Yêu Một Người Bạn Từ Rất Lâu

Chương 1



Dịch: Amelie.Vo

Lâm, có một người bạn mà tớ đã yêu từ rất lâu

Đó chính là cậu.

—o0o—

Mười sáu tuổi, tôi học lớp 10. Lần đầu tiên gặp cậu ấy là ở phòng tập nhảy. Tôi cũng là học sinh đến luyện tập, vừa bước vào cửa, liền thấy cậu đang trốn trong một góc phòng hút thuốc. Ắt hẳn đây là lần đầu cậu ấy hút, bởi khói thuốc lá bay nghi ngút trong không trung, khiến chính cậu cũng bị sặc khói mà ho dữ dội.

Tôi bật cười thành tiếng, còn cậu lại tức tối nhìn tôi. Đó là lần đầu tiên tôi gặp Lâm.

Lần thứ hai gặp nhau, là lần tôi trốn học, vừa vặn đụng độ cậu ấy ở ngay bờ tường thấp phía sau trường.

Cậu mỉa mai bảo rằng gặp tôi thật xúi quẩy, tôi cũng không phục mà lườm nguýt cậu. Cứ thế, hai chúng tôi trở thành bạn bè.

Năm lớp 11, cha mẹ tôi ly hôn đã mười năm hơn, đột nhiên mẹ bảo tôi hãy đi theo bà ấy. Tính phản nghịch của tôi lúc bấy giờ ngày càng lớn, mà thời gian này, tôi và Lâm nói chuyện với nhau cũng ngày một nhiều hơn. Hai chúng tôi cúp hơn một nửa số giờ học nhảy, đa phần đều là do cậu ấy lôi kéo rủ rê tôi đi chơi ở bên ngoài.

Chúng tôi cùng nhau đi ngắm pháo hoa lúc mười hai giờ đêm, hoặc đi thưởng ngoạn rừng hoa anh đào. Cậu rất thích bứt cánh hoa anh đào ném lên đầu tôi.

Ở gần Chiết Giang có biển. Hai chúng tôi lén lút mang theo chứng minh nhân dân chạy đến đó để ngắm biển suốt một đêm. Gió biển ban đêm thổi táp vào người khiến tôi ớn lạnh. Bầu không khí nửa đêm về sáng xung quanh đó, tĩnh lặng đến dị thường. 

Cậu hỏi tôi: “Sau này cậu muốn làm gì?”. Tôi không trả lời được. Cuộc đời tôi nát bét như vậy, tôi cũng chẳng biết sau này phải đi về đâu hay phải đi bao xa nữa.

Tôi nói với Lâm, từ bé tôi đã không được quá nhiều người yêu thích. Năm tôi bảy tuổi, cha mẹ tôi ly hôn, nửa năm sau hai người bọn họ liền có gia đình riêng. Mẹ kế của tôi chính là thủ phạm khiến gia đình tôi tan nhà nát cửa, mà đứa con trai bà ta sinh ra lại được hưởng tất cả tình yêu thương từ mọi người. Không một ai thương tôi ngoài bà ngoại tôi cả.

Tôi thấy được từ trong ánh mắt của cha tình yêu tha thiết dành cho đứa bé, đồng thời trong đó còn xen lẫn sự phòng bị đối với tôi, sợ rằng tôi sẽ làm điều gì bất lợi với con trai ông. Đôi khi, ông dùng ánh mắt chứa đựng sự hổ thẹn để làm tê liệt chính bản thân mình cũng như dối gạt con gái ông. Ông nói với tôi rằng tôi và em trai chẳng có gì khác biệt.

Kể tới đây, tôi liền cười lạnh. Mẹ tôi cũng đã sớm tái hôn rồi. Từ bé, tôi được một tay bà ngoại nuôi dưỡng, vì vậy không đến mức bị người ta mắng là đứa trẻ đầu đường xó chợ không cha không mẹ.

Lâm không đáp lại lời nào. Tiếng sóng biển bốn bề cuồn cuộn xô vào bờ mỗi lúc một ầm ĩ. Trời bắt đầu nổi gió to.

Tôi nói với cậu: “Lâm, cậu biết không, nhìn biển như thế này, tớ chỉ muốn nhảy xuống. Tớ không muốn sống nữa.”

Từ lâu, tôi đã không tham gia lớp học nhảy. Thay vì nói tôi trốn học nhảy, chi bằng bảo tôi đã từ bỏ nó rồi. Tôi nói với ngoại rằng tôi không thích nhảy múa nữa, rằng tôi không muốn đến lớp, như vậy chúng tôi không cần phải lo lắng về tiền học phí phát sinh thêm.

Đêm đó khi nghe hết những lời này, Lâm cúi đầu, tóc mái che khuất đôi mắt. Tôi chỉ có thể nhìn thấy vành mắt cậu phiếm hồng, giọng nói có vài phần run rẩy, cổ họng cậu phát ra thanh âm nghẹn ngào: “A Li, cậu bệnh rồi.”

Vào cái đêm khuya tịch mịch ấy, mượn tia sáng hắt từ ánh trăng, chúng tôi ngồi nhìn nhau trong im lặng. Nước mắt tôi đã sớm chảy ướt gương mặt, còn cậu cũng hoàn toàn không tránh thoát xúc cảm đau thương này.

Ngày hôm đó, Lâm đã trở thành chỗ dựa tinh thần duy nhất của tôi.

Gần đến năm 12, ngoại tôi ốm nặng. Cuối cùng, tôi cũng không nhẫn tâm làm liên luỵ đến bà. Ở tuổi này, lẽ ra bà có thể vui vẻ hưởng thụ những năm tháng tuổi già. Dù vậy, ngoại vẫn hiền từ gọi tôi hai tiếng “bé con” đầy yêu thương.

Tôi biết, ngoại không hề cảm thấy tôi là gánh nặng. Trong mắt ngoại, tôi chỉ là tôi, có chăm lo đến mấy cũng không thể an tâm được. Tôi dự định sau khi tốt nghiệp sẽ đi theo mẹ. Như vậy, tiền học và chi phí sinh hoạt có mẹ gánh vác, tôi có thể tiếp tục học nhảy rồi.

Nói ra cũng thật nực cười, việc này đối với đa phần mọi người là lẽ đương nhiên, duy chỉ có tôi cảm thấy biết ơn vô vàn.

Nhưng cho dù là vậy, tình trạng bệnh của tôi vẫn không ổn hơn được bao nhiêu, thậm chí mỗi ngày lại càng thêm nghiêm trọng.

Cánh tay tôi lần lượt xuất hiện chồng chất những vết cắt thành sẹo. Lâm vẫn thường giúp tôi thoa thuốc trị thương, rồi lẩm bẩm bảo rằng mọi thứ rồi sẽ ổn thôi, sẽ ổn thôi.

Không thể ổn được đâu Lâm ơi. Tôi sẽ không bao giờ có thể ổn lại được nữa.

—o0o—

Năm cuối cấp ấy, tôi bị tai nạn khi biểu diễn: một bạn nữ học ở lớp nhảy bên cạnh đẩy tôi xuống lầu, lăn lông lốc hơn phân nửa cầu thang, ngã đến thừa sống thiếu chết.

Tôi đau đớn nức nở, nhưng trong lòng lại hy vọng bản thân cứ thế chết quách đi cho xong.

Đám đông học sinh vây xung quanh, tôi chật vật lắm mới mở mắt ra được. Lâm ôm tôi lên, để tôi rơi vào trong vòng tay ấm áp của cậu. Lúc bấy giờ, sống mũi tôi cay cay, tôi thật sự cảm thấy tủi thân muốn khóc rống.

Cậu nói: “A Li, xin cậu đừng chết.”

Là cậu tự mình đưa tôi lên xe cấp cứu. Tôi nghe thấy tiếng còi hụ đến gần, đinh tai nhức óc, dường như là đang đến cứu tôi, nhưng tôi thực sự không muốn được cứu vớt chút nào. Cậu nói xin lỗi tôi, là cậu không bảo vệ cho tôi thật tốt.

Lúc bấy giờ tôi đã không thở nổi ra hơi. Tôi muốn nói rằng không sao cả. Loại người lập dị như tôi, là ông trời muốn sinh ra để người người ức hiếp. Dù sao tôi cũng chẳng có ai là bạn bè, thường ngày mỗi lần bị bắt nạt đều là cậu đứng ra bênh vực, như vậy tôi đã thấy đủ mãn nguyện rồi.

Cậu cứ nắm tay tôi thật chặt, lòng bàn tay cậu đổ đầy mồ hôi. Một chút ý thức còn sót lại của tôi dừng ở khoảnh khắc bàn tay tôi được cậu níu giữ.

Đó là lần đầu tiên hai chúng tôi nắm tay nhau.

Lúc đến bệnh viện, máu của tôi đã ướt đẫm quần áo, trông vô cùng dọa người. Sau này, Lâm nói với tôi rằng, khi ấy cậu bị tôi dọa sợ mất mật. 

Bác sĩ giúp tôi cầm máu, đáng tiếc là tôi bị thương ở đùi, thế nên cơ duyên với cuộc thi nghệ thuật tới đây liền tan thành mây khói.

Thật ra chuyện đó đối với tôi cũng không quá tồi tệ. Song, Lâm vẫn luôn tự trách mình, năm lần bảy lượt tới thăm tôi suốt thời gian tôi nằm viện.

Lần cuối cùng cậu đến thăm tôi, là ở khoa tâm thần.

Tôi tự tử, bằng cách cắt cổ tay. Cổ tay tôi để lại một vết rạch sâu nhất và dài nhất trước giờ từng có.

Cha mẹ tôi cuối cùng cũng đã ý thức được con gái của họ – đứa trẻ bị vứt bỏ suốt gần mười tám năm trời, tâm lý thực sự có vấn đề từ rất lâu.

Trước đây tôi cứ ngỡ đánh mất tình yêu cũng chẳng sao cả. Sau này tôi bỗng phát hiện, sự thật không phải là như vậy, nếu không có tình yêu, tôi đã chết lâu rồi.

—o0o—

Đoạn thời gian ấy, Lâm ở suốt bên cạnh tôi, lo sợ tôi lại xảy ra chuyện.

Dường như chỉ cần cậu ấy ở bên cạnh, tôi sẽ cảm thấy vô cùng an tâm.

Thế nhưng, mối quan hệ này đã vỡ vụn vào sinh nhật tôi tròn 18 tuổi. Gần một tháng trước ngày hôm ấy, cậu chẳng hề đến thăm tôi. Có lẽ năm cuối cấp thật sự quá vất vả – tôi đã tự nhủ với chính mình như vậy. 

Vào ngày sinh nhật, tôi nhận được cuộc gọi của Lâm. Cậu vẫn giữ thói quen chúc mừng sinh nhật tôi vào đúng 12 giờ đêm. Đầu dây bên kia, chắc hẳn nụ cười của cậu đang nở rộ, vì tôi có thể nghe thấy được giọng nói cậu chất chứa ý cười.

“A Li, sinh nhật vui vẻ nhé. Lớn thêm một tuổi, phải biết giữ gìn sức khoẻ, sớm ngày hồi phục nè! À, tớ có bạn gái rồi, đợi khi nào cậu khoẻ lại, tớ sẽ cho cậu gặp mặt cô ấy.”

Hôm đó là đêm giao thừa, ngày 31 tháng 12.

Trong ống nghe, tiếng pháo hoa vang vọng khiến tôi ù tai. Trong giây lát, tôi hầu như không nghe được bất kỳ tiếng động gì vọng lại từ thế giới ngoài kia nữa. Đến khi kịp phản ứng thì cậu đã cúp máy rồi.

Sau khi ngắt điện thoại, tôi phát hiện bản thân đã ngồi bệt dưới sàn nhà rét cóng gần một tiếng đồng hồ. Bủa vây tâm hồn tôi là nỗi sợ hãi buốt giá, còn thân thể tôi thì đang lạnh run bần bật.

Tôi là người rất sợ cái rét mùa đông, nhất là khi ánh nắng mặt trời không còn nữa.

Đêm đó, rốt cuộc tôi cũng đã nhận ra, tình cảm tôi dành cho Lâm không chỉ đơn thuần là tình bạn. Hoặc có lẽ là do tôi đã ỷ lại vào cậu quá lâu, nên thiếu chút nữa thì đã quên mất, ngoài việc là bạn học của nhau ra, hai chúng tôi chẳng hề có bất cứ mối quan hệ gì.

Tôi không xác định được mình đã bắt đầu rung động từ năm nào tháng nào. Có hay chăng là năm hoa anh đào nở rộ, cậu kéo tay tôi chạy vào trong rừng đào, đập vào mắt chúng tôi là toàn bộ cánh rừng hồng phấn tươi đẹp, cậu ngắt một đóa hoa đặt lên tóc tôi. Cũng có thể là vào sớm hôm lập đông nọ, khi tôi đang lạnh run cầm cập thì cậu ôm trong lòng một bình sữa nóng đến đưa cho tôi.

Hoặc cũng có thể là vào cái đêm ngoài biển gió thổi lồng lộng ấy, từng đợt sóng lăn tăn đánh vào mắt cá chân hai người, cậu nhẹ nói với tôi: “A Li, hãy cố gắng sống tiếp nhé.”

—o0o—

Tôi ngồi ngơ ngẩn dưới đất suốt một đêm dài, nhưng lại không có đủ can đảm để hỏi cậu rằng: vậy trước đây chúng ta là gì của nhau.

Hình như, cậu đã từng nói sẽ đi cùng tôi về phía tương lai, nói rằng chúng tôi sẽ ở bên nhau mãi mãi.

Lâm à, có phải cậu đã nuốt lời rồi không?

Chúng ta thế nhưng lại chỉ là bạn, là bạn bè thôi sao?

Tôi sợ rằng khi đầu dây kia nhấc máy, sẽ là tiếng bạn gái của cậu. Tôi sợ rằng phòng tuyến của tôi lại một lần nữa đổ nát. Tôi càng sợ hơn hết, lần này, sẽ không ai kịp đến cứu tôi.