Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 208: Đặt cô ta ở đâu?



Chương Tự Chi không biết chuyện xảy ra giữa Cố Tư và Trì Uyên, liền phụ họa theo, “Ừ, mau ăn đi, tranh thủ ăn đi, thân thể này quan trọng, anh uống nhiều rượu như vậy, buổi tối nhất định sẽ cảm thấy khó chịu.. “

Trì Uyên chậm rãi cầm lấy bát đũa của Cố Tư, “Cảm ơn.”

Cố Tư cười haha, “Không cần không cần, chúng ta đều là người một nhà mà.”

Người đàn ông này mắc bệnh sạch sẽ, nên cô muốn làm vậy để xem anh ứng phó thế nào.

Trì Uyên cắn hai cái rồi đặt đũa xuống.

Có Chương Tự Chi ở đó, không gian không thể nào tẻ nhạt được, anh ta hỏi Trì Uyên trong phòng riêng bên kia đã nói chuyện gì.

Trì Uyên dựa lưng vào ghế, “Tôi đang nói đến chuyện hợp tác, sau đó bàn về hình thức cung ứng hàng hóa.”

Chương Tự Chi gật đầu, “Nhà họ Tùy có ai đến? Có ông Tùy kia phải không?”

Không biết là anh ta đang muốn nhắc đến ông Tùy hay ông cụ Tùy

Trì Uyên nói luôn, “Ông Tuy đến còn có cả bà Tùy.”

Cố Tư cười thầm, âm thanh không quá to không quá nhỏ.

Cô nhớ hôm nay cô đi theo mẹ con nhà họ Tùy, tam quan của Tùy Mị không đúng, hóa ra là có nguyên nhân.

*Tam quan: bao gồm thế giới quan, nhân sinh quan, và giá trị quan.

Bà Tùy cũng không không phải người có đạo đức gì.

Chương Tự Chi nhìn Cố Tư, sau đó nói, “Tùy Mị bây giờ đang làm ở công ty nhà họ Tùy. Tôi nhớ trước đây cô ta không ra mặt đi xã giao làm ăn gì cho nhà họ Tùy. Bây giờ cô ta ra mặt, chắc là đến làm trong công rồi sao?”

Trì Uyên gật đầu, “Đúng vậy, Tùy Mị chịu trách nhiệm hợp tác với công ty nhà chúng tôi.”

Chương Tự Chi lúc này mới hiểu được một chút.

Anh ta chậc chậc, “Không phải trước đây Tùy Mị là tiểu thư danh giá như tiên, nay sao lại hạ phàm rồi, hay là hết người chở che bảo bọc à?”

Không ai có thể trả lời câu hỏi này.

Thấy không ai lên tiếng Ninh Tôn nói: “Ông Tùy, ngoài Tùy Mị, còn có người con nào khác không?”

“Ừ.” Chương Tự Chi nói, “Nhưng con trai út của anh ấy bây giờ mới học cấp ba. Còn quá nhỏ để có thể hỗ trợ công ty”.

Ninh Tôn Ồ, dường như đã hiểu ra điều gì đó, cũng không nói gì.

Cố Tư đi qua đĩa hải sản lấy một ít tên đĩa hải sản, bỏ vào bát của Trì Uyên. “Ăn nhiều một chút, một lát chắc sẽ còn người đến gọi anh trở về để uống tiếp.”

Trì Uyên im lặng, không động đũa, “Tôi có cách ứng phó rồi

Lời của Cố Tư quả nhiên rất đúng.

Một lúc sau, cửa phòng riêng bị gõ, Chương Tự Chi tưởng là phục vụ, trực tiếp nói.

Kết quả, cửa phòng riêng bị mở ra, là Tùy Mị đứng ở ngoài cửa.

Vẻ mặt của Tùy Mị rất bình thường, giống như sự khó chịu khi anh rời đi không tồn tại.

Chương Tự Chi nhíu mày, “Tại sao cô qua đây.”

Câu hỏi này, cùng với giọng điệu, thực sự có thể được coi là không thân thiện.

Tùy Mị nhìn Trì Uyên, “Mọi người ở bên kia đều đang đợi anh, em đoán anh đã đi qua đây, đi thôi, bên kia cũng ăn sắp xong rồi, đi luôn nhưng vậy thì không hay lắm.”

Chương Tự Chi ha ha giọng nói cũng không nhỏ, sau đó giống như lẩm bẩm nói: “Làm sao có thể làm ra vẻ như phục vụ thế này.”

Những người trong phòng riêng đã nghe thấy điều này.

Ninh Tôn quay đầu nhìn Cố Tư, “Cố Tư, một lát còn muốn đi đâu nữa không, bây giờ chúng ta đi luôn”

Cố Tư, “Lát nữa sẽ có buổi biểu diễn, tôi định ăn xong rồi, thì về nhà.”

“Được.” Chương Tự Chi kéo dài giọng nói, “Tôi đi câu lạc bộ của tôi một lát nữa chắc sẽ có nhiều chuyện hay. Để tôi cho mấy người mở mang tầm mắt chưa thấy thế giới rộng lớn thế nào, Chương Gia tôi sẽ cho mấy người thấy.”

Trì Uyên bên cạnh khẽ nhíu mày, sau đó anh đứng dậy kéo Cố Tư lên, “Cùng nhau đi thôi, ba mẹ ở bên kia, sang chào hỏi.”

Cố Tư này, thật sự rất bất ngờ.

Cô do dự, thực ra cô không muốn nhìn thấy người của nhà họ Tùy cho lắm, cảm thấy chút hoảng sợ.

Nhưng khi nghe nói Trì Chúc và bà Trì cũng ở đó, cô lại muốn đi

Là vì cô không muốn Bà Trì thoải mái

Còn Tùy Mị, cũng không muốn để cô ta tốt hơn.

Chương Tự Chi chớp mắt nhìn Cố Tư nhìn chằm chằm một hồi, sau đó đột nhiên xua tay, “Đi, đi, cô đi đi, ba mẹ Trì Uyên đều ở bên kia, cô là con dâu gặp nhau thì phải chào hỏi một tiếng mới đúng, đi qua đi. “

Trì Uyên nắm tay Cố Tư trong lòng bàn tay, “Đi thôi.”

Vẻ mặt của Tùy Mị ở đằng kia đã hoàn toàn thay đổi.

Cô ta đang là người kiểm soát được tình huống ở đây, bây giờ khuôn mặt cô ta tái đi.

Trì Uyên và Cố Tư có thể thể hiện tình cảm của mình trước mặt cô ta, nhưng trước mặt cô ta và gia đình …

Trì Uyên có thật sự vô tâm, chuyện này đặt cô ta ở đâu?

Cố Tư nhìn thấy Tùy Mị như vậy, lúc này trong lòng vui vẻ, tiếp lời của Chương Tự Chi nói: “Được rồi, đúng như lời anh Chương nói, phải đi qua chào hỏi thôi.

Cô nắm tay Trì Uyên cùng anh bước ra ngoài.

Tùy Mị vẫn đứng ở cửa, mím miệng nhìn Cố Tư và Trì Uyên.

Cố Tư nhếch khóe miệng, vẻ mặt đắc ý.

Cô ấy thực sự phù hợp để trở thành một nhân vật phản diện, cô ấy rất thích cảm giác này.

Bạch Liên Hoa yếu đuối sẽ khóc bất cứ lúc nào, cũng không quá tuyệt.

Trì Uyên dắt Cố Tư đi đến một phòng riêng cách đó không xa, cửa phòng riêng đã mở một nửa.

Trì Uyên đi tới, trực tiếp mở cửa.

Không khí trong phòng riêng thực sự khá tốt.

Bà Trì và bà Tùy đều tươi cười, trông thật tốt.

Trì Chúc và ông Tùy đang cùng nhau cạn chén, trông rất hợp.

Trì Uyên đi vào, gọi một tiếng ba mẹ, sau đó nói anh vừa ra ngoài đã gặp Cố Tư, nên đưa anh đến chào hỏi mọi người.

Trong phòng riêng nháy mắt không có một tiếng động.

Nhưng phản ứng của Trì Chúc rất nhanh, ông nhanh chóng đứng dậy nói: “Ôi, Tiểu Tư, hôm nay khi nãy ta có hỏi A Uyên xem con có việc gì không, muốn dẫn con đến đây. A Uyên nói con muốn mở cửa tiệm, nên bận việc bên kia, không ngờ xem ra, người một nhà duyên phận không thể tránh, ở đây mà cũng gặp được nhau. “

Trì Chúc nói những lời này thật đẹp.

Giữ thể diện cho nhau, Cố Tư vừa lòng, ngọt ngào gọi ba.

Sau đó còn nói: “Đúng là gần đây con hơn bận, con vừa mới ký hợp đồng cho cửa hàng hôm nay, lúc trưa A Uyên bảo quay lại nhà tổ, anh ấy cũng muốn đưa con đi cùng, nhưng mà con thật sự không thể thoát khỏi công việc. “

Lúc Cố Tư nói xong, nhìn biểu hiện của những người này trong phòng riêng.

Bà Trì không phải là một diễn viên giỏi, gương mặt của bà ta kéo dài cả ra.

Biểu hiện của bà Tùy thì tốt hơn, trông cũng được.

Ông Tùy thì không nhìn Cố Tư, chỉ nhìn Tùy Mị đang đứng ở ngoài cửa.

Tùy Mị đứng ở phía sau Cố Tư, Cố Tư không nhìn thấy vẻ mặt của cô ta.

Nhưng cũng có thể tưởng tượng rằng người này lúc này chắc hẳn đang vô cùng khổ sở.

Ai da, biết phải làm sao đây, bây giờ cô cảm thấy rất hạnh phúc. .

||||| Truyện đề cử: Bảy Vị Sư Phụ Đỉnh Phong (Đệ Nhất Thần Vương) |||||

Cảm giác như sắp được bay lên.

Trì Chúc cũng cảm thấy không khí trong phòng riêng không tốt lắm, không ngừng cười, cố gắng làm dịu bầu không khí, “Nào, tới đây, con ăn cơm chưa, đến đây ngồi đi, ở đây không có người ngoài, nhà họ Tùy đây là người tương lai hợp tác cùng nhà họ Trì chúng ta, xem như là bạn, không có gì phải ngại.”

Bọn họ không ngại, nhưng Cố Tư không muốn dùng bữa cùng họ.

Cô cười, “Không, ba, con có bạn ở bên ngoài, con chỉ đến chào hỏi, họ vẫn đợi con ở đằng kia.”

Bà Trì lúc này mới lên tiếng, “Bên ngoài còn có bạn sao, là loại bạn gì đây?”

Cô ấy hơi kỳ lạ.

Cố Tư có xuất thân không tốt, tất nhiên cũng khó kết bạn được với giới thượng lưu.

Bà Trì không khỏi coi thường cô, thậm chí còn lan ra, coi thường luôn bạn bè của cô.

Bà Trì chế nhạo, “Sao không gọi bạn bè qua đây, mọi người cùng làm quen nhau.”


Edit by Bell. Bản edit này thuộc về hangtruyen.com