Yêu Lại Từ Đầu – Cố Tư – Trì Uyên

Chương 377: Con có người mình thích rồi.



Cố Tư nắm chặt điện thoại chờ đợi, nhưng người bên kia vẫn không có ai trả lời.

Cô nghĩ hẳn là đối phương chưa nhìn thấy, chắc là một lát sau sẽ nhắn lại thôi.

Vì vậy cô đành đặt điện thoại di động xuống, sau đó trở mình, cảm thấy hơi mệt, không bao lâu sau thì chìm vào giấc ngủ.

Nhưng thật ra Trì Uyên bên kia đã nhìn thấy tin nhắn của Cố Tư.

Cho đến bây giờ cô vẫn không biết người kia là anh.

Trì Uyên cầm điện thoại xem tin nhắn cô gửi tới, sau đó cũng không có ý định trả lời lại.

Dựa vào tình huống bây giờ giữa anh và cô, nếu như biết người này là anh, chắc chắn rằng cô sẽ hủy kết bạn với anh.

Người phụ nữ kia, bây giờ đối với anh thật sự không còn chút tình cảm nào.

Trì Uyên thở ra một hơi, đứng dậy đi về phòng nghỉ ngơi.

Hai ngày qua anh ngủ không được tốt lắm, ngày nào cũng nằm mơ, làm cho tâm trạng của anh cũng có chút khó chịu.

Bà cụ Trì còn tưởng rằng anh bị áp lực công việc, liền khuyên anh nghỉ ngơi cho tốt.

Trì Uyên cảm thấy buồn cười, anh cũng hy vọng có thể nhờ công việc, ít nhất là trong lòng anh cũng sẽ không nóng nảy như bây giờ.

Trì Uyên ở trong phòng ngủ nằm được một lát, lúc sau bị tiếng gõ cửa của ba mình đánh thức.

Anh đứng dậy đi ra ngoài, Trì Chúc cầm một vài văn kiện đi qua.

“Sắp tới có một hợp đồng cần giải quyết, con xem một chút, nếu như có thể thì lần đi công tác này, ba và con cùng đi.”

Trì Uyên có chút bất ngờ, “Hai người chúng ta sao?”

Thật ra là có rất ít lần mà cả hai cha con cùng đi công tác, nếu theo như lúc bình thường, thì đều chỉ cần một người là đủ rồi.

Trì Chúc gật đầu,”Con đi chung đi, gần đây tâm trạng không tốt, coi như là để giải sầu.”

Anh nhận lấy tập văn kiện kia, bước tới phía sau bàn làm việc rồi ngồi xuống, vừa nhìn vừa nói, “Ba không cần ghé qua bệnh viện bên kia sao?”

Ông suy nghĩ một chút rồi trả lời, “Hai ngày nay ba không qua đó, dì của con cũng sắp hồi phục, bác sĩ nói có thể sẽ nhanh được xuất viện, thế nên ba không đến cũng không sao.”

Trì Uyên gật đầu một cái, “Sau khi xuất viện thì dì đi đâu tịnh dưỡng đây, bác sĩ bảo có thể xuất viện nhưng dì bị tai nạn xe cộ, giai đoạn phục hồi vẫn còn cần rất nhiều thời gian.”

Trì Chúc gật đầu, “Đúng vậy, nhưng dì nói là sẽ thuê phòng, rồi tìm một người chăm sóc, chắc là có thể tự lo được.”

Anh đơn giản nhìn qua một lần văn kiện, sau đó liền khép lại, “Cũng tốt, nếu dì sớm hồi phục thì mẹ cũng đỡ lo hơn một chút rồi.”

Vừa nhắc tới Phương Tố, Trì Chúc cũng hiểu được lời này của con trai có ý gì.

Đây chẳng phải chính là đang nhắc nhở ông sao.

Mặc dù Trì Uyên không đánh giá gì chuyện của ông và Cổ Nhan, nhưng anh cũng có chút không tán đồng.

Ông ừ một tiếng, “Con yên tâm đi, trong lòng ba biết phải làm gì.”

Ngồi ở phòng của Trì Uyên một lúc, Trì Chúc lại đi làm việc.

Trì Uyên lại nhìn văn kiện một lần, thật ra đối phương cũng chẳng phải là một công ty quá khó đối phó, căn bản là không cần hai cha con họ phải cùng đi.

Nhưng anh suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng tốt, cuộc sống dạo gần đây của hai cha con quả thật là không quá tốt, thế nên lâu lâu ra ngoài hóng mát cũng không tồi.

Tâm sự quá nhiều thật phiền.

Trì Uyên bận rộn một hồi lâu, thì cửa phòng làm việc lại bị đẩy ra.

Anh ngẩng đầu nhìn một cái, “Có gì…”

Nửa câu sau liền nuốt trở vào, sau đó lập tức đứng lên, “Thím Hai, sao người lại tới đây?”

Bà nhìn Trì Uyên, liền cười một cái, “Thím đi ngang qua nên đành đi lên xem, thím đoán A Cảnh không ở đây, nên thuận tiện đi qua bên này của con.”

Anh đi ra từ phía sau bàn làm việc, dẫn bà đến ghế sa lon bên kia, “Thím Hai, mời ngồi.”

Bà tới đây, thật ra cũng không phải là đến xem một chút, tất nhiên vẫn là có chuyện cần nói.

Trì Uyên cũng biết được tâm tư này của bà.

Hai người sau đó liền ngồi xuống, ngay lập tức bà thở dài một hơi, “Thím quen được một người bạn, mà nhà họ có một cô cháu gái tuổi tác xấp xỉ với A Cảnh, cô gái này thím đã từng gặp, cảm thấy vô cùng yêu thích nên liền hỏi xem có muốn gặp nhau hay không, bên kia liền nói là không vấn đề gì, thím lại định hỏi ý của A Cảnh một chút, nhưng nó không ở đây, gọi điện cũng không thèm nghe máy, chuyện này lại là việc chung thân đại sự, đứa nhỏ này ngược lại không làm cho thím bớt lo, thật là sầu muốn chết.”

Trì Uyên cười cười, “A Cảnh cũng đã thành niên rồi, chuyện gì nên làm thì trong lòng cậu ấy cũng rõ ràng, thế nên những chuyện thế này thì đúng là không gấp được.”

Bà liền hiện lên vẻ mặt buồn thiu, “Thật ra cái này thím cũng biết, lúc trước thím chưa từng muốn nhúng tay vào chuyện của nó, thế nhưng cháu thử nhìn xem, thím cảm thấy việc này không vội, nó lại càng không sốt ruôt, thím sợ nếu cứ làm theo ý nó mãi thì đời này cũng sẽ không đợi được nó kết hôn mất.”

Anh nghe vậy liền bật cười, “Chắc là không đâu, khi nào duyên phận tới thì chuyện này cũng sẽ được giải quyết thôi.”

Thím Hai mím môi trầm mặc mấy giây, sau đó đột nhiên mở miệng, “A Cảnh trước kia cũng có nói chuyện với thím, bây giờ cháu cũng nói chuyện này với thím, ý nghĩ của hai đứa cũng không khác nhau là mấy, nhưng mà thím cảm thấy, A Cảnh chỉ nói rằng nó tự giải quyết được chuyện này, trong lòng tự nắm chắc, thế nhưng không phải chỉ cần nắm chắc là được, mà phải chứng minh mới được chứ.”

Trì Uyên gật đầu một cái, “Lúc trước cháu cũng nói chuyện với A Cảnh, ý của cậu ấy cũng là không muốn tìm bạn gái bằng cách xem mắt, có thể là cậu ấy thấy những người đến xem mắt đều là người coi trọng gia thế tiền bạc, so ra như vậy thì cậu ấy càng muốn tìm một cô gái tâm đầu ý hợp với mình hơn.”

Thím Hai cũng có chút bất đắc dĩ, “Ai mà không muốn tìm một người tâm đầu ý hợp với mình chứ? Nhưng mà trong cuộc sống thì đâu thể nào dùng cảm tình mà kiếm cơm được, chúng ta cũng phải chú ý một ít yếu tố khác, những người mà thím lựa chọn cho nó đều là người có nhan sắc và gia thế không tệ, không phải là quá tốt rồi sao, nhưng cái nó muốn lại là tâm đầu ý hợp, rốt cuộc là cái gì?”

Cái này đúng là không có cách nào hình dung ra được.

Bà chờ một chút rồi liền nhìn Trì Uyên, “Cháu gần đây thế nào? Thím nhìn trên mạng đều là người ta nói bậy lung tung, chắc hẳn là rất ảnh hưởng đến cuộc sống của cháu, cháu bây giờ là đang độc thân, thế nên ai ai cũng nhìn chằm chằm cháu, A Uyên, vì chúng ta là người một nhà nên thím đành nói thẳng, cháu bây giờ đã ly hôn, nên lần tới chắc chắn phải cân nhắc một chút, những cái như là tình cảm thì đều có thể từ từ bồi dưỡng, giống như chó với mèo sống với nhau lâu còn sinh ra tình cảm thì huống chi là người, cho nên trước khi cưới phải xem xét điều kiện, sau khi cưới vẫn có thể bồi dưỡng tình cảm mà.”

Anh liền cười, “Cháu không vội, cái này từ từ nói sau.”

Thím Hai gật đầu một cái, “Nếu như cháu muốn tìm, thì thím có thể giúp cháu một chút, chỉ sợ mẹ cháu coi thường, chê thím nhiều chuyện thôi.”

Trì Uyên cười lên, “Mẹ cháu nói chuyện không tốt lắm, không quá biết cách biểu đạt, trước kia cũng có nói ra những lời khó nghe, thế nên thím Hai đừng tìm bà ấy làm gì.”

Bà liền nói câu đều là người nhà thì sao có thể so đo nhiều như vậy được.

Trì Uyên nhìn ra được là thím Hai thật sự là muốn nhúng tay vào chuyện này.

Cùng bà nói chuyện một hồi, thì Trì Cảnh đã trở về, lúc nãy anh ta ra ngoài đi gặp khách hàng, vừa về thì thấy mẹ của mình đã ở đây.

Trì Cảnh mở miệng kêu một tiếng mẹ, sau đó liền nhìn Trì Uyên.

Anh liền nói, “Thím Hai là vì cậu nên mới đến đây.”

Vừa nghe Trì Uyên nói xong thì anh ta cũng biết được hôm nay mẹ mình tới để làm gì, tối hôm trước bà ấy đúng là đã từng nói qua.

Hành động cũng bà cũng thật nhanh, thời gian chưa tới thì bà đã đến đây.

Trì Cảnh cũng hơi không biết làm thế nào, “Mẹ, mẹ cũng đừng tự làm khổ mình, chuyện của con thì trong lòng con hiểu rõ, con có người mình thích rồi.”

Thím Hai sửng sốt một chút, nhìn chằm chằm Trì Cảnh, Trì Uyên ngồi bên cạnh cũng nhìn anh ta.

Bà liền vội vàng hỏi, “Có người mình thích rồi sao? Rốt cuộc là con gái nhà ai, là một trong những người mẹ đã giới thiệu cho con sao.”

Trì Cảnh vội vàng lắc đầu, “Không đúng, không phải là người mà mẹ giới thiệu, nhưng mà thật ra thì mẹ cũng biết người này.”

Edit by Vythao.

gần 500 chương. Các chị em đã đóng góp ib page để được vào nhóm ạ