tư lườm hắn một cái. “Anh ngó ngó cái kiểu gì, lát nữa thừa thì cho gói lại hết, cho anh mang về làm đồ ăn khuya.”

Nói thì nói thế, nhưng Cố Tư vẫn lấy đũa gắp mấy món ăn cho Trì Uyên, “Uống nhiều rượu rồi, bây giờ ăn chút đồ ăn đi, dạ dày mới thấy thoải mái được.”

Trì Uyên nhìn đồ ăn trong tay Cố Tư, anh khá chắc người phụ nữ này đang cố ý.

Rõ ràng có bát đĩa và đũa tiệt trùng còn chưa mở bên cạnh anh, mà cô vẫn cứ hết lần này đến lần khác dùng đồ đã dùng của cô đem qua cho anh dùng

Trông vẫn cứ vô tội.

Người phụ nữ này, trước nay anh vẫn cảm thấy cô thật lương thiện, hay lúc trước anh đã nhìn nhầm.

Cố Tư chớp mắt, rất đơn thuần vô hại, “A..a ăn đi..aa.”


Edit by Bell. Bản edit này thuộc về hangtruyen.com